Beta: Stuki^^
Máu nhàn nhạt thấm ra, đầu lưỡi của cô nếm được mùi vị mặn mặn.
Hắn theo ý cô bên trong răng môi hơi chút lui ra ngoài, nhưng cánh môi vẫn là dán bờ môi Trì Hoan, trong hơi thở hô hấp quấn quít vào nhau.
Một cái cắn này của cô khiến cho loại thân mật như cuồng phong bạo vũ càng thêm mấy phần cảm giác máu tanh bạo lực, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần tàn bạo chôn sâu trong máu xương của Thời Khiêm hiện ra.
Ngọn lửa màu xanh lam là rượu, nó cũng không phải là thuốc, thành phần kí©ɧ ŧìиɧ chỉ đủ tán tỉnh, tuyệt không đủ làm cho một người đánh mất lý trí.
Não Mặc Thời Khiêm thật ra thì rất thanh tỉnh, hắn biết rõ mình đang làm gì, thậm chí thì ngay cả lần trước… Hắn cũng không phải một điểm lý trí cũng không có.
Nhưng hắn cảm thấy, càng thanh tỉnh… Hắn lại càng muốn cô.
Lúc trước không có hưởng qua, hắn cũng gần như cho là mình có tình cảm nhưng không có du͙© vọиɠ, thỉnh thoảng cũng sẽ có chút sinh lý xung động, nhưng so với nam nhân khác, hắn đã giảm rất nhiều, có thể là do ̉lần trước hưởng qua mùi vị tìиɧ ɖu͙©…
Du͙© vọиɠ đối với Trì Hoan đang lên, hắn phải tốn rất nhiều công phu để khắc chế.
“Trì Hoan! ” hắn khàn khàn thấp giọng nói hô tên của cô, bắt được một tay Trì Hoan, đưa nó hướng về phía người dưới của hắn, trực tiếp bao trùm lên vật đã sáng quắc đứng thẳng lên.
Đó là…
Trì Hoan đầu đều oanh nổ tung, liều mạng muốn thu hồi tay của mình, nhưng cô sao có thể rút ra khỏi bàn tay của Thời Khiêm.
“Anh lúc đầu nằm thật tốt, coi như một đêm mất ngủ, cũng cứ như vậy đi qua. ” Hô hấp của hắn rất nóng, phun ra ở tai của cô. Ban đêm an tĩnh vang lên giọng nói khàn khàn gợi cảm:” Em nói anh làm ồn, anh đây liền đi ra, biết em bây giờ không có chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ dùng tay giải quyết…”
Môi của hắn vô tình hay hữu ý va chạm qua tai của cô, Trì Hoan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm toàn thân cứng ngắc:: ” Anh, anh…”
“Là chính em vào lúc này xông vào, đúng hay không?”
“Em… ” Trì Hoan há miệng, cố gắng muốn tìm thanh âm của mình: ” Em cho là.. Anh bị … Sốt.”
“Là sốt ” hắn thật thấp cười, hồn nhiên không giống bình thường mát lạnh lãnh đạm thờ ơ: ” Rất nóng, em không phải là mò tới, Ừ?”
“Anh… Anh để cho em đi ra ngoài… Anh tiếp tục dùng tay.. Giải quyết.”
Hắn hôn một cái lỗ tai của cô: ” Em không đến thì anh lấy tay liền có thể giải quyết, em nói, ai cho em bước vào.”
Cái này chẳng lẽ là lỗi của cô sao?
Cô chính là lo lắng hắn bị cảm sốt, cho nên mới chạy tới xem một chút.
Ai biết hắn đột nhiên vào buổi tối phát tình.
Trì Hoan có chút ủy khuất, cô muốn đem tay mình rút về, không bị buộc cầm cái vật nóng người kia, làm thế nào mà vừa động liền làm cho mặt mình lại đỏ như máu hơn mấy phút.
“Em không muốn, Mặc Thời Khiêm, anh dám cưỡng bách em? ”
Đèn trong thư phòng cũng chỉ mở một cái trên bàn sách, Trì Hoan bị hắn đè ở trên vách tường, thân hình nhỏ thó cũng bị thân hình đàn ông cao lớn bao phủ lại, chỉ có nhiều chút ánh sáng chỗ bóng tối, phân biệt rõ đường ranh, thích hợp mập mờ nhất.
Hắn đột nhiên cười một cái: ” Được, anh không bắt buộc em…”
Một câu nói khó khăn lắm rơi xuống, Trì Hoan cảm thấy mình bị hôn, cùng một thời gian cô phát hiện tay của mình khôi phục tự nhiên, mấy giây sau cô lập tức chậm lụt thu hồi lại.
Trì Hoan hậu tri hậu giác phát hiện… Tài hôn của người đàn ông lần sau với lần trước tốt hơn, nếu như không phải là tình huống không cho phép, cô thậm chí bị hôn thất điên bát đảo rồi.
Dưới đùi chợt lạnh, lúc này Trì Hoan mới nhận ra được quần ngủ mình bị nhấc lên, tay hắn trực tiếp dò lên, cuối cùng cách tầng mong mỏng của đáy qυầи ɭóŧ.
Trì Hoan bối rối chớp mắt một cái, nghĩ muốn lui, nhưng không thể lui được nữa, môi còn bị hắn chận, ngoại trừ nghẹn ngào, không phát ra được chút thanh âm nào.
Đây chính là hắn nói… Không bắt buộc mình?
Bởi vì cùng hắn ở cùng nhau, nàng mua quần ngủ vẫn là bảo thủ, nhưng vô dụng, chất liệu tơ tằm dễ dàng liền bị hắn kéo hư, hắn cũng rời đi môi của cô, hôn cằm, cổ, xương quai xanh của cô, tay kia cảm giác cực tốt mềm mại.
“Không muốn… Mặc Thời Khiêm… Không muốn.”
Dáng vẻ Trì Hoan không coi là gợi cảm, nhưng vẫn có chút.
Động tác này đâm thủng ranh giới cuối cùng mà giác quan cô có thể chịu đựng, Trì Hoan hơi ngước mặt, không bị khống chế hừ nhẹ lên tiếng.
Chưa bao giờ giống như thời khắc này, cô thống hận thân thể nhạy cảm của mình như vậy.
Loại nhạy cảm bây giờ đối với cô vô cùng xa lạ, cực đoan kháng cự, cô vô cùng không thích… Gần như là không cho phép bất kỳ người xa lạ, thậm chí là người không quen cùng với cô tứ chi tiếp xúc.
Nhưng cô cũng không nghĩ tới cảm giác nhạy cảm này làm cho cô đối với việc bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại có phản ứng khổng lồ như vậy.
Phía dưới ngón tay kia từng khúc thử dò xét, rất nhanh thì chạm đến địa phương nữ tính chịu không nổi địa phương kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, Trì Hoan đồng mắt mở rộng, lần này trực tiếp kêu thành tiếng.
Cô phảng phất nghe được Thời Khiêm ở bên tai mình cười một cái, ngay sau đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo nhau mà tới, Trì Hoan cả người đều trong ngực hắn căng thẳng, không biết là kɧoáı ©ảʍ hay là hành hạ, trong đôi mắt thậm chí toát ra lệ.
Cô vùi đầu ở đầu vai hắn, vừa khóc thút thít vừa nói thật nhỏ: ” Mặc Thời Khiêm… Không muốn… Anh đừng khi dễ em. ”
Cô gần như đứng không vững, muốn mềm mại ngã xuống.
Hắn thu tay làm ác về, thần kinh Trì Hoan vừa chậm, còn chưa kịp phản ứng, cô liền bị hắn trực tiếp bế lên, hướng về phía thư phòng đi tới, trong thời gian không tới một phút, hắn thậm chí còn hôn cô.
Xúc cảm lạnh như băng từ da thịt mềm mại của cô: ” Thật mát…”
Áo quần Trì Hoan lần lượt rơi xuống, thừa nhận hắn rậm rạp chằng chịt hôn, tay hắn rơi các nơi địa phương nơi thân thể cô, chỗ đi qua không nơi nào không khơi mào làm cô run sợ.
Trì Hoan rất nhanh bị hắn làm cho khóc nức nở.
Tức giận, đối với việc Mặc Thời Khiêm muốn làm gì thì làm nổi nóng, càng đối với chính mình nổi nóng không ít.
Tại nơi hắn hôn cùng ngón tay, cô gần như cho là mình là người trời sinh da^ʍ phụ.
Thật ra thì điều này cũng không có thể chỉ trách Trì Hoan, thân thể cô nhạy cảm đích xác là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất, vẫn là ở thời điểm bọn họ ở bên nhau cả đêm, Mặc Thời Khiêm tiến hành khai phá thân thể cô không để lại chút sức lực dư thừa nào.
Lần đầu tiên thời gian hắn xuất quá nhanh, hắn ảo não.
Lần thứ hai bởi vì kỹ thuật của hắn không giỏi, dù là tầng màng kia đã phá, Trì Hoan vẫn vừa khóc lại kêu đau, hai người đều không thoải mái.
Sau đó hắn liền tỉnh táo lại, nhưng lại mang một loại lòng chinh phục, bình tĩnh lấy năng lực học tập, kiên nhẫn, sức nhẫn nại, đối với thân thể của Trì Hoan tiến hành tìm tòi.
Hắn liên tục an ủi mang theo cường thế, tìm kiếm chỗ mẫn cảm cùng điểm G.
Hắn đối với việc lấy được sự hăng hái của Trì Hoan so với chính mình đạt được kɧoáı ©ảʍ xung động còn phải hăng hái hơn, cho nên về sau, nàng mới có thoải mái cùng cao triều.
Trì Hoan dĩ nhiên không biết những thứ này, cô chỉ nhớ rõ mình bị Thời Khiêm không biết mệt mỏi làm cho sức cùng lực kiệt.
Ở thời điểm Trì Hoan bị hôn gây xích mích ép đến vô tri vô giác, đột nhiên bị cánh tay theo trên bàn sách ôm xuống, ngồi vào trên chân hắn.
Cô dạng chân ở trên người Thời Khiêm, ngón tay chặt siết chặt quần áo hắn: ” Mặc Thời Khiêm…”
Trì Hoan có chút hận cắn răng, nhưng thân thể lại không bị khống chế rất khó chịu cùng trống không…
Hai mắt Trì Hoan mở ra một chút, đèn bàn sáng xuống, cô thấy rõ ràng mặt anh tuấn của hắn, hắn nhìn đến tỉnh táo quá phận, mắt đen nhánh nóng bỏng, một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.