Chương 1149: Chồng ơi, hẹn hò không? (19)
Bên trong Quỷ Trạch gần đó.
Hạ Úc Huân ôm chặt một thanh kiếm gỗ đào trong ngực, trên cổ đem một chiếc kính Bát Quái, trán dán một lá bùa, đang chùm kín chăn cố gắng đi ngủ, vất vả lắm mới lim dim được một chút, đột ngột chuông cửa lại vang lên "Leng keng —— "
Buổi đêm yên tĩnh, âm thanh bất thình lình vang lên quanh quẩn trong căn nhà, cảm giác thật đáng sợ.
Hạ Úc Huân bị dọa đến nhảy dựng lên, sau đó sợ hãi chôn chặt cả người trong chăn, cuộn thành một đống nhỏ không ngừng run rẩy.
"Leng keng —— leng keng —— "
Chuông cửa vẫn kiên nhẫn vang lên, Hạ Úc Huân đã bi dọa tới mồ hôi chảy đầy người, sau một lúc lâu não mới kịp phản ứng, lúc này mới nhận ra đây là tiếng chuông cửa nhà mình.
Thế nhưng, ngoại trừ Đường gia, quanh đây máy chục dặm đều không có người ở, bây giờ đã là nửa đêm, ai lại nhấn chuông nhà cô lúc này?
Hạ Úc Huân càng nghĩ càng sợ hãi, đầu lại bắt đầu nghĩ tới mấy chuyện khủng bố trong phim kinh dị.
Sau một hồi khá lâu cô mới tỉnh táo lại.
Chẳng lẽ là lão quản gia Đường gia? Hay là Diệp Cẩn Ngôn hoặc là Nghiêm đại ca?
Sau khi hít sâu một hơi, Hạ Úc Huân cuối cùng lấy dũng khí xuống lầu mở cửa.
Trên người cô chùm một tấm chăn dày, từng bước khó khăn nhích tới cửa, tay chạm vào cửa còn run, khó khăn lắm mới mở được he hé cửa.
Không nghĩ tới lại là người mà cô tuyệt đối không thể tưởng tượng ra...
Tiêu Mộ Phàm...
Sao hắn lại tới đây?
Gặp được hắn còn khiến cô kinh ngạc hơn gặp phải quỷ.
Nghĩ tới cô đối với tên này không còn cảm tình gì, vì thế, phản ứng đầu tiên...đóng cửa.
Vừa mới chuẩn bị đóng cửa, tên kia đột nhiên chen một chân vào khe hở, sau đó cả nhướn người chui vào trong, Hạ Úc Huân đang định mở miệng quát lớn đuổi người, đột nhiên phịch một tiếng, Tiêu Mộ Phàm quỳ xuống ôm chặt đùi cô...
Sau khi ôm được đùi ngay lập tức tru tréo kêu gào —— "Mợ! Tiểu cữu mẫu! Cứu mạng!"
Mợ...
Xưng hô này...
Hạ Úc Huân xạm mặt lại, khóe miệng hơi rút nói, " Tiêu Mộ Phàm, cậu làm trò gì thế? Buông tay!"
Tiêu Mộ Phàm coi đùi cô như khúc gỗ giữa dòng nước xiết nhất quyết liều mạng ôm chặt lấy, miệng vẫn không ngừng la hét, "Tôi không! Tôi không buông! Tiểu cữu mẫu,nếu cô không đồng ý,chết tôi cũng không buông!"
Tận mắt thấy nam thần của mình giờ như đứa trẻ ôm chặt chân cô, nội tâm Hạ Úc Huân đã hoàn toàn tan vỡ, sao cô lại coi tên này là thần tượng mà hâm mộ suốt bao nhiêu năm được nhỉ ...
Còn có, tên ngốc này có thật là cháu trai của Lãnh Tư Thần không thế, có thật là người nhà cùng chung huyết thống không?
"Đồng ý với cậu... Rốt cuộc là đồng ý cái gì? Tóm lại cậu từ từ nói cho tôi đã được không?" Hạ Úc Huân đầy bất đắc dĩ.
"Vậy cô đừng đuổi tôi đi!" Tiêu Mộ Phàm một mặt cảnh giác.
Hạ Úc Huân nghiến răng, tức giận nói, "Không đuổi được chưa!"
Đạt được cam đoan, Tiêu Mộ Phàm lúc này mới yên tâm buông cô ra.
Hôm nay hắn đem mặt mũi vất hết di rồi, nhưng mà so với sự tra tấn ác độc của người cậu kia, một chút mặt mũi này có đáng là gì?
Một lát sau, hai người ngồi trên ghế salon.
Lúc này Tiêu Mộ Phàm mới rảnh, đánh giá một chút cách ăn mặc của Hạ Úc Huân, sau khi nhìn rõ, mới nghẹn họng nhìn trân trối hỏi, "Tiểu... Tiểu cữu mẫu, đây là phong cách ăn mặc gì vậy?"
Hạ Úc Huân đem kiếm gỗ đào trong tay ném đi, kính Bát Quái mới mấy là bùa trên người cũng gỡ xuống, không nhịn được nói, "Đừng quan tâm tới tôi! Trực tiếp nói đi, đêm hôm cậu chạy tới đây tìm tôi có chuyện gì?"
"Không phải tôi có chuyện gì, là cậu tôi, cậu ấy xảy ra chuyện!" Tiêu Mộ Phàm yếu ớt nói thầm.
Hạ Úc Huân nghe vậy lập tức lộ ra thần sắc khẩn trương, "Đường Tước... Anh ấy làm sao?"
Chương 1150: Chồng ơi, hẹn hò không? (20)