Trước khi Lãnh Tư Thần bị tức giận đến biến thân, Hạ Úc Huân vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh không phải đặc biệt tới Hương Thành cùng MC bàn bạc hạng mục sao, vì sao còn từ chối Tiết Hải Đường?”
“Em hy vọng anh đồng ý cô ấy?” Nhưng mà đây hiển nhiên cũng không phải đề xuất hay, vẻ mặt Lãnh Tư Thần càng thêm đáng sợ.
Đối mặt với ánh mắt như gϊếŧ người của Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân chung quy không dám nói ra hai chữ hy vọng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Tôi đi đây……”
Lãnh Tư Thần dễ như trở bàn tay mà túm lấy cổ áo cô, nói: “Nợ còn chưa xong, đi đâu?”
Hạ Úc Huân vẻ mặt đau khổ xoay người sang chỗ khác: “Còn muốn tiếp theo sao? Đều bị cắt ngang như vậy, anh còn có…… Cảm xúc?”
“Em có thể thử xem.”
Sau đó, liền thử cả đêm……
Anh không phải có cảm xúc, hoàn toàn là lấy cô mà phát tiết cảm xúc a!
Chờ anh rốt cuộc ngừng nghỉ, Hạ Úc Huân cơ hồ vừa nhắm mắt là có thể ngủ cố gắng chống thân thể bò dậy, mơ mơ màng màng nói: “Giờ tôi có thể trở về ngủ chứ……”
“Chạy đi đâu, ngủ ở đây.” Lãnh Tư Thần không vui mà đem cô kéo trở về.
“Không ở đây…… Tôi phải về phòng tôi ngủ……” Trong miệng lẩm bẩm nói như vậy, nhưng bị Lãnh Tư Thần lôi kéo gối lên cánh tay anh, cô lập tức nhắm mắt lại ngủ mất.
Lãnh Tư Thần nhìn cô gái nhỏ không tim không phổi ngủ trong lòng mình, thật là muốn nuốt chửng cô đều có.
Anh cố ý trước mặt cô cho thấy tâm ý, nói cô biết, mình khi đối mặt với sự dụ hoặc của phụ nữ khác, là lời lẽ chính đáng cự tuyệt, còn chính miệng trực tiếp cho thấy mình là người đã có vợ.
Nhưng cô thì sao? Một chút đều GET không tới dụng tâm lương khổ của anh! Anh hoàn toàn chính là uổng công làm cho người mù xem!
……
Lúc hơn 6 giờ sáng, đại khái là bởi vì trong lòng trước sau vẫn nhớ phải dậy sớm cho kịp chuyến bay, cho nên cho dù Hạ Úc Huân ngủ say, nhưng vẫn vừa đến 6 giờ liền vì đồng hồ sinh học mà tự động tỉnh lại.
Phát hiện động tĩnh của cô gái bên cạnh, Lãnh Tư Thần không vui mà mở to mắt, nói: “Sớm như vậy đã dậy?”
“Đã nói là phải kịp chuyến bay!” Hạ Úc Huân vừa mặc quần áo vừa nói. Đáng chết, bộ đồ ngủ cô thích nhất a! Rõ ràng bị Lãnh Tư Thần kéo đến đông một cái lỗ, tây một cái khe rách.
“Em hôm nay thật sự phải rời khỏi Hương Thành?” Lãnh Tư Thần trầm giọng hỏi.
“Không đi thì làm sao được? Tối hôm qua anh không phải cũng nghe được sao?” Hạ Úc Huân rầu rĩ mà nói.
Lãnh Tư Thần xuy một tiếng, nói: “Chỉ bởi vì Nghiêm Tử Hoa không thể không trở về xử lý sự việc, cho nên em cũng muốn đi, thiếu Nghiêm Tử Hoa, em liền chuyện gì đều làm không thành?”
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đáp: “Anh không phải không biết tôi nặng mấy cân mấy lượng, dùng lời châm chọc bẩn thỉu ở chỗ này nói tôi sao? Lại nói tôi trở về không phải cũng hợp ý anh sao? Anh không phải vốn dĩ đã không muốn tôi tới à?”
Lãnh Tư Thần sắc mặt lạnh lùng mà nhìn cô, nói: “Đây không phải vấn đề của em, mà là thất trách của Nghiêm Tử Hoa. Em cần không phải một bảo mẫu, cũng không phải trợ lý, càng không phải Phó tổng giúp em xử lý ổn hết mọi việc, mà là một người thầy tốt. Hiện tại đã sắp nửa năm, em vẫn không rời khỏi hắn, điều này đủ để chứng minh hắn vô dụng. Nếu là anh, cho anh một tháng, anh có thể giúp em một mình ứng đối được mọi thứ!”
Hạ Úc Huân bĩu môi: “Đúng đúng đúng, anh lợi hại, anh hóa hủ bại thành thần kỳ được rồi chứ!”
Lãnh Tư Thần bất mãn với sự qua loa của cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, nói: “Hạ Úc Huân, em cho em một lần cơ hội cuối cùng, chắc chắn không cần sự giúp đỡ của anh phải không?”
“Xác định khẳng định và nhất định!” Bảo thằng nhãi này hỗ trợ trả giá quá lớn không phải sao? Thật vất vả mới xong ba lần rồi, nếu lần sau anh ta lại bảo một trăm lần thì làm sao bây giờ?