“Tiết tiểu thư, mặc kệ cô có tin hay không, nhưng đây là sự thật. Tôi sớm đã kết hôn từ 5 năm trước, con trai tôi không phải con riêng, mà là do tôi và bà xã sinh.” Lãnh Tư Thần ngữ khí tự thuật sự thật, vẻ mặt không có chút sơ hở nào.
Tiết Hải Đường nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lại bắt đầu kích động mà đấm giường: “Lãnh Tư Thần, anh không cần bịa chuyện, loại phương thức từ chối thấp cấp này tôi không tiếp thu! Đêm nay chúng ta rõ rang trò chuyện rất vui không phải sao? Như quân sơ tương kiến, như cố nhân về! Tôi chưa từng cảm thấy phù hợp như vậy với một người đàn ông nào, hay là đàn ông vừa gặp một lần, vừa nhận thức không lâu! Tôi không tin anh đối với tôi hoàn toàn không có cảm giác! Tôi có thể cảm giác được anh và tôi có sự đồng cảm!”
Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường, nói: “Không thể phủ nhận, Tiết tiểu thư xác thật là một phụ nữ rất ưu tú, nếu có thể, chúng ta có thể là đối tác rất tốt, nhưng cũng giới hạn trong việc này.”
Tiết Hải Đường tiếp tục đấm giường: “Ai muốn làm đối tác với anh, tôi không thiếu đối tác, chỉ thiếu chồng!”
Giờ phút này trong lòng Hạ Úc Huân kêu cứu: Biểu đạt cảm xúc có thể có rất nhiều phương thức, làm ơn có thể đừng mỗi một câu nói liền đấm giường một cái không……PS: Sớm biết vậy không nên trốn dưới gầm giường! Trong ngăn tủ cũng có thể a! Ngăn tủ lớn như vậy! Hạ Úc Huân mày quả nhiên là ngu ngốc!
“Vậy Lãnh mỗ chỉ e là lực bất tòng tâm.” Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói.
“Lãnh Tư Thần, anh……” Tiết Hải Đường đang muốn tiếp tục nói chuyện, di động trong túi xách đột nhiên vang lên, vì thế đành phải bực bội lấy điện thoại ra nghe.
“Alo, họ Diệp kia, có việc nói mau có rắm mau thả, bổn tiểu thư rất bận, không rảnh cùng anh tán gẫu! Bận cái gì? Anh quản tôi bận cái gì! Anh rốt cuộc nói chính sự hay không? Không nói tôi cúp! Cái gì? Anh lặp lại lần nữa cho lão nương xem! Anh thật sự dám nói với ba tôi??? Mẹ kiếp! Diệp Cẩn Ngôn anh tiêu rồi, anh thực sự chết chắc rồi! Cư nhiên dám bán đứng tôi! Đêm nay tôi không gϊếŧ chết anh, tôi liền đem ba chữ Tiết Hải Đường viết ngược lại! Anh chờ đó cho tôi --”
Nghe xong điện thoại Tiết Hải Đường sau một giây đồng hồ từ tiểu loli nũng nịu biến thành sư tử Hà Đông hung ác, dưới chân như dẫm Phong Hỏa Luân vù vù lao ra.
Trước khi ra khỏi phòng quay đầu hướng Lãnh Tư Thần nói một câu: “Lãnh Tư Thần anh cũng chờ đó cho lão nương! Anh cưới thì cưới không cưới cũng phải cưới!”
Hạ Úc Huân: “……”
Lãnh Tư Thần: “……”
Dân phong của Hương Thành…… Quả nhiên dũng mãnh……
Đây quả thực là nữ thổ phỉ a……
Bọn họ cư nhiên thiếu chút nữa đều bị bề ngoài tiểu loli của cô lừa gạt……
Trong phòng, lặng im hơn mười giây sau.
Lãnh Tư Thần đi dép lê lấy mũi chân đá vào gầm giường một cái, ngữ khí không vui, nói: “Còn không ra? Thích ngủ dưới giường rồi à? Muốn trực tiếp ở bên trong luôn không?”
“……” Cái tên độc miệng chết tiệt này! Rốt cuộc là ai đem cô hại thành như vậy a!
Hạ Úc Huân vừa phỉ nhổ trong lòng vừa dùng cánh tay chống mặt đất, gian nan mà từ dưới gầm giường chui ra.
Ai! Mệt chết cô rồi! Quan trọng nhất đến bây giờ bên tai cô vẫn còn ong ong thanh âm đấm giường điên cuồng của Tiết Hải Đường……
“Vì cái gì phải trốn?” Lãnh Tư Thần mặt đầy sát khí mà nhìn chằm chằm cô.
“Tôi vì cái gì không trốn? Tôi có thể không trốn sao?” Hạ Úc Huân vừa vỗ bụi trên người vừa tức giận mà trừng anh một cái.
“Em có phải đã quên em chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh rồi không?” Lãnh Tư Thần mặt như sương lạnh hỏi.
“Không quên a!” Hạ Úc Huân ương bướng.
“Không quên?”
“Chưa từng nhớ qua!”
“Em……”