“Con phải đợi mẹ.” Cậu nhóc lẩm bẩm.
“Bảo bối ngoan, buổi tối bên ngoài lạnh, không được ngồi trên ngạch cửa chờ mẹ, mẹ lát nữa liền về rồi. Nghe lời được không?” Hạ Úc Huân ôn nhu khuyên.
“Vậy được rồi……” Cậu nhóc không muốn làm mẹ lo lắng, đành phải cố mà đáp ứng.
Hạ Úc Huân cúp máy, khóe miệng vẫn còn ý cười dịu dàng, thần sắc ấm áp kia và vẻ lạnh nhạt xa cách khi đối diện với anh hàon toàn bất đồng.
Thì ra cô không phải tính tình lãnh đạm, chỉ là anh không phải là người có thể để cô đối xử ấm áp.
Nhận thức này làm tim anh như bị đao cắt.
Hạ Úc Huân cái gì đều có thể thỏa hiệp, con trai duy nhất chính là điểm mấu chốt của cô, cho nên cho dù trở mặt với Lãnh Tư Thần cũng phải chuẩn bị về nhà.
Bất quá, khiến cô kinh ngạc chính là, Lãnh Tư Thần không có tiếp tục gây khó xử cho cô.
“ Có thể về, ngày mai buổi sáng 7 giờ…… Thôi, trước mười hai giờ qua đây.” Lãnh Tư Thần nói.
Hạ Úc Huân nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc. Hả…… Cư nhiên dễ nói chuyện như vậy……
Hạ Úc Huân hoảng hốt một lát vội vàng đáp lại: “Đã biết! Cám ơn Lãnh tiên sinh!”
Lãnh Tư Thần thế mới biết thì ra con trai gác cổng, anh còn có thể nói cái gì, cho dù là ghen ghét đến cả trái tim đều chua xót, cũng chỉ có thể thả cô về nhà cùng con trai ngủ.
Về đến nhà, tiếp nhận một trăm lẻ tám câu hỏi của con trai, cô nói thêm chọc cười dỗ dành rồi làm nũng cuối cùng mới khiến cậu nhóc an tâm.
Ngày đầu niên gian nan nhất đã qua, hy vọng về sau cũng sẽ thuận lợi.
Hy vọng cuộc sống yên bình như vậy, có thể tiếp tục.
-
Ngày hôm sau, giữa trưa trước 12 giờ Hạ Úc Huân mới đến bệnh viện.
Bên ngoài nắng gắt như đổ lửa, cô thật vất vả tới bệnh viện, cho rằng vào phòng bệnh liền sẽ mát mẻ một chút, nào ngờ sau khi vào vẫn nóng hệt như nhau.
“Không mở điều hòa sao?” Hạ Úc Huân thở hồng hộc hỏi.
Lãnh Tư Thần ngồi ở kia nhàn nhã tự đắc mà uống trà xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Điều hòa hỏng rồi, đang sửa.”
Hạ Úc Huân hồ nghi mà nhìn anh một cái, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói chỗ nào không đúng.
Hạ Úc Huân rã rời ngồi xuống bên trên sô pha, cầm lấy một quyển notebook không ngừng quạt gió.
Áo khoác ngắn tay bên ngoài của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, bên trong mặc một chiếc ba lỗ trắng.
Ngày thường ở nhà cô trực tiếp mặc chiếc áo ba lỗ là được, làm chuyện gì cũng tiện, hiện tại đương nhiên không tốt để mặc ít như vậy.
Lãnh Tư Thần ngầm cắn chặt răng.
Cô gái này nóng thành như vậy nhưng không muốn cởϊ áσ khoác, hiển nhiên là có quỷ!
“Tiểu Hoa, lại đây, quạt gió cho tôi.” Lãnh Tư Thần một bộ đại gia ra lệnh nói.
Hạ Úc Huân nghẹn một bụng lửa, đi qua nghe lời mà quạt gió cho anh.
Lãnh Tư Thần: “Tiểu Hoa, dùng sức một chút.”
Người này cũng quá không nhân đạo đi! Cô cũng rất nóng không phải sao? Thật đem cô xem như tiểu nha hoàn phải không! Mở miệng kêu Tiểu Hoa trôi chảy đến như vậy!
Hạ Úc Huân dùng sức quạt cho hả giận, khiến cho nơi nào đó đong đưa lay động, khiến người ta tâm viên ý mãn.
“Tôi muốn ăn cháo lạnh, phải mua ở phố tây phường Hương Đỉnh.” Lãnh Tư Thần từ đầu giường lấy ví đưa cho cô.
Lại để cô ở lại trong này như vậy, anh sợ là hư hỏa thượng thăng mất.
“……” Hạ Úc Huân cố nén xúc động muốn đem vở quăng lên mặt anh, căm giận mà nhận lấy ví tiền đi ra ngoài.
Nhìn bóng cô rời đi, Lãnh Tư Thần cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, phản ứng thân thể rốt cuộc áp chế không được……
---------------------------
Nửa giờ sau.
Hạ Úc Huân hài lòng mà mang cháo trở về, cả người nóng hệt như mới từ trong nước vớt ra.
“Lãnh tiên sinh, cháo của anh.”
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đem cháo đặt lên đầu giường anh. Đang muốn xoay người rời đi, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo hai chân mềm nhũn, cứ như vậy mà mất đi toàn bộ tri giác.