“Đến bây giờ anh còn tưởng tôi là cô ấy sao?” Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp tục lau người cho anh.
Mỗi nơi trên người anh đều quen thuộc như vậy, cho nên xuất hiện thêm vài vết sẹo có vẻ đặc biệt đột ngột, có vài chỗ gần tim, hẳn là rất nguy hiểm.
“Nếu cô ấy nhiều năm như vậy đều không về tìm anh, cho thấy cô ấy sống rất tốt, hà tất lại đi quấy rầy cô ấy làm gì?” Hạ Úc Huân đúng trọng tâm mà kiến nghị.
“Cô ấy sống rất tốt? A, nhưng tôi lại sống không tốt, thật sự không tốt……” Lãnh Tư Thần chôn đầu, cười khổ nói: “Kỳ thật tôi rất ích kỷ, tôi chỉ là bởi vì bản thân quá đau khổ, mới muốn tìm cô ấy, để được cứu rỗi……
Cho tới nay, tôi đều đang ích kỷ mà hấp thu độ ấm của cô ây, yên tâm thoải mái mà tiếp thu sự trả giá của cô ấy, cô ấy tốt……”
Động tác của Hạ Úc Huân dừng một chút, không có nói tiếp, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ buông khăn lông nói: “Lau xong rồi.”
Cô không nói một lời mà giúp anh mặc áo sơmi, sau khi quần áo xong xuôi, vừa định cài cúc áo cho anh, anh lại đột nhiên đem cô ôm vào lòng.
Hạ Úc Huân: “……”
Lại nữa……
Đều bị thương thành như vậy liền không thể sống yên ổn một chút sao?
“Lãnh tổng……” Cô bất đắc dĩ mà giãy giụa.
“Tôi muốn hỏi cô một lần cuối, cô có thừa nhận cô chính là Hạ Úc Huân hay không!” Ngữ khí Lãnh Tư Thần đã gần như uy hϊếp.
“Tôi cũng nói rõ một lần cuối, tôi thật sự không phải.” Cô không chút dao động.
Cánh tay Lãnh Tư Thần lại siết chặt hơn, ngoài dự đoán không có ép hỏi cô, cũng không làm ra cử chỉ gì kinh người, chỉ mệt mỏi đem trọng lượng thân thể giao cho cô, ở bên tai cô nói nhỏ: “Có thể gọi tôi một tiếng A Thần hay không……”
“……” Hạ Úc Huân nhíu mày.
“Tôi biết cô không phải cô ấy, có thể hay không? Tôi chỉ là muốn nghe……” Thanh âm Lãnh Tư Thần khẽ run, chưa từng yếu ớt như vậy.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Hạ Úc Huân rốt cuộc than nhẹ một tiếng: “A Thần.”
Được thôi, cô một người giới bình dân, không thể trêu vào đại tổng tài anh, hiện tại bất quá là gọi một tiếng mà thôi, gọi thì gọi! Cô nếu biểu hiện quá kích động quá bài xích, ngược lại khiến người khác hoài nghi.
Thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lãnh Tư Thần say mê mà nhắm mắt lại, không muốn tỉnh lại, nói: “Lại gọi một lần nữa.”
Hạ Úc Huân ngoan ngoãn mà tiếp tục gọi: “A Thần.”
Lãnh Tư Thần: “Lại gọi một lần nữa……”
Hạ Úc Huân: “A Thần.”
Lãnh Tư Thần: “Tiếp tục.”
Hạ Úc Huân: “……”
Sự thật chứng minh, thằng nhãi này luôn có bản lĩnh đem người khác bức điên.
“Lãnh đại tổng tài! Ngài đừng được một tấc lại muốn tiến một thước chứ? Ngài nếu muốn nghe, tôi ghi âm lại một lần rồi phát đi phát lại cho anh nghe được chứ?” Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà đẩy anh ra.
Lãnh Tư Thần bị đẩy ra tựa như đứa trẻ bị vứt bỏ, vô cùng ai oán mà nhìn cô.
Hạ Úc Huân tránh đi ánh mắt anh thu dọn đồ đạc, nói: “Đã khuya, tôi cần phải trở về.”
“Cô phải đi?” Tầm mắt anh theo chuyển động của cô.
“Uhm.”
Mày Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nhăn lại, nói: “Tôi nói rồi, cô phải 24 giờ bên tôi.”
“Xin lỗi, Lãnh tổng, tôi có gác cổng. 9 giờ cần trở về.”
“Gác cổng? Cô không phải nói cô không có người thân nào khác sao? Ai cấm cô?” Lãnh Tư Thần hiển nhiên không tin, tiếp đó trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ cô có tình nhân rồi?
Hạ Úc Huân vừa định mở miệng, vừa lúc có điện thoại gọi qua.
Vì thế, thần sắc không kiên nhẫn trên mặt Hạ Úc Huân lập tức trở nên ôn nhu: “Alo! Bảo bối ~”
“Mẹ, sao mẹ còn chưa về?” Đầu bên kia di động là thanh âm mềm mại ngọt nhu xen lẫn một tia buồn ngủ và lo lắng.
“Chờ lát nữa mẹ liền về, tự con ngủ trước được không?” Hạ Úc Huân ôn nhu mà dỗ.
Nhóm dịch: Mèo Xinh