Anh đột nhiên hành động như vậy khiến cho đám người trong xe chắn phía trước không kịp phản ứng, chiếc xe thể thao đã vững vàng đứng ở trước đãm xe vào mét.
Một loạt hành động sạch sẽ lưu loát, còn vô cùng bá đạo.
Mười mấy chiếc xe bị anh bỏ lại phía sau như vậy.
Mặt hơi hơi nghiêng, khóe mắt liếc qua xe của Phí Tư Nặc ở sau lưng, khóe môi Lạc Dịch Bắc cười lạnh lùng.
Phí Tư Nặc cũng chỉ nhàn nhạt nhìn anh, cũng không hạ lệnh gì với người của mình, thậm chí còn không nói một lời.
“Chúng ta đi thôi!” LẠc Dịch Bắc nghiêng đầu, tiếp tục lái xe đến sân bay.
Đến nơi, đỗ xe vào bãi đậu xe, gọi người hầu tới lấy sau đó cùng Phương Trì Hạ vào sânbay.
Phương Trì Hạ bị anh coi thành người làm sai đi làm một loạt thủ tục đăng kí, ở trong phi trường đi qua đi lại.
Thủ tục rườm rà đã xong, sắp đi qua cửa kiểm an, hai người lại lần nữa gặp Phí Tư Nặc.
Phương TRì Hạ kinh ngạc, dưngbước lại.
“Thật trùng hợp.” Phí Tư Nặc nhàn nhat nói với cô một tiếng, giống như vừa nãy không xảy ra chuyện gì.
“Đúng vậy a, thật trùng hợp.” Phương TRì Hạ nhàn nhạt nói với anh ta một câu.
“Cô rất thích hợp với màu xanh biển.” Hoàn toàn xem Lạc Dịch Băc, Phí Tư Nặc nhìn qua cô, nhìn đồ cô mặc hôm nay, còn nói “Rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, chủ yếu là do Lạc Dịch Bắc còn ở sau lưng.
Sắc mặt của Lạc Dịch Bắc đã lạnh đến có thể làm người chết cóng rồi.
Hết lần này đến lần khác, hai người không coi ai ra gì mà tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Muốn cùng đi không?” Phí Tư Nặc nhìn qua chỗ đăng kí nhàn nhạt nói.
“Không cần, chúng tôi đã làm thủ tục xong rồi.” Phương Trì Hậ uyển chuyển cự tuyệt.
Lạc Dịch Bắc đứng bên cạnh sắc mặt đen kịt.
Thật sự xem anh như không tồn tại sao?
“Vậy thật là đáng tiếc.” Phí Tư Nặc nhún nhún vai, vẻ mặt tiếc hận.
Phương Trì Hạ hình như còn muốn nói chuyện gì, Lạc Dịch Bắc tay bỗng nhiên níu tay cô lại, mặt không biểu tình dắt cô đi.
Phương TRì Hạ hiểu tâm trạng của anh bây giờ, thông minh thì không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh vào lúc này.
Hai người qua cửa kiểm an, trực tiếp lên máy bay.
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc vẫn một mực lạnh như băng, ánh mắt nhìn cô rất lạnh, nói chuyện cũng rất âm trầm.
Phương Trì Hạ điềm nhiên như không có việc gì rời tầm mắt đi, rót cho mình một chén nước uống.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô, thình lình nói một câu “Thủ tục đã làm xong còn muốn đi chung với nhau?”
“Khục…” Phương Trì Hạ bị anh nói sặc một chút, bưng nước lên uống, cô nhàn nhạt nói châm chọc, “Em không muốn đường đi lúc nào cũng ngập tràn mùi thuốc súng.”
Cô nói rất thăng thắn , Lạc Dịch Bắc sững sờ, khóe môi cười du dương.
Coi như thức thời!
Phương Trì Hạ lấy điện thoại ra xem giờ, để vê thành phố C còn rất lâu, lấy một cái chăn mỏng đắp lên người người cuộn tròn trên ghế muốn nghỉ ngơi.
“Qua đây!” Lạc Dịch Bắc nhìn vị trí bên cạnh mình.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhắm mắt lại mở ra, nhìn anh đang lẳng lặng nhìn, do dự một chút, liền ôm chăn qua ngồi.
Lạc Dịch Bắc giúp cô đắp kín chăn, kìm lấy cô ngồi trên đùi mình, Phương Trì Hạ như tìm được nguồn nhiệt, điều chỉnh tư thế của mình, cả người hường vào trong người anh xoay qua xoay lại.
Động tác của cô rất tự nhiên, như hai người đã làm qua vô số lần, cùng Lạc Dịch Bắc phối hợp rất ăn ý.