Điều mà Phương Trì Hạ lo sợ là đυ.ng phải Lạc Dịch Bắc.
Nếu như lần này thật sự vào được Dung Hi, chỉ cần hai người không chạm mặt, thì cô sẽ không chuẩn bị để nói sự thật với anh.
Người kia nhìn chằm chằm cô, nói, "Mỗi lần Dung Hi chọn người mới đều rất nghiêm khắc, chúng tôi có người chuyên phụ trách mặt này, thường là giám đốc của các bộ phận, nhưng cũng có khả năng thêm vào vợ, cậu ba, cậu Dung, cụ ông, cậu Lạc, đúng rồi, còn có cậu Thi Cận Dương nữa.."
Cô ta xòe ngón tay đếm liên tiếp cả đống người, tên của từng người được liệt kê ra, nghe đến Phương Trì Hạ xém chút hoảng sợ bỏ chạy.
"Lạc Dịch Bắc, không, cậu Lạc cũng có khả năng đến?" Kìm nén nhịp tim thình thịch, cô kinh ngạc truy hỏi.
"Người trong đại gia đình này đều có khả năng đến, có điều, cụ thể người đến là ai, phải xem ai có thời gian nữa." Người phụ trách tiếp đón tường tận giải thích cho cô một chút, rồi quay người bỏ đi.
Trong phòng, bỗng chốc chỉ còn lại một mình Phương Trì Hạ.
Ngôn ngữ chính của Phương Trì Hạ là tiếng Pháp, thứ tiếng được cả thể giới gọi là ngôn ngữ ưu nhã nhất, ngoài ra còn bổ sung thêm vài loại ngôn ngữ khác nữa.
Ngôn ngữ mà cô thông thạo thật ra rất nhiều, nhưng mà, lần này cô đến phỏng vấn chức vụ trợ lí, không liên quan đến chuyên ngành của cô lắm.
Cô ở bên trong chờ được khoảng mười phút, ngoài cửa một bóng dáng cao to đi vào.
Lúc đi qua cửa, ánh mắt rất tuỳ ý nhìn vào bên trong.
Thoáng thấy cô, ban đầu không chú ý lắm, nhưng mà, nhìn góc nghiêng gương mặt của cô vài giây, bước chân của người ngoài cửa liền ngừng lại.
Mở cửa phòng ra, người đó đi vào.
Phương Trì Hạ thình lình ngẩng đầu lên, lúc cô nhìn rõ gương mặt của người vừa đến kia, ánh mắt ngưng đọng một chút.
Người đàn ông đi vào là một người vô cùng tuấn tú, trang phục nam thon dài hiệu Gucci làm tôn lên thân hình cao to, ngũ quan sắc nét, sóng mũi thẳng và cao, tay áo được hơi xắn lên, để lộ cúc áo đính đá âm thầm toát lên sự xa hoa.
Người vừa đến thong thả ung dung đi vào phòng, ngồi vào vị trí ngay trung tâm phía trước nhất, ánh mắt quay chuyển lên mặt cô, giọng nói bình thản, "Người mới?"
"Dạ vâng, thưa ngài!" Phương Trì Hạ định thần lại, lịch sự trả lời câu nói của anh ta.
"Lí lịch!" Người đó bình thản buông ra hai chữ, diễn đạt vô cùng ngắn gọn.
Phương Trì Hạ đưa bản lí lịch trong tay mình cho anh ta.
"Vẫn còn là học sinh?" Người đó cầm lí lịch lên xem, ở phần tuổi của cô dừng lại mất vài giây, gần như có chút bất ngờ.
"Vâng ạ." Phương Trì Hạ không biết thân phận của anh ta, trả lời thận trọng.
"Ngôn ngữ chính là tiếng Pháp, thông thạo nhiều tiếng nước ngoài, không tồi, Dung Hi đang thiếu những người tài ở mặt này, bình thường đi công tác hoặc là tổ chức một buổi hội nghị giới thiệu trang sức mới ở nước ngoài, đều cần người đi cùng thế này."
Người đó chỉ tuỳ tiện xem lướt qua lí lịch của cô một chút, bỏ lí lịch sang bên cạnh, đứng dậy, "Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc, cô Phương xin mời về nhà chờ thông báo kết quả!"
Nói xong một câu, anh ta quay người đi, thậm chí không nói thêm gì dư thừa cả.
Cả quá trình của buổi phỏng vấn, thời gian không đến ba phút.
Với Phương Trì Hạ của kinh nghiệm, trong thời gian ngắn như vậy bảo ngừng, thường là không còn hi vọng gì nữa.
Chỉ có không còn hi vọng, mới sẽ không lãng phí thời gian của đôi bên.
Trong lòng hụt hẫng một chút,trên đường trở về, cô có chút ủ rũ.
Ai ngờ mới vừa ngồi lên xe buýt, nhân sự bên Dung Hi đã gọi điện thoại đến.
Giọng nói bên kia, vô cùng êm tai, "Cô Phương, chúc mừng cô đã phỏng vấn thành công, vài ngày sau xin đến văn phòng của cậu Cận Dương báo cáo!"