Trên trán bốc lên vô số vấn đề. Sao lại thế này? Không phải không thấy nhẫn ư? Sao lại đeo ở trên ngón tay của cô? Đêm qua cô còn……
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên bạo thô rống mắng một câu,
“Người phụ nữ ngu xuẩn, lại đánh mất lão tử gϊếŧ em!”
Thịnh Vị Ương bỗng chốc ngẩn ra, nâng mắt lên, thấy được mặt thối lóe lên giận dữ của Hoàng Phủ Bạc Ái, nhưng mà cô lại một chút cũng không sợ, ngược lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu!
Cầm lòng không đậu liền cười ra tiếng, giống như chỉ trong tích tắc đó, đáy lòng toát ra vô số sắc thái vui sướиɠ rực rỡ.
……
“Ba tuổi, anh tìm được?!” Thịnh Vị Ương kích động hỏi.
Cô bắt lấy bả vai lỏa lộ của Hoàng Phủ Bạc Ái, động tác tự nhiên lại càn rỡ, cười đến khóe miệng hận không thể đều kéo đến mang tai, miệng đầy răng trắng bóng.
“Vô nghĩa.”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt một cái, kiêu ngạo thưởng cái trợn trắng mắt,
“Em cho rằng ai cũng heo giống như em vậy, hơn nửa đêm chui đầu vào trong bồn tắm vớt nhẫn, em xem chính mình là con khỉ vớt trăng à!”
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương trợn trừng, cái miệng nhỏ anh hồng rút rút,
“Khụ…… Khụ khụ, ba tuổi, sao anh biết đêm qua tôi……”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng khinh bỉ mũi hừ một âm đơn.
Hóa ra, nửa đêm ngày hôm qua, Thịnh Vị Ương chờ sau khi Hoàng Phủ Bạc Ái ngủ rồi, lại lén lút bò dậy từ trên giường.
Tùy tiện bọc áo ngủ của anh, sau đó đi phòng tắm tìm nhẫn trong bồn tắm.
Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn là không có tìm được chiếc nhẫn kim cương kia.
Lúc này mới hết hy vọng trở lại trên giường, rầu rĩ không vui lăn vài vòng ngủ thϊếp đi.
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt quẫn bách phấn hồng, bỗng nhiên đề cao âm lượng, bóp bả vai gào thét,
“Anh cố ý giả bộ ngủ!”
“Toi cần dùng tới giả bộ ngủ?” Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm đảo qua.
Khóe mắt Thịnh Vị Ương hướng sang phải, “……”