"Sẽ đau...... Em sợ đau nhất, không phải sao?"
Tịch Giản Cận đến sau cùng, ngữ khí cũng bắt đầu dụ dỗ.
"Sủng Nhi...... Anh muốn yêu em, không muốn hận em...... Ngươi biết không, hận em quá đau, bảy năm trước, em không quan tâm anh, bảy năm sau, em đừng để cho anh khó chịu như vậy, có được hay không?"
Tịch Giản Cận nhắm mắt lại, khóe mắt giống như có ướŧ áŧ, dính ở trên cổ của cô.
Người đàn ông bền bỉ không nói gì.
Toàn thân Bạc Sủng Nhi cứng ngắc, không cách nào động đậy, mặt của cô, chôn ở trong bóng tối.
Ngay khi cô coi là, anh sẽ không mở miệng lúc chuyện, cô lại nghe được tiếng của anh truyền đến: "Sủng Nhi...... Anh chỉ muốn yêu em......"
Yêu em......
Trong lòng Bạc Sủng Nhi càng thêm đau.
Cuối cùng cô cũng không nghe thấy Tịch Giản Cận nói nữa
Một câu cũng nghe không nổi.
Cũng là lúc trước cô quá tùy hứng, tổn thương nhiều người như vậy, hiện tại mới nhận đượcbáo ứng như thế!
Anh nói thêm gì đi nữa, cô cảm giác đến lòng của mình đều sẽ vỡ thành thừng mảnh!
Cô cắn răng, quay đầu, hung hăng ngăn chặn cánh môi Tịch Giản Cận.
Trong miệng, lẩm bẩm la hét: "Tịch, muốn em......"
Tay của cô, theo lưng của anh, chậm rãi vuốt ve, dưới tác động của rượu cồn, đem du͙© vọиɠ thân thể anh đốt lên.
Anh thở dốc càng ngày càng đậm hơn, cô cảm giác được cứng rắn anh chôn ở trong thân thể cô, càng lúc càng lớn, chống đỡ cô cực kỳ không thoải mái, cô hơi động một chút, anh liền rên khẽ một tiếng, sau đó, xoay người, đem cô đặt ở trên bàn lạnh lẽo, triệt để mất đi lý trí.
Tốc độ anh rất nhanh, giống như là muốn phát tiết, anh không nói tiếng nào chuyên chú muốn thân thể cô, một chút một chút, đều mang một loại cảm xúc nói không rõ ràng
Hai chân của cô dần dần bắt đầu như nhũn ra, cô vô lực thừa nhận anh mang cho cô run rẩy, cô cảm giác được thân thể cô cũng bắt đầu nóng lên, phía dưới cô bắt đầu ẩm ướt, anh ra vào càng thông thuận rồi.
Cô không nhịn được hừ lên tiếng, cảm giác được anh tựa hồ ngán tư thế này, đột nhiên ôm lấy cô, để cho cô vịn tường, từ sau mà tiến! ----