Quãng đường từ xóm trọ đến địa điểm trong kế hoạch không xa, chỉ rơi vào khoảng vài trăm mét nên sau một hồi cẩn thận di chuyển thì Tân đã đến được nơi mình muốn an toàn. Ôm cái hòm tôn, hắn khom người nấp sau một chiếc xe ô tô con rồi ló đầu ra ngoài quan sát. Khung cảnh trước mắt hắn lúc này là con đường quốc lộ, với lòng đường tràn ngập đống đổ nát, các phương tiện đi lại thì bị cỏ cây rậm rạp bao trùm. Phía đối diện, bên kia đường là đại lý cung cấp phụ tùng ô tô mục tiêu mà hắn nhắm đến để tìm bình ắc-quy.
Càng tiếp cận mục tiêu, hắn càng cẩn thận hơn nữa, vì ở ngay cạnh đường lớn thế này thì thường có rất nhiều quái vật “Nấm đầu người” rình rập săn mồi. Nếu có con Lu đi cùng thì hắn có thể yên tâm và tự tin hơn nhiều. Bởi trải qua một khoảng thời gian biến đổi, con Lu không chỉ tiến hóa về thân xác, mà còn thức tỉnh cả bản năng sinh tồn nguyên thủy. Đứng trước những mối nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh, phần lớn là nó có thể đánh hơi và cảm nhận được ở một khoảng cách nhất định, rồi cảnh báo cho hắn để tránh tiếp xúc. Hôm qua, hắn có thể dẫn được hai mẹ con Huyền Linh an toàn về xóm trọ thì công lớn cũng là nhờ con Lu, mặc dù đường đi nhiều lần phải đổi hướng lòng vòng.
Nheo mắt, hắn cố gắng nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc để xem xét các vùng phụ cận đại lý phụ tùng ô tô. Thời tiết hôm nay cực xấu, hơn tám rưỡi mà sương sớm không có dấu hiệu nào là sẽ tan đi, lại còn kết hợp với bầu trời u ám, lất phất hạt mưa rơi khiến cho tầm nhìn của hắn giảm xuống rất nhiều. Cảnh vật trở nên mờ ảo, những khối vật cản thì biến thành các đống đen xì, không rõ hình dạng, mặc cho đôi mắt đã tiến hóa của hắn cũng không quan sát được. Bây giờ mà có quái vật “Nấm đầu người” ẩn nấp gần đây thì hắn cũng không thể thấy.
Một lát sau, nhìn mãi mà không phát hiện được gì, hắn hít sâu một hơi rồi nhặt mảnh bê tông đáp thẳng vào một chiếc xe ô tô cách vài mét, giữa lòng đường.
- BANG!!! - Không gian buổi sáng hôm nay cực kì yên tĩnh, không có tiếng chim hót, quạ kêu nên âm thanh va chạm vang lên rất to và rõ.
Xiết chặt cái rìu trong tay, hắn nín thở chờ đợi. May mắn, một hồi trôi qua, nhưng không có dị biến phát sinh nên hắn thở nhẹ một hơi, thần kinh căng cứng cũng tạm buông lỏng xuống. Đợi thêm một lúc nữa, chắc rằng quanh đây không còn sinh vật sống nào khác ngoài mình, hắn cắn răng, ôm cái hòm tôn khom người chạy nhanh sang bên kia đường. Lúc di chuyển, hắn nhón chân chỉ dùng mu bàn chân trên để động tĩnh phát ra nhỏ nhất.
Cẩn thận di chuyển, khoảng chục giây sau, hắn thành công sang bên kia con đường đến trước cửa đại lý thay thế phụ tùng ô tô, ắc-quy. Vội nấp sau một mảng đổ nát, hắn liếc mắt nhìn lại phía lòng đường xem có cái gì bám theo mình không. May mắn, chăm chú quan sát một hồi, hắn không thấy dấu hiệu của sinh vật sống nào khác.
Thở phào một hơi, hắn tiến lại gần cửa đại lý là cánh cửa cuốn rất to chỉ được cuộn lên hé mở một ít. May mà khoảng không gian cửa mở vừa để cơ thể của hắn có thể lách vào, nếu không thì chỉ có chịu chết. Nằm xuống mặt đất, hắn ló đầu vào trong quan sát.
Bên trong đại lý rất rộng, vừa mấy chiếc xe tải cỡ lớn, xếp đầy gian hàng treo đồ linh kiện ô tô. Bị trận động đất tác động, những gian hàng đổ xuống, nằm chồng chéo lên nhau. Lặng yên quan sát một lúc, thấy không có động tĩnh gì, hắn nhặt một viên đá rồi ném vào thăm dò.
Đợi thêm một lát nữa, chắc rằng bên trong an toàn, hắn ôm cái hòm tôn rồi lách mình chui vào trong. Cầm chắc cái rìu trong tay, hắn đi tới chỗ các gian hàng tìm tòi bình ắc-quy. Không phải mất nhiều thời gian, rất nhanh hắn tìm hơn chục bình ắc-quy Đồng Nai mới tinh loại lớn, đúng mục tiêu mà mình đề ra. Lập tức mở hòm tôn, hắn xếp vào bên trong thì vừa đủ mười bình là đầy. Thu thập bình ắc-quy xong, hắn còn lấy được một túi đồ dụng cụ tô vít, cờ-lê, mỏ-lết nữa.
Kế hoạch bước đầu thực hiện thành công, hắn cảm thấy trong lòng của mình nhẹ nhõm hẳn đi. Có chút khát, hắn mở ba lô lấy chai nước rồi tu ừng ực.
- Uỳnh... Uỵch... Uỵch... Nhanh lên...
- GRAOOO!!!
Đang uống nước ngon lành, bỗng bên ngoài đại lý phụ tùng ô tô vang lên động tĩnh làm hắn giật nảy mình. Vội buông chai nước xuống, hắn nắm lấy cái rìu đi tới cửa rồi ló đầu ra quan sát. Nhìn vào hướng nguồn âm thanh phát ra, rất nhanh hắn phát hiện được trong màn sương dày đặc, phía tay phải, dưới lòng đường lớn có khoảng gần chục người đang chạy gần về đây. Nhóm người nam, nữ này, chắc là sinh viên trường Đại Học Công Nghiệp Nội Hà vì tất cả đều rất trẻ tuổi, và một số còn mặc áo khoác đồng phục.
Bọn họ đang bị một đàn quái vật “Nấm đầu người” truy đuổi sát sao phía sau, lẩn trong màn sương mù hắn không rõ số lượng ra sao, nhưng chắc là không đến mức quá đông vì dư chấn bọn chúng gây ra không lớn. Thấy đồng loại bị quái vật truy sát, Tân sôi máu lên, cả người nhanh chóng bị lửa giận bao phủ. Cắn chặt răng, hắn xiết chặt cái rìu định lao ra khỏi cửa hàng để giải cứu những người xấu số kia thì đột nhiên bên trái con đường cũng bất ngờ cất lên âm thanh gào rú của quái vật.
- GRAOOO... GRUUU...
Ngay sau tiếng kêu, lũ quái vật lập tức ùa lên rồi chặn đầu và bao vây nhóm sinh viên vào giữa.
- Không... Không... Tôi không muốn bị quái vật cắn xé ăn thịt... – Phát hiện phía trước đã không còn đường, một cậu thanh niên trong nhóm tỏ ra hoảng sợ tuyệt vọng gào lên. Tinh thần tan rã, cậu ta bất ngờ rời khỏi nhóm rồi chạy ra khỏi lòng đường hướng tới con phố đổ nát bên cạnh.
- GRAOOO... Áaaaaa... – Nhưng đây có vẻ như là quyết định sai lầm, vì chỉ khoảng vài giây sau, tiếng la thảm thiết của cậu ta vang vọng lên trong màn sương u ám.
- Quạ... Quạ... Quạ... – Âm thanh cuối cùng của cậu sinh viên có vẻ như đã đánh thức lũ quạ, làm bọn chúng kêu vang lên khắp nơi khiến cho bầu không khí ngày càng trở nên u ám, bi thương.
- Mọi người đừng chạy loạn, hãy lập tức tập trung vào một chỗ bảo vệ Trâm ngay... Cô ấy đã nói chạy đến đây chúng ta có cơ hội sống sót thì chắc chắn là được... – Giữa lúc mọi người sắp hỗn loạn tưng bừng, tan vỡ đội hình thì một anh sinh viên với vẻ ngoài chững chạc, già dặn hô lên.
Nói xong anh ta dừng lại, đứng chắn trước mặt một cô sinh viên trẻ có khuôn mặt thanh tú và dáng người nhỏ nhắn nhất trong nhóm. Những người khác nghe thấy vậy, ánh mắt liền lóe lên ánh sáng hi vọng. Họ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tạo thành một vòng tròn quây kín cô sinh viên tên Trâm vào bảo vệ.
Nhóm sinh viên vừa tập trung lại xong thì lũ quái vật “Nấm đầu người” lập tức bao vây kín mít lại. Số lượng bây giờ phải đến gần hai chục con, tất cả đều là loại sơ khai, trừ một con có thể hình nổi trội hơn hẳn có vẻ là kẻ cầm đầu chỉ huy bọn quái. Thấy con mồi đã không còn đường chạy, con quái đầu đàn không vội tấn công mà hưng phấn gào rú lên vang vọng, kéo theo cả đàn quái cũng gào lên cộng hưởng.
Con quái đầu đàn này đã tiến hóa bước đầu tiên, cơ thể vẫn còn giữ hình dáng của con người, nhưng rễ cây đã bao phủ gần như khắp nơi, lấp đầy những chỗ bị thương, cường hóa cho nó. Miệng xẻ rộng ra đến tận mang tai, bộ hàm cũ được thay thế trở nên dày đặc sắc nhọn, con quái nhìn qua cực kì dữ tợn. Nhất là đống cây nấm lúc nhúc trên đầu, trên lưng nó thỉnh thoảng còn phập phồng như sinh vật sống càng khiến con quái trở nên ghê tởm.
Nhìn con mồi run rẩy trước mặt, nó thỏa mãn liếʍ mép liên tục. Đã khá lâu rồi nó mới tóm được món ăn tươi ngon thế này. Nhìn ngắm lấy con mồi non mềm nhất được bảo vệ, nó không thể chịu được nữa, rú lên một tiếng rồi tung người vồ tới.
- GRAOOO!!!
- GRUUUU... GÀO... – Những con quái khác thấy con đầu đàn đã xông lên khởi động bữa ăn, bọn chúng cũng lập tức reo hò trợ uy rồi đồng loạt ùa tới.
Nhìn hình ảnh con quái vật dữ tợn phóng to trong con ngươi, cậu sinh viên chững chạc bắt đầu tỏ ra khϊếp đảm. Mắt đỏ ngầu, đôi tay nắm cái rìu tự chế được tạo thành bởi thanh sắt và biển xe buộc lại với nhau run lên nhè nhẹ. Khi khoảng cách con quái vật đã gần trong gang tấc, không còn cách nào khác ngoài phản khảng để sống, cậu sinh viên nghiến răng vung rìu chặt tới.
- PHẬP!!! – Âm thanh vật nhọn xuyên vào da thịt vang lên rợn người, lưỡi rìu đã bổ vào đầu con quái vật, nhưng không phải là của cậu sinh viên mà là ở một nơi khác bay đến.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng, cậu sinh viên vội quay ra hướng cái rìu nhỏ xuất hiện thì thấy sau một chiếc xe ô tô con có một người thanh niên đang đứng ở đó.
Quăng rìu bổ trúng đầu con quái xong, Tân đạp mạnh chân phải vào xe ô tô, lấy đà vận sức giật cái rìu trở lại, đồng thời thu sợi tơ trong lòng bản tay phải về. Với sức lực đã được cường hóa, kết hợp với phương pháp tụ lực trong thế võ, con quái vật lập tức chững lại trên không trung rồi bị hắn kéo bay chéo về vị trí của mình.
- UỴCH... Rẹt... Rẹt... Rẹt... – Con quái bay đi một đoạn rồi rơi xuống lòng đường và bị kéo rê đi nhanh chóng.
Khi con quái ra sức vùng vẫy, vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình thì nó lại hứng chịu một cú giật cực mạnh nữa khiến cơ thể nẩy lên một chút. Ngay sau đó, con quái cảm nhận được thứ ghim trên đầu mình biến mất, nó lập tức trở mình đứng dậy. Vô cùng giận dữ, nó vội quay đầu về phía sau, tìm kiếm kẻ đã đánh lén mình.
- PHẬP!!! - Nhưng hình ảnh vừa rõ lên, cũng là lúc cái đầu rời khỏi cơ thể của nó.
Giật lưỡi rìu trở lại trong tay xong, Tân xông lên dùng tất cả sức mạnh chặt một cú đứt đầu con quái vật. Loại chưa tiến hóa biến dị hẳn như thế này hắn vẫn có thể dễ dàng đối phó được. Liếc mắt nhìn đàn quái vật ùa vào đám sinh viên, hai mắt hắn vằn tơ máu điên cuồng xông tới.
Trong khi đó, cậu sinh viên già dặn phát hiện ra có người tới cứu giúp, lại còn cực kì mạnh mẽ. Tinh thần của cậu lập tức dâng lên, quay ra hô hào cho đồng bạn bên cạnh biết, cậu dùng cái rìu tự chế điên cuồng chặt vào đám quái vật “Nấm đầu người” xông tới. Còn tốt là nhóm sinh viên này chắc cũng đã từng một vài lần đối mặt với quái vật nên bị tấn công cũng không đến mức sợ hãi tê cứng chân tay không biết phản kháng.
Đàn quái vật đầu người tuy đông, phải đến khoảng hai chục con, nhưng toàn là loại mới, sức mạnh so với một người bình thường thì không lớn hơn là bao nên nhất thời vẫn chưa làm gì được nhóm người. Có Tân xông tới cứu giúp, lại chứng kiến sự mạnh mẽ của hắn, tả xông hữu đột chặt đứt đầu, chân tay của đám quái một cách dễ dàng, đám người như được uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phản kháng ngày một dữ dội hơn nữa.
Vung tay bổ chéo một nhát cực mạnh chặt đứt đầu con quái chồm tới, hắn nương theo lực, dựa vào tấn pháp linh hoạt, lấy chân phải làm trụ, xoay người tung một cú đá thẳng cao vào cổ con quái đánh lén phía sau.
- Rắc...! – Lực đạo mạnh, lập tức làm cổ con quái vật bị bẻ gãy, ật ngửa sang một bên. Nhưng như thế thì nó vẫn chưa chết nên lại chồm lên một lần nữa.
- AAA... – Đúng lúc này, cậu sinh viên già dặn lao tới. Hét lên để lấy can đảm, cậu dùng hai tay vung cái rìu tự chế của mình bổ liên tiếp vào đầu con quái vật.
- Phập... Phập... – Máu đông cùng thịt vụn tóe ra xung quanh, cái đầu của con quái bị đập vỡ nứt toát ra, đám nấm trên đầu bị bóc sạch, nó bất lực ngã gục xuống chết hẳn.
Diệt con quái xong, nhưng vũ khí tự chế của cậu sinh viên cũng không chịu được mà đứt gãy. Cầm cái gậy ngắn trụi lủi, cậu sinh viên chuẩn bị dùng nó phang quái tiếp thì nghe thấy tiếng nói:
- Cầm lấy cái này mà chiến đấu... Keng... – Liếc mắt nhìn tới, cậu sinh viên thấy người lạ mặt nói xong liền rút từ cạnh ba lô ra một thanh mã tấu rồi ném xuống lòng đường trước mặt mình.
Gật đầu, cậu nhanh chóng nhặt thanh mã tấu lên rồi lao vào chém quái tiếp.
Một lát sau, điên cuồng chống cự và được sự giúp đỡ của Tân, đám quái vật bị diệt gần hết, còn lại một vài con thì tỏ ra sợ hãi và bắt đầu chạy trốn.
- Hộc... Hộc... Ha... ha... Sống rồi... Hộc... Hộc... – Thấy quái vật không dám tấn công nữa và lẩn mất, xung quanh trở lại trống trải, cậu sinh viên già dặn mệt quá ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc vui mừng cười nói.
- Hộc... Hộc... Nghe theo Trâm là không có sai... May quá có người cứu... – Một cô sinh viên khác có vẻ ngoài đầy đặn gợi cảm cũng lên tiếng sau giây phút thoát chết, rồi hướng đôi mắt của mình nhìn Tân đứng sừng sững cách vài mét ngoài kia.
- ...
Một vài người khác mệt quá không nói lên lời, nhưng ánh mắt của tất cả đều toát lên vẻ vui sướиɠ khi chiến thắng quái vật, không bị xé ra ăn thịt. Trong nhóm sinh viên, chỉ có cô gái tên Trâm là vẫn còn đứng, do không phải chiến đấu và được bảo vệ. Nhưng khác với đồng bạn mình, thấy quái vật đã bỏ đi, đôi mắt đẹp của cô vẫn nhíu lại dáo dác nhìn quanh với vẻ hết sức lo lắng. Ngoài cô ra thì còn một người nữa giống vậy, đó chính là Tân.
Đánh tan được đám quái vật dạng sơ khai, nhưng Tân lại cảm thấy ngày một bất an như có thứ gì đó kinh khủng khóa chặt lấy mình vậy. Cảm giác này, hắn đã gặp mấy lần gần đây, và sau những lần đó đều có chuyện không hay xảy ra. Cố gắng căng mắt nhìn khắp nơi xem có phát hiện gì không, nhưng sương mù vẫn còn quá dày nên hắn chẳng thấy gì. Trong khi đó, cảm giác bất an dâng lên ngày một mãnh liệt. Không thể ở đây lâu hơn, hắn quay ra hô lên với nhóm sinh viên:
- Tất cả cầm vũ khí lên theo tôi rời khỏi đây nhanh... – Nói xong, hắn xiết chặt cái rìu vội nhắm tới con phố đổ nát bên cạnh đường xông vào.
- Mọi người đứng dậy đi theo anh ấy nhanh... – Nghe hắn nói hết câu, cô sinh viên tên Trâm liền hốt hoảng hô lên với bạn mình rồi nhanh chóng chạy theo hắn.
Đối với nhóm sinh viên, lời của Trâm như là thánh chỉ vậy. Cả bọn biết được có việc chẳng lành nên gấp gáp lượm vũ khí bám theo, nhưng có vẻ như là đã quá muộn.
- GAOOOO.... UỲNH....GRUUU.... – Trong màn sương mù, sau một hồi yên tĩnh lại vang lên vô số tiếng gào rú của quái vật, lẫn trong đó còn cất lên chấn động của một vật thể to lớn áp sát lại đây.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Phạm Văn Linh