Ông Khanh hoảng sợ, quay đầu đi không dám nhìn vào cảnh tượng ấy.
Tận một lúc sau ông mới lấy lại được bình tĩnh, định bụng xoay người quay ra đóng lại cái cửa sổ. Nhưng hỡi ôi, bà cụ đã đứng ở sau cái cửa sổ, thò khuôn mặt xanh xao xám ngắt của bà nhìn vào bên trong nhà, nhìn chằm chằm vào ông Khanh. Bà cụ bao nhiêu năm nay không hề nói một lời, bỗng nhiên liền cất giọng nói, cái giọng của bà văng vẳng nghe như trong tiếng gió:
- Khanh, sao mày nỡ nhốt mẹ ở ngoài, mở cửa cho mẹ đi con...
Ông Khanh hoảng hồn, quay đầu chạy người vô buồng trong, kêu lên:
- Không!
Ông chui đầu vào trong chăn run lên đầy hoảng sợ, con bé Thương từ trong bếp chạy lên, cũng nom thấy bóng dáng bà cụ lập lòe ngoài cửa sổ mà kinh hãi thất sắc.
Giọng bà cụ vẫn vang đều thì thào bên ngoài cửa:
- Thương, mở cửa cho bà đi con!
Con bé Thương thấy bà nó nói được, ngược lại bớt cả sợ hãi, lại còn mừng rỡ nói với bố nó:
- Bố ơi bà không bị câm, bà không chết, bà vẫn nói được kìa bố!
Ông Khanh kêu lên nói:
- Thương, đóng dùm bố cái cửa sổ nhanh đi con, bà là ma, bà không phải là người đâu. Cái lá bùa dán bên ngoài đã tố cáo tất cả...
Con bé thương khóc ròng, nhưng cũng không dám cái lời bố. Bà cụ đứng lừng lững ở cạnh cái cửa sổ, con bé Thương thò tay ra ngoài đóng lại cửa sổ trước cái nhìn chằm chằm của bà cụ. Nhưng chỉ được nửa chừng, chợt con bé kêu ré lên thất sắc:
- Bố ơi cứu con!
Vì đã từ lúc nào, một đôi bàn tay tím ngắt, khô khốc như cái xác khô túm chặt lấy bàn tay của Thương, khiến cô bé không thể rút được tay ra ngoài, cái cửa sổ đóng được nửa chừng liền mở tung ra, hiện ra bà cụ với hốc mắt sâu hoăm hoắm, đang cầm tay con bé lôi ra ngoài như muốn đòi mạng.
Nghe tiếng Thương kêu cứu, ông Khanh liều mạng cố nén sợ hãi lao ra ngoài lôi lấy cánh tay nó giật trở vào bên trong. Thương hoảng hồn kêu khóc tu tu như vừa mới từ cõi chết sống lại vậy.
Ông Khanh run lập cập, đảo mắt lên thì cũng đã không thấy bà cụ đâu nữa, ông nhòm ra mọi góc cạnh ở bên ngoài cửa sổ, cửa chính chính không thấy bóng dáng bà cụ, dường như bà cụ đã đi thật sự rồi.
Ông Khanh thở dài, nựng bé Thương nói:
- Thôi không sao rồi con, bà đã đi rồi con. Giờ con vào buồng ngủ đi, đêm nay để bố ngủ ngoài này trông chừng hồn bà về...
Thương nghe ông Khanh nói xong, liền ngoan ngoãn gật đầu đi vào phòng.
Đêm đó, bóng dáng bà cụ cứ lẩn khuất đi lại mãi, khi thì nghe tiếng bà cụ lẩm bẩm ngoài sân, khi thì thấy cái bóng bà cụ thấp thoáng ở cửa sổ, ở cửa chính cứ như đang trách cứ ông Khanh lắm.
Ông Khanh cả đêm chằn chọc không sao ngủ nổi, tới nửa khuya, bà cụ gục ở thềm nhà khóc lóc dữ lắm. Ông Khanh lúc này đã không còn sợ hãi bà cụ nữa, mà chỉ cảm thấy mủi lòng thương cảm. Ông tiến gần đến chỗ bà cụ gục xuống, rồi thì thào nói chuyện với bà cụ, như đang nói một mình vậy, vì thật ra hồn ma của bà cụ có hiểu gì đâu. Bà chỉ gào khóc theo bản năng, giống như là một thứ sinh vật không có linh tính vậy thôi.
Ông Khanh thương mẹ quá, cả đêm cứ bứt dứt không yên. Bà cụ cứ van nài mãi:
- Khanh ơi, mày có thương mẹ thì mày bỏ lá bùa ở trên cửa xuống đi con, mẹ ở ngoài này đói lắm, lạnh lắm con ơi!
Ông Khanh không chịu được, cuối cùng gật đầu khóc ròng nói:
- Được rồi, để con tháo lá bùa xuống, nhưng xin mẹ thương con với con bé Thương, đừng nỡ hại bọn con...
Bà cụ giọng vừa van lơn vừa thanh minh nói:
- Con mẹ dứt ruột đẻ ra, mẹ có lòng nào mà hại con cơ chứ...
Bà cụ cứ lẩm bẩm, ông Khanh liền gạt nước mắt quyết tâm làm liều, ông đứng nhổm dậy, trực tiếp dựt phắt cái lá bùa ở trước cửa chính của căn nhà.
Như có một phép màu vậy, lá bùa vừa bị giật xuống, dù không có mồi lửa đốt cháy nhưng lại tự động bốc lửa. Lửa nóng quá khiến ông Khanh phải vội ném lá bùa xuống đất. Lá bùa cháy bén một lúc rồi hóa ra thành tro tàn.
Khi lá bùa vừa mới cháy hết xong, thì bà cụ đáng thương đang ngồi bên thềm nhà đột nhiên như hóa thành một con người khác. Khuôn mặt bà dần chuyển sang dị dạng với cái miệng đỏ lòm toàn máu, đôi mắt đen kịt sâu hoắm lộ ra. Bà lao tới bóp cổ ông Khanh, muốn bóp cổ ông cho đến chết...
Ông Khanh hãi hùng quá, vì không nghĩ rằng bà cụ lại làm như vậy. Nhưng ông nhớ lại lời Lưu tiên sinh nói, bà cụ đã là quỷ sai của Liễu quỷ, nên không còn là chính bà nữa rồi.
Ông Khanh vùng vằng cố đẩy tay bà cụ ra, nhưng lạ thay tay ông cứ gạt mãi, gạt mãi mà lại vào một khoảng không vô định. Cái bàn tay bóp chặt của bà cụ ông vẫn cảm nhận rõ, mà không sao sờ được vào người bà.
Đôi bàn tay yếu ớt của bà có sức mạnh thật khủng khϊếp, muốn bóp cổ ông Khanh cho đến tắc thở.
Hơi thở, sinh khí, sắc mặt hồng nhuận của ông Khanh tàn dần, ông đã dần thoi thóp, vì bị chính linh hồn của bà mẹ thân sinh ra ông bóp chết.
Rầm!
Nhưng trong lúc tuyệt vọng ấy, thì chợt có một tiếng động đạp cửa thật mạnh xô vào bên trong. Một bóng hình xuất hiện sau cánh cửa gỗ, là Lưu tiên sinh...
Lưu tiên sinh quát lên bằng tiếng hoa, cả người đổ về phía trước ném mực chu sa rồi khoát tay tạo thành một loại ấn ký bắn về phía bà cụ.
Bà cụ kêu ré lên những âm thanh đầy thảm thiết và kinh tởm rồi hoàn toàn biến mất.
Sau lưng Lưu tiên sinh, thêm hai người nữa là người phụ tá lái xe và cô phiên dịch cũng chạy vào. Cô phiên dịch kéo ông Khanh đang ngã ở dưới đất dậy rồi giải thích nói:
- Lưu tiên sinh biết thể nào ông cũng không kìm được mà tháo lá bùa, nên đã thay đổi thời gian quay lại sớm hơn, cũng may là chúng tôi đã đến kịp lúc, nếu không thêm một chút nữa thì tính mạng của ông e rằng khó giữ rồi!
Ông Khanh thở lấy thở để bù cho những lúc ngột ngạt khi trước. Ông hướng Lưu tiên sinh liên tục chắp tay ra hiệu cảm ơn.
...
Ngày hôm sau.
Lưu tiên sinh đã thức dậy từ rất sớm, ông ta chuẩn bị một đống đồ đạc, rồi lệnh cho phụ tá lái xe mang theo.
Ông Khanh dậy muộn nhất, đánh răng rửa mặt xong, một lúc sau mới cùng Lưu tiên sinh nói chuyện.
Lưu tiên sinh nhìn ông Khanh rồi đặt vấn đề:
- Trước tiên, tôi muốn nhờ ông đưa tôi xuống vực Tà Xùa đó!
Ông Khanh không nói gì, suy nghĩ một lúc lâu sau mới dám cất lời:
- Con vực đó cao lắm, ông phải chuẩn bị đồ leo núi đi...
Lưu tiên sinh gật đầu nói:
- Điều đó ông không phải lo, tôi có một tay leo núi chuyên nghiệp...
Lưu tiên sinh nói xong liền trỏ vào người phụ tá lái xe của ông ta. Thì ra, anh ta chính là một tay leo núi ưa mạo hiểm, rất có kinh nghiệm trong những chuyến đi như vậy, nên Lưu tiên sinh đã dùng rất nhiều tiền để mời anh ta làm việc cho mình.
Người phụ tá lái xe đó của Lưu tiên sinh, tên là Cường, vốn là người Việt sống ở Trung quốc. Nhưng khoảng năm năm trước đây anh ta đã về nước để làm việc. Lần này Lưu tiên sinh qua Việt Nam muốn tìm một tay leo núi cự phách, nên đã mời Cường về làm thuê để giúp ông ta trong công cuộc quật xác liễu quỷ.
Ông Khanh nghe Lưu tiên sinh kể rành mạch, cảm thấy mọi điều kiện đều có đủ liền gật đầu nói:
- Điều kiện đều rất tốt, nhưng chắc có lẽ ông nên biết. Chúng ta chỉ có thể đi tới đó vào ban đêm chứ, vì chỉ có ban đêm tôi dựa theo hướng sao, mới có thể đoán biết được hướng đi đến cây Liễu ấy mà thôi!
Lưu tiên sinh nhíu mày nói:
- Không cần, chúng ta phải đi ngay ban ngày. Ban ngày liễu quỷ không thể hoạt động, nên có thể dễ dàng quật được xác nó lên, nểu để đến ban đêm thì sẽ xảy ra phiền toái rất lớn đấy. Không ai trong chúng ta biết Liễu quỷ có năng lực đến đâu. Nếu chúng ta mạo hiểm rất có thể sẽ phải nguy hiểm đến tính mạng.