Con tim Diệp Dĩ Muội đột nhiên như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, rõ ràng cô biết là Cao Thiên Du không lừa mình nhưng lại vẫn cố hỏi: “Cậu chắc chắn?”
“Diệp Dĩ Muội, không phải là cậu đang nghi ngờ tớ đấy chứ?” Cao Thiên Du gầm lên tức giận: “tớ liều mạng không sợ bị ông chủ đuổi việc mà lén lút thông báo cho cậu đấy.”
“Cậu đi làm rồi?” Diệp Dĩ Muội hỏi có vẻ không vui.
Bạn tốt không những về nước mà còn đi làm rồi, nhưng mãi tới bây giờ cô mới biết.
“Này, Dĩ Muội, cậu đừng có mà hiểu lầm tớ!” Cao Thiên Du biết nhất định là cô hiểu lầm rồi, lập tức giải thích: “Tớ vừa được điều về từ nước ngoài có ba ngày thôi, vốn dĩ muốn giải quyết xong mọi việc thì mới tạo cho cậu sự bất ngờ, nhưng không ngờ rằng cậu lại dọa tớ giật mình trước.”
“Thôi được rồi, chúng ta coi như hòa!” Diệp Dĩ Muội nói làm hòa.
“Này, Diệp Dĩ Muội, đừng có mà đánh đồng thế chứ, việc cậu giấu tớ khá là nghiêm trọng đấy biết không hả?” Cao Thiên Du không tha mà nói.
“Tớ thấy cũng gần như nhau thôi.” Trong lòng Diệp Dĩ Muội lúc này đang loạn lên, thực sự thì không muốn nói đùa với Cao Thiên Du nữa, cô liền hỏi: “Thiên Du, sự việc cậu nói rốt cuộc là thế nào?”
Cô biết, Cao Thiên Du đi làm trong một tạp chí mang tính quốc tế, lúc trước thì ở nước ngoài, bây giờ nhất định là được điều về nước rồi.
Miệng cô ấy nói ra sự việc của buổi họp báo chắc chắn là thật, vì cô ấy sẽ không lừa Diệp Dĩ Muội.
“Sáng ngày hôm nay, có người đưa tin tới các báo, tạp chí lớn, nói rằng Hạ Lam thuê người hại chết cô Diệp, còn đánh cắp thi thể của cô Diệp để uy hϊếp cậu, Vậy là phóng viên các báo đều đi tới sân bay để chặn Hạ Lam lại.....” Cao Thiên Du kể lại cho Diệp Dĩ Muội nghe chuyện hôm nay xảy ra ở sân bay, cuối cùng mới nói: “Nói ra thì cũng là, khi ở sân bay, Tần Hàm Dịch còn nói, cậu vì đau buồn chuyện mẹ cậu mà không thể tham gia được buổi họp báo, hai biết được đến buổi chiều, anh ta lại bảo Tiêu Nhiên thông báo tới các tờ báo và tạp chí, nói rằng ngày mai cậu sẽ tham gia buổi họp báo.”
“.....” ánh mắt Diệp Dĩ Muội đờ đẫn nhìn về phía trước, nỗi đau từ trong tim lan ra toàn cơ thể làm cô tê dại đi.
“Dĩ Muội, cậu đừng có nói với tớ là cậu thực sự sẽ biện hộ cho Hạ Lam đấy nhé?” Cao Thiên Du thấy cô im lặng, lập tức hỏi.
“Tớ không có.” Diệp Dĩ Muội kích động phản bác: “Anh ta nói mở cuộc họp báo là để tớ giải thích về mối quan hệ giữa tớ và Lam Dư Khê.”
“Người đàn ông này sao lại đê tiện đến vậy chứ, vì tiểu tình nhân của anh ra mà lại âm mưu đưa cậu vào tròng như thế!” Cao Thiên Du phẫn nộ thay cho Diệp Dĩ Muội mà lên tiếng mắng.
“Thiên Du, tớ nên làm thế nào?” sự biến động đột ngột này, Diệp Dĩ Muội hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào.
“Cậu nghĩ cách rời đi, nhất quyết không được tham dự buổi họp báo ngày mai, nếu không đám phóng viên sẽ ép cậu tới nước khụy xuống đấy đấy.” Cao Thiên Du vội vàng gọi điện tới cũng là sợ Diệp Dĩ Muội xảy ra chuyện.
“Ừm, tớ biết rồi.” Diệp Dĩ Muội vội vàng trả lời: “Thế nhưng bây giờ tớ sợ không ra ngoài được.”
“Vậy thì ngày mai cậu cứ đến tập đoàn Tần thị trước, sau đó giả vờ đi vệ sinh, tớ sẽ nghĩ cách đưa cậu ra ngoài.” Cao Thiên Du nhanh chóng đưa ra quyết định.
Còn Diệp Dĩ Muội thì lại do dự, cô dựa vào cái gì mà phải đi như vậy, để cho cha dượng mình giúp Hạ Lam biện hộ?
Cô không muốn hại người khác, càng không muốn nói lời mà không bằng không chứng, nhưng cô cũng sẽ kiên quyết không để cho cha dượng mình nói dối, để cho cái tên hung thủ đã hại chết mẹ cô có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Vì, nếu lời của cha dượng được nói ra thì phía cảnh sát cũng sẽ lập tức dừng việc điều tra lại, đem tất cả mọi việc giải quyết như đó chỉ là một tai nạn bất ngờ.
Nếu Hạ Lam không phải chột dạ thì việc gì phải dùng lời nói dối để chứng minh sự trong sạch của bản thân?
Nghĩ tới đây, Diệp Dĩ Muội đã đưa ra được quyết định, cô nói với ngữ khí kiên định: “Thiên Du, ngày mai tớ sẽ không rời đi đâu.”