Đồ Ngốc! Anh Yêu Em

Chương 56

Chap 56: Kí ức

Năm hắn mới lên 2 bố hắn đã có một đứa con gái với người đàn bà khác, mẹ hắn sau khi sinh bị nhiễm trùng nên phải cắt bỏ buồng trứng. Theo đó sức khỏe của bà cũng dần suy yếu, nhan sắc cũng xuống dốc.

Trước đó mẹ hắn xuất thân là một tiểu thư con nhà đài các, xinh đẹp, giỏi giang và rất hiền lành. Lúc đó bố hắn vẫn còn trẻ còn phong lưu, ông còn chưa ý thức được trách nhiệm của mình với gia sản từ đời cha. Ông nội hắn vì muốn người tu chí làm ăn nên đã dạm cưới với nhà tiểu thư kia. Tuy mới gặp lần đầu nhưng ông đã nảy sinh chút tình cảm và đồng ý cưới.

Hai năm đầu sau hôn nhân ông cũng có vẻ ngoan hơn, ít chơi bời lại, nhưng cũng không lâu sau ngựa quen đường cũ. Không biết bao đêm mẹ hắn khóc tủi một mình, khó khăn lắm năm đó bà mang thai hắn sinh một đứa cháu trai cho Trần gia. Vì thương con dâu nên ông đã để nửa gia sản lại cho cháu nội là Gia Khánh.

Từ khi bố hắn có con riêng, hắn chỉ còn nhận được tình thương từ mẹ. Ông không mấy khi về nhà, hắn chỉ có nhớ được giọng ông qua điện thoại, còn khuôn mặt ông cõ lẽ thời gian đó hắn quên mất khuôn mặt ông ra sao.

Năm hắn lên 5 tuổi bệnh của mẹ hắn trở nên nặng hơn, sức khỏe bà không còn được như người cùng tuổi. Mới chỉ 31 tuổi nhưng vẻ đẹp của bà đã như 40.

Hôm đó trời mưa rất to, sấm chớp như muốn rung chuyển một vùng trời, tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ như muốn cuốn theo những thứ cản đường. Có lẽ bà không sống nổi qua đêm nay.

Bà trút từng hơi thở khó nhọc trên giường, đôi mắt hé mở chờ đợi, đôi môi trắng bệch khô khốc, làn da vốn dĩ trắng hồng giờ đã tái xanh lại, riêng chỉ có những đường nét kiều diễm đang ẩn mình trên khuôn mặt.

Một cậu bé 5 tuổi bám lấy cánh tay gầy gò của mẹ mình, hai hàng nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt thanh tú. Cạnh bên là cô Phương người hầu hạ thân cận của bà.

- Mẹ nhất định phải sống, phải ở cạnh bên con, trưởng thành cùng con.... nhất định mẹ sẽ không sao mà.... mẹ không được bỏ Khánh ở lại một mình....

- Con trai ngoan... nín đi con... số kiếp con người đã định... mẹ sợ mình không qua khỏi.... nhưng mẹ hứa là sẽ luôn ở bên cạnh Khánh của mẹ....

Bà lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu. Cố gắng nặn một nụ cười thật tươi.

- Khánh của mẹ phải ngoan... nghe lời ông nội... và nhất là phải mạnh mẽ... mẹ xin lỗi... mẹ không thể ở bên và chứng kiến con trưởng thành được... mẹ xin lỗi...

Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy:

- Con hứa con sẽ ngoan con sẽ nghe lời, mẹ ở lại với con đi...

- Khánh, mẹ dạy con thế nào? Con trai không được khóc... con phải cứng rắn thì mới có thể bảo vệ những người con yêu thương và muốn ở bên cạnh...

Ngay từ nhỏ bà đã rèn luyện ở hắn sự tự lập, kiên cường. Đứa bé nào sinh ra cũng đều được ba mẹ chăm sóc, thế nhưng hắn lại học cách chăm sóc ngược lại cho mẹ.

- Con nhớ... con nhớ... con xin mẹ đừng để con ở lại một mình....

- Con không một mình.. con còn ba... còn nội nữa mà con trai...

- Con không cần.. con chỉ cần mẹ thôi...

Hắn khóc nấc lên

- Để con... để con gọi ba....

Cậu bé vội đi lấy điện thoại, đôi tay nhỏ run run bấm số điện thoại.

Hồi chuông thứ nhất qua đi, ông không bắt máy.

- Con đừng ... khụ khụ...

- Mẹ....

Đúng lúc đó đầu dây bên kia giọng một người đàn ông vang lên.

"Có chuyện gì?"

- Ba ơi ba về đi ba. Ba về đưa mẹ đi bác sĩ ba. Mẹ yếu lắm. Con sợ lắm ba ơi... con xin ba ba về đi ba.. Mẹ cần ba mà ba ơi...

Giọng gấp gáp của cậu bé như sợ ai cướp đi mất cơ hội.

"Kêu bác sĩ đến nhà ấy"

- Ba ơi con xin ba...

Túttt....

Ông tắt máy thẳng tay, ông đâu biết hôm nay có lẽ là lần cuối ông được gặp người vợ danh chính ngôn thuận của mình.

Mẹ hắn đã khóc, bà thấy hổ thẹn vì đã không cho con trai mình được một mái ấm bình yên, một gia đình hạnh phúc như bao người. Bà dang tay ôm lấy cậu vào lòng.

- Mẹ xin lỗi...

- Mẹ không có lỗi..

Bà đưa ra một chiếc vòng tay vàng có đính một viên đá thạch ạnh.

- Con nhất định phải cưới người con gái mà con yêu thương nhất... phải thật trân trọng và yêu người con gái đó... nhất định là con phải đưa cô gái ấy đến gặp mẹ...

Bà nhét chiếc vòng vào tay hắn, quay sang cô Phương, bà tiếp.

- Tôi chỉ nhờ chị một việc...

- Vâng cô chủ cứ căn dặn - lúc này nước mắt đã làm ướt cả một vùng sàn.

- Hãy giúp tôi chăm sóc Gia Khánh... nó thích ăn tôm hấp nước dừa... nhưng đừng cho Khánh ăn tôm nhiều quá.

- Dạ tôi nhớ hết thưa cô chủ, cô chủ cố lên.

Một người đàn ông trung niên bước vào.

- Ông nội... ông nội cứu mẹ con đi ông nội...

- Con dâu của ta.. cháu nội ta.. ta thật vô dụng, thật vô dụng.. - Ông tiến về phía người con dâu đức hạnh, cầm lấy đôi bàn tay đang rung lên.

- Con xin lỗi... con chưa làm tròn bổn phận... con chưa làm được gì cho nhà ta... con xin lỗi... con gửi Gia Khánh lại cho bố...

- Tại ta... tại ta...

Ông tự trách mình, hơi thở của mẹ hắn trở nên yếu và gấp gáp dần.

- Gia Khánh... mẹ yêu con...

Chỉ khi ta sợ mất đi ai đó thì ta mới nhận ra sự quan trọng của người đó. Và bà đã trút hơi thở cuối cùng để yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

- Mẹ..

- Cô chủ...

Tiếng gào thét, tiếng khóc lóc hòa vào tiếng mưa giông sấm chớp như muốn cào xé lòng người.

Cậu bé ôm lấy mẹ mình mà khóc, khóc nức nở lên, khóc vì mất đi sự yêu thương cuối cùng, mất đi người phụ nữ quan trọng nhất.

Người cha già như chết lặng bên xác con dâu mà bản thân đã hết mực yêu thương.

Cơn mưa giai dẳng rả rích kéo dài suốt đêm, như sự đau buồn luôn man mác không thôi.

.

Ngày đưa tang mẹ hắn không cho phép người phụ nữ tham lam bước chân vào tang lễ, chỉ vì bà đã cướp đi hạnh phúc mà đáng lẽ mẹ hắn được hưởng trọn vẹn.

- Ông còn tới đây sao? Lúc mẹ tôi còn sống sao không đến? Giờ đến đây làm gì? - Hắn quăng từng chữ vào mặt bố mình.

- Thằng ranh con hỗn xược

Ông giáng một tát xuống mặt khiến thằng bé ngã xuống. Nhưng cậu không khóc, ngược lại còn nhìn ông bằng ánh mắt căm phẫn, hai tay siết chặt.

- Anh làm trò gì vậy, thằng bé nói không đúng sao? Vơ hiền con ngoan ở nhà thì anh không chăm lo, để giờ ra cơ sự này đây.

Ông nội lại đỡ cậu bé dậy rồi dắt đi.

.

Sau khi mẹ hắn mất ba ông dẫn luôn người tình và con gái về nhà. Đó chính là mẹ hắn và Quỳnh Chi.

Và ông tìm mọi cách để khiến người tình thành phu nhân hợp pháp của mình. Ông đã nhiều lần cãi lại cha mình, to tiếng với ông.

- Anh lại đến tìm tôi làm gì.

- Con muốn cho Thảo ( mẹ hắn hiện tại) một danh phận trong nhà này.

- Anh về đi.

- Sao ba cứ phải ngoan cố như vậy.

- Hàm hồ. Nhà này chỉ nhận Thu Hương làm con dâu.

- Ba à, cô ấy chết rồi, trước sau gì con cũng đưa Thảo lên làm vợ thôi. Trước sau gì ba cũng chết, con chỉ muốn là ba...

- Im mồm

Ông nội vứt lọ hoa trên bàn xuống đất vỡ tan tành. Ông quá tức giận nên lại lên cơn đau tim.

Ông giữ lấy phần ngực.

- Ba..

- Anh cút ra ngoài cho tôi.. hự...

Ông nội ngã xuống

- Ba....

.

Cùng lúc ở hành lang, một cậu bé cầm theo quyển sách dày cộp đến phòng ông nội. Bỗng có tiếng một cô bé chạy theo gọi ở phía sau.

- Anh ơi. Anh.

Hắn quay lưng lại, trước mắt cậu là một cô bé xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, đôi mắt to sáng chớp chớp, đôi môi đỏ hồng chúm chím và mái tóc cột hai bên. Cô bé không chút ngần ngại cầm tay hắn.

- Anh chơi với Chi được không? Chi không có bạn, Chi buồn lắm.

Hắn nhìn con bé, nó là em gái cùng cha khác mẹ sao. Hắn giật tay mình ra rồi quay lưng bước đi.

- Anh đừng bỏ Chi, ai cũng không chơi với Chi... cả anh cũng vậy...

Con bé chực khóc, nhỏ đâu có tội, tội tình là ở người lớn, đứa trẻ được sinh ra đâu muốn mình mang tội lỗi như thế.

Hắn lại quay lại nhìn cô em gái mình, cầm tay dắt đến phòng ông nội. Cô bé vui lắm, cười toe toét, vừa đi vừa nói mặc cho hắn có nghe hay không.

Ông nội đã xảy ra chuyện, người hầu chạy đến phòng ông hớt hải nói. Không được, hắn đã mất mẹ giờ đến ông nội cũng bỏ hắn đi sao. Cậu chạy vội đến, ông đang nằm dưới sàn, ba đang gọi xe cấp cứu, mảnh sành của lọ hoa vỡ vương vãi khắp phòng.

Ông vì quá tức giận mà lên cơn đau tim, hai tuần qua đi là những ngày cuối cùng ông nằm trên giường chờ đợi thần chết.

Ngày đám tang ông bầu trời kéo mây xám xịt. Hắn siết chặt tay, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đứng trước linh cữu của ông nội. Bỗng có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn, vẫn là khuôn mặt bầu bĩnh kia.

- Anh đừng khóc nữa, anh buồn Chi cũng buồn.

Và rồi hắn mở lòng mình ra với cô em gái. Sau cái chết của ông nội ba hắn đứng ra lãnh đạo công ti. Ông đã có được một bài học quý giá, trưởng thành và có trách nhiệm hơn. Và rồi mẹ Chi cũng chính thức trở thành Trần phu nhân, bà rất thương hắn, bà cũng là một người rất hiền lành, biết đối nhân xử thế.

Nhưng hắn chỉ thân thiết với cô em gái, cậu từ chối hết sự quan tâm của ba và mẹ mới. Từ đó con người hắn trở nên khép kín và băng lãnh đến tận bây giờ.