Edit: Tiểu Sa
Beta: Cá Muối
Biệt thư nhà họ Úy Trì.
Chiếc xe thể thao ngừng trước những ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ huy hoàng.
Biệt thự xây ở trong núi, dựa vào núi mà đứng, xa hoa khí phách.
Người đàn ông cẩn thận bế người phụ nữ trong ngực đi vào trong biệt thự, nhìn chăm chú dung nhan khi ngủ của người phụ nữ trong ngực, trong mắt hiện lên tia ôn nhu.
Đặt người phụ nữ lên giường lớn màu đen mềm mại, cởi sạch quần áo trên người cô, bỏ kính dày vướng bận ra, dung nhan tuyệt mỹ của người phụ nữ xuất hiện.
Người đàn ông lười biếng nằm xuống, bàn tay to chống đầu, đôi mắt đen hơi nheo lại giống như mê muội mà nhìn người phụ nữ trước mắt, muốn ngừng lại không được.
Làn da rất tinh tế, giống như sữa bò trắng nguyên chất. Có vòng eo nhỏ mềm mại không thể nắm chặt, đùi thon dài, cái mông cao vút với nhũ thịt to lớn tròn trịa, đầu vú hồng nhuận giống như anh đào, cho dù trong lúc ngủ mơ cũng gắng gượng run rẩy, khiến người ta muốn yêu thương, làm người đàn ông xúc động muốn hung hăng chà đạp.
Nhưng người đàn ông không làm như vậy.
Chỉ là cởi hết quần áo của chính mình, lộ ra trọn vẹn dáng người như người mẫu, nằm trên giường lớn màu đen, một tay ôm eo nhỏ của Tống Lục Lạc, một tay vuốt ve nhũ thịt đầy đặn của cô, tuy rằng dục vọng dưới hạ thân đã sớm gượng dậy, cố gắng chờ đợi.
Trong lòng ngực lại có một loại cảm giác tràn đầy, hiện tại Úy Trì Hoạch càng muốn ôm người phụ nữ trong ngực, ngủ.
Đã vài ngày không thể ngủ ngon, người khởi xướng chuyện đó, chính là người phụ nữ trong lòng ngực này.
Người đàn ông nghĩ đến đây, bàn tay to không khỏi dùng sức nhéo đầu vú của Tống Lục Lạc một chút xem như trừng phạt.
Người phụ nữ phát ra vài tiếng rên rỉ yêu kiều, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
"Tra tấn em vật nhỏ, ngủ đi."
Người đàn ông có lẽ sẽ không biết, hiện tại trong mắt anh ôn nhu hết thuốc chữa.
Sảnh lớn nhà họ Ôn.
Buổi chiều lúc 7 giờ.
Trong ngôi biệt thư xa hoa khí phách, một người đàn ông tuấn dật mặc áo ngủ màu đen ngồi trong thư phòng.
Theo như anh dự kiến, đã đến thời gian tan học, Tống Lục Lạc lại không trở về.
Chắc chắn là bị Úy Trì Hoạch bắt cóc, đáy mắt Ôn Tồn hiện lên một tia thống khổ.
Ôn Tồn đều biết.
Gần đây Úy Trì Hoạch vận dụng đủ loại quan hệ điều tra thân thế của Tống Lục Lạc, anh biết mỗi ngày Úy Trì Hoạch đều đến trường học chờ đợi Tống Lục Lạc xuất hiện, cũng biết gần đây mỗi ngày Úy Trì Hoạch đều thất thần.
Nhưng mọi tin tức đều đã bị anh phong tỏa.
Hiện tại cũng chính là lúc Úy Trì Hoạch trả cái giá lớn.
Muốn giết Úy Trì Hoạch, nhưng Ôn Tồn biết điều đó không có khả năng.
Thế lực của Úy Trì Hạo quá lớn, trải dài khắp Đông Nam Á, hắc đạo hay bạch đạo đều có quan hệ, cho dù chỉ động đến một cọng tóc của Úy Trì Hoạch cũng có khả năng làm dấy lên một cơn sóng lớn.
Huống chi bên ngoài đều đồn đãi, Úy Trì Hạo chỉ có một đứa con này, cưng chiều hết mực.
Không nghĩ tới bản thân cũng có lúc làm tiểu nhân.
Tống Lục Lạc, tôi nên bắt em làm gì mới tốt đây.
Ôn Tồn cúi đầu cười khổ, rơi vào hồi ức.
Một năm trước.
Ngày đó, chân trời xuất hiện một tia sấm chớp.
"Xẹt" một tiếng.
Mưa to như trời sập dường như che lấp mặt đất từ trên bầu trời trút xuống, hạt mưa rơi xuống cửa xe, tích táp.
Ôn Tồn cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, cũng không bị thời tiết bên ngoài ảnh hưởng tới.
Tả Đằng vẫn vững vàng lái xe, đột nhiên phanh gấp lại, khiến cho Ôn Tồn ngẩng đầu lên.
Ôn Tồn nheo đôi mắt u ám lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thực xin lỗi... Cậu chủ... Hình như đụng phải người, tôi đi xuống xem thử." Tả Đằng cung kính trả lời.
"Ừm."
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Tả Đằng đỡ một cô gái toàn thân ướt đẫm, mái tóc lộn xộn xuất hiện trước mắt anh.
"Cậu chủ, cũng may chưa đụng mạnh vào người, chỉ là đầu gối bị trầy da một chút thôi."
Chỉ thấy cô gái trước mắt, mái tóc đen ướt dầm dề rối tung, nước mưa chảy xuống, môi tím tái run rẩy.
Cô gái có vầng trán trơn bóng không tì vết, cái mũi cao thẳng nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, bên dưới lông mi dày và cong là đôi mắt to hơi chớp sợ hãi, đúng là một bé con xinh đẹp tuyệt sắc.
Quần áo trên người cô gái dơ bẩn, rách mướp, giống như vừa mới bị ai xé rách, nhìn kỹ, quần áo rách nát không che đậy được cảnh xuân bên trong, nhũ thịt to lớn kiều nộn lộ ra ngoài, đầu vú hồng nhạt rất cứng lộ trong không khí. Quần áo màu trắng bị nước mưa xối ướt dầm dề, dán sát vào thân thể cô gái, đường cong tinh tế dưới thân nhìn không sót một cái gì, ánh mắt hoảng loạn.
Yết hầu của Ôn Tồn căng chặt, thân thể nháy mắt có phản ứng kịch liệt, côn thịt thô cứng ngẩng đầu lên.
"Đỡ cô ấy vào trong."
"Dạ."
Tả Đằng đỡ cô gái vào ghế sau, sau đó cung kính đóng cửa lại, quay lại ghế trước tiếp tục lái xe.
"Trở về nhà họ Ôn." Ôn Tồn ra lệnh nói.
"Dạ."
Cô gái sợ hãi co rúm lại, thân thể dựa gần lòng ngực của Ôn Tồn, trong miệng vô thức mơ màng nói, toàn thân run rẩy không thôi.
"Lạnh quá... Lạnh quá ..."
Ôn Tồn là người có thói quen sạch sẽ, nhưng không nghĩ anh không chê cô cả người dơ bẩn, bàn tay to kéo cô gái đang run rẩy, ôm vào trong ngực sưởi ấm cho cô.
Quần áo trên người cô gái ướt nhẹp rách mướp, thói quen sạch sẽ của Ôn Tồn nổi lên, chán ghét đem quần áo trên người cô từ từ cởi xuống.
Chỉ thế thân thể cô gái tinh tế thon dài, da thịt tuyết trắng, giống như mỹ nhân ngư, trơn bóng nằm trong lòng ngực anh. Nhũ thịt to lớn tròn trịa nhảy ra, giống y như anh nhìn thấy lúc nảy, nhũ thịt vừa to vừa mềm, núm vú lại cứng, giống như dâu tây vừa hái xuống, tươi đẹp bắt mắt.
Thời điểm Ôn Tồn phản ứng lại, bàn tay to của anh đã bao trùm lên nhũ thịt của cô gái, tùy ý xoa nắn, hương thơm của cô gái lan toả ra bốn phía
"Vú thật lớn." Lời nói Ôn Tồn nhỏ nhẹ.
Côn thịt dưới quần tây của Ôn Tồn cương cứng, đau đớn khó chịu.
Mà lúc này cô gái đang ngồi trên côn thịt của anh, run bần bật, mông nhỏ vô ý thỉnh thoảng run rẩy, dẫn tới côn thịt của Ôn Tồn lại trướng thêm một vòng.
"Thật là hư hỏng."
Hạ thân của Ôn Tồn bắt chước tư thế làm tình làm động tác thọc vào rút ra, chọc lên mông nhỏ trơn bóng của cô gái.
Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, Ôn Tồn đã sớm cứng.
--------------
Tinh: Phúc lợi năm mới nha! Năm mới vui vẻ!!!!