Ta Là Chí Tôn

Chương 314: Khách nhân phương xa mời ở lại

Khí thế hùng hồn vô biên đột nhiên ập tới, đám cao thủ tứ đại gia tộc đồng thời biến sắc!

Từ đâu lại đột nhiên xuất hiện hai vị tuyệt đỉnh cao thủ như vậy?

Khí thế như vậy, tuyệt đối phải đạt đến cấp bậc trong truyền thuyết!

Thậm chí có thể nói, chính là tồn tại sáng ngang với thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy!

Đám người nhanh chóng cân nhắc, rút ra một kết luân: chỉ bằng khí thế này, bên hắn coi như buộc lại một chỗ mà cùng tiến lên, cũng tuyệt không phải đối thủ của người ta!

Đứng trước thực lực tuyệt đối, chiến thuật biển người cũng không thể tạo thành uy hϊếp!

Vấn đề này nên làm thế nào mới được a?

Công tử áo trắng lạnh lùng bước lên, nhàn nhạt nói:

- Ai là Vân Dương?

Hóa ra là tìm Vân Dương.

Yên tâm.

Chỉ có điều... Tìm Vân Dương, lại muốn đánh Đông Thiên Lãnh làm gì?

Vân Dương đã sớm đoán được hai người này sẽ tới, mấy ngày nay hắn không ra khỏi cửa, chính là chờ hai người này.

Nhưng lại không nghĩ tới, vị thiếu chủ này lại dùng phương thức xuất hiện như vậy để gặp hắn.

Bởi chuyện này một khi bắt đầu, hai bên liền đứng vào vị trí tử địch!

Ra mặc, đồng thời ra tay, đánh Đông Thiên Lãnh bán sống bán chết!

Tình thế này không cho phép khoan nhượng, càng làm cho những chuẩn bị, dự định, đối sách trước đó của Vân Dương không công mà bỏ!

Trong dự toán của Vân Dương, thanh niên thiếu chủ này không phải người Thiên Huyền đại lục, coi như thực lực mạnh mẽ cũng phải cố kỵ một hai, hơn nữa nhìn điệu bộ là có thể đoán xuất thân từ đại gia tộc, vì vậy cần phải có sự kiên trì cùng thận trọng của một thế gia vọng tộc nên có, cho nên chỉ cần chưa thu được chứng minh thực tế, ví như chứng minh hắn là Phong Tôn, hoặc là vạch trần bộ mặt thật của hai người Kế Linh Tê, như vậy chí ít trong giai đoạn hiện tại sẽ không chính diện làm cứng.

Rất có thể đối phương sẽ sử dụng phương thức khai thác quanh co, thiết lập mối quan hệ với người xung quanh hắn, dần dần hai người gặp nhau. Dù sao trước đó tuy người này dày vò hai người Kế Linh Tê, nhưng cũng không phải là bắt gϊếŧ, mà là có mưu đồ khác. Điều này có thể chứng minh sự kiên nhẫn của đối phương, nến đối phương làm như hắn đoán, hắn cũng có thể lợi dụng ngược lại, cẩn thận đọ sức!

Vậy mà lúc này đột nhiên thay đổi, khiến cho toàn bộ tưởng tượng của hắn khi trước đều phải tan vỡ!

Cùng lúc đó, đáy lòng Vân Dương lại đồng thời bốc lên một ngọn lửa giận, thực lực cường đại thì sao, chưa tới đã đánh trọng thương Đông Thiên Lãnh, lại cường hoành bá đạo đến nhà hắn gây hấn, chẳng lẽ không phải nói rõ rằng thực lực nhà ta không đủ? Nhà ta có cao thủ tinh anh của tứ gia, lại có Bạch Y Tuyết, Lão Mai, Phương Mặc Phi, tập hợp toàn bộ thực lực, chưa hẳn sẽ không có sinh cơ, cuối cùng hươu chết vào tay ai, còn chưa biết được!

Vân Dương trầm mặt tiến lên, ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của Đông Thiên Lãnh cùng lão Bàng, sau một hồi xác nhận, mới triệt để yên lòng.

Hai người này nhìn thì thấy thương thế nặng nề, nhưng kỳ thực cũng không quá lo đến tính mạng, xem ta tên thiếu chủ này xuất thủ còn biết nặng nhẹ.

Nói cách khác, tình thế còn không đến mức cực đoan, còn có thể khoan nhượng!

Vân Dương nhanh chóng giúp hai người dùng thuốc trị thương, ổn định thương thế, lại để cao thủ Đông gia đưa sang một bên, lúc này mới đứng dậy, ánh mặt chú mục vào trên người công tử áo trắng.

Công tử áo trắng hứng thú nhìn Vân Dương bận rộn chữa bệnh cứu người, cũng đứng yên chờ đợi, không thúc không dục.

Dù sao đối với hắn mà nói, tất cả đám người trong Vân phủ này cộng lại, cũng không thể tạo thành uy hϊếp đối với hắn!

Chớ nói chi hắn còn có hộ vệ bên cạnh, nếu đối phương có bất kỳ dị động, trở tay cũng có thể tiêu diệt!

Đã có tiền vốn trong tay, đương nhiên phải dùng thủ đoạn làm ưu tiên.

- Các hạ là ai?

Vân Dương đứng thẳng người, mặt trầm như nước, đối mắt đe dọa nhìn công tử áo trắng, điềm nhiên nói:

- Phá cửa nhà ta, tổn thương huynh đệ của ta, ngươi là ai? Tại sao làm vậy? Dựa vào cái gì mà làm vậy!

Vân Dương vẫn bận một bộ tử bào như mọi ngày, trường thân ngọc lập, nhanh nhẹn xuất trần, đứng đối diện với công tử áo trắng, cũng lộ rõ uy thế ngang hàng, không chút hạ phong.

Thậm chí khí thế hùng hổ dọa người, còn lớn hơn đối phương một bậc!

Phong thái trong chớp mắt này của Vân Dương, khiến cho đám cao thủ tứ đại gia tộc đồng thời nghiêm nghị lại, chỉ bằng can đảm cùng khí thế khi chống cường địch này, tuyệt đối không phải người thường có thể làm nổi!

- Ngươi chính là Vân Dương?

Công tử áo trắng nhìn Vân Dương, biết rõ còn cố hỏi.

Lúc này hắn không trả lời vấn đề của Vân Dương, lại trực tiếp hỏi ngược lại, hiển nhiên không muốn đặt bản thân ở vị trí bị ép hỏi.

- Ta chính là Vân Dương.

Vân Dương cảm thấy chuyện này cũng không có gì quan trọng, cũng không xoắn xuýt ở điểm này.

Nếu chỉ trả lời một vấn đề, liền làm khí thế của bản thân yếu đi, đó mới là chuyện cười!

Nếu quả thực như vậy, vậy cũng chỉ có thể chứng minh, trái tim người làm bằng thủy tinh, quá dễ vỡ!

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Cho nên, sau khi Vân Dương trả lời vấn đề của đối phương, lập tức dùng ngữ khí càng thêm mạnh mẽ nói tiếp.

- Có qua có lại, bản công tử trả lời vấn đề thứ nhất của ngươi. Ta họ Lôi! Ừm, có nói, các ngươi cũng không biết.

Vị Lôi gia thiếu chủ này nhàn nhạt nói:

- Về phần vì sao ta phải làm như thế, ngươi hẳn là phải hỏi vị huynh đệ của ngươi mới phải, hỏi xem hắn đã làm chuyện gì?

Họ Lôi?

Vân Dương lập tức liên tưởng đến di thư của Lục ca Lôi Tôn.

Huyền Hoàng giới, Lôi gia.

Trước đó, Vân Dương đã nghĩ tới, người thanh niên trước mắt trẻ tuổi lại cường đại như vậy. Tuyệt đối không thể xuất thân ở hồng trần giới như Thiên Huyền đại lục này. Nhất định là người tới từ giới diện khác, nếu hắn cũng đã họ lôi, vậy hẳn chính là người Lôi gia của Huyền Hoàng giới?

- Ta hỏi hắn? Hắn đắc tội ngươi?

Vân Dương quay đầu nhìn Đông Thiên Lãnh, dù hỏi nhưng cơ bản cũng đã ngộ rõ.

Cái tính gọi đòn của người nào đó, Vân Dương mới gặp lần đầu đã có thể hiểu rõ, bây giờ có thể nói là hiểu rất sâu, nếu không phải trước đó trùng hợp, có một người bạn như vậy, cũng không phải chuyện đáng tuyên dương.

Gia hỏa này tuyệt đối có thể nói là tiện nhân.

Muốn nói đến lĩnh vực đắc tội với người ta, trên đời này tuyệt không có người nào mạnh hơn hắn.

- Chuyện mà vị huynh đệ của ngươi làm, nếu không phải để lại cho Vân công tử nhà ngươi một chút mặt mũi, coi như ta gϊếŧ hắn tại chỗ, cũng không đủ để bình lửa giận.

Lôi gia thiếu chủ hời hợt nói:

- Hiện tại mới chỉ như vậy, cũng chỉ là trừng phạt nhẹ mà thôi.

Trừng phạt nhẹ mà thôi?

Chỉ là trừng phạt nhẹ, liền đánh người ta bán sống bán chết?

Còn gϊếŧ tại chỗ cũng không đủ bình lửa giận? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên Vương lão tử hả?!

Trong lòng tứ đại gia tộc... Đồng thời bốc lên lửa giận hừng hực.

Đúng lúc này, lão bàng mơ màng tỉnh lại.

Ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển qua, tập trung lại người vừa mới tỉnh lại.

- Chuyện này, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Một vị cao thủ Đông gia hỏi.

Lão Bàng xấu hổ né mắt, nửa ngày mới thở một hơi thật dài.

Lấy cảm xúc cá nhân lão Bàng mà nói, công tử nhà mình mắng người ta như vậy, coi như thực sự bị gϊếŧ tại chỗ... Chính hắn cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Thực sự quá độc, coi như người nghe đều cảm thấy đáng ghét, chớ nói chi người trực tiếp trong cuộc.

Cho dù là người bình thường, cũng phải lửa giận hừng hực, huống chi đối phương còn là tuyệt thế cao thủ!

Nhìn thấy phản ứng của lão Bàng, đám người liền hiểu đại khái đầu đuôi chuyện này, khẳng định là Đông Thiên Lãnh chủ động gây chuyện, hơn nữa còn là triệt để đắc tội với người ta, lúc này mới bị đối phương đánh trọng thương, thậm chí bây giờ đã tìm tới cửa...

- Hiện tại, còn cần ta nói lại đầu đuôi chuyện này a?!

Lôi gia thiếu chủ cười tủm tỉm.

Vân Dương thở dài:

- Coi như thực sự có nguyên nhân, nhưng các hạ xuất thủ cũng thực là... Aiz...

Khẩu khí lập tức mềm nhũn lại.

Vân đại thiếu là người thức thời, vừa rồi lửa giận vạn trượng, muốn làm cứng cũng không được, cao thủ tứ đại gia tộc căn bản không đủ để chống đỡ hắn, nhất là ngoại trừ Đông gia ra, ba nhà khác một khi thấy không đúng, phân nửa sẽ bo bo giữ mình, chỉ lo thân mình, cái gọi là đồng khí liên chi, liên minh hữu hảo, đứng trước sinh tử, đến cứt chó cũng không bằng. Mà coi như thực sự đoàn kết kháng địch, phe hắn cũng phải thua không thể nghi ngờ. Hiện tại tình thế có thể cứu vãn, chính là phương hướng mà Vân Dương muốn nhìn thấy nhất!

Mà Lôi gia thiếu chủ cũng thầm cười, biện pháp này, quả là có thể.

Một bên, lão Bàng thấp giọng kể lại, mọi người cùng nghe hai mặt nhìn nhau.

Chuyện này thực sự là...

Nhất là lúc lão Bàng kể lại mấy lời của Đông Thiên Lãnh, người trong cuộc ở đây, hoàn toàn không thể nói giảm nói tránh, chỉ có thể thành thật kể lại.

Đám người vừa nghe, trên trán vừa nổi đầy gân đen, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Nói ra mấy lời này, bị đánh một trậng... Cũng không phải là nhiều.

Nếu đổi lại bọn hắn là người trong cuộc, càng có thực lực cường hoành như vậy, đám sớm một kích định sinh tử, cần gì phức tạp đánh trọng thương?!

Thái độ của Vân Dương nhanh chóng thay đổi, thở dài:

- Đông gia, mau đưa thiếu chủ của các ngươi trở lại dưỡng thương, ai chuyện này, mất mặt xấu hổ, mất mặt xấu hổ!

Nói xong lại quay về phía Lôi gia thiếu chủ:

- Lôi huynh, lần này đa tạ ngươi! Đa ta ngươi trong lúc cuồng nộ, lại còn có thể cho tiểu đệ chút mặt mũi, thủ hạ lưu tình, chuyện này thực sự... Được rồi, chúng ta không đáng không quen biết, tới đây, hiểu lầm đã được giải trừ, Lôi huynh lại tự mình tới nhà, đó chính là coi trọng ta, coi ta là bạn! Chỉ riêng việc ngươi coi Vân mỗ là bạn... Nhất định phải ở lại uống chén rượu!

Không đợi vị Lôi công tử này nói chuyện, Vân Dương liền bắt đầu sắp xếp:

- Lão Mai, mau đi chuẩn bị bàn rượu, tối nay ta muốn cùng vị Lôi huynh này không say không nghỉ, không say không về!

Hắn cười ha ha, nói:

- Tục ngữ có câu: hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, một chén rượu say bỏ ân cừu. Lôi huynh, chén rượu này, chúng ta nhất định phải uống.

Sự việc chuyển hướng đến đây, khiến ngay cả thanh niên thiếu chủ cũng phải ngạc nhiên. Mục đích của hắn chính là như vậy, nhưng không nghĩ tới, lại có thể dễ dàng đạt được như thế?

Đối với thái độ của Vân Dương, cao thủ tứ đại gia tộc cũng đều âm thầm gật đầu tán thường.

Vị Vân công tử này có thể nói là Kiêu hùng.

Trong lúc chưa rõ chân tướng, đối mặt siêu cấp cao thủ cũng không kiêu không ti, tiến lui có đủ, thậm chí còn có thể đối mặt nguy hiểm ngọc thạch câu phần cũng muốn đánh một trận. Về sau hiểu rõ nguyên nhân, biết rõ mình sai, liền nhanh chóng đổi thái độ, dăm ba câu đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Khẩu khí tự nhiên không chút miễn cưỡng.

Quả là thủ đoạn co được dãn được của nhất đại Kiêu hùng!

Là người có thể làm đại sự!

Đám người rất rõ ràng, đối mặt vị Lôi công tử cùng hộ vệ của hắn, đám người bọn họ chắc chắn không thể đánh lại người ta. Đã có cơ hội hóa thù thành bạn, cớ sao lại không làm?

Nói không chừng về sau còn có thể thu được một cái quan hệ liên minh mạnh mẽ hữu lực!

“Vân công tử quả là nhất biểu nhân tài, trước đó có thể khiến công tử nhà mình trở thành tri kỷ, thậm chí cam tâm làm tiểu đệ, không phải không có nguyên nhân.”

Trong lòng đám cao thủ tứ gia đồng thời tán thưởng không thôi.

Nhìn Vân công tử nhà người ta, lại nhìn công tử nhà mình, thực sự không thể so sánh.

Có một câu nói, người so với người càng thấy phế, hàng so với hàng càng thấy bỏ, lời này thực chí lý!

Nhất là người Đông gia, nhìn Vân Dương mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nói dăm ba câu có thể hóa giải cục diện, lại nhìn công tử nhà mình gây thụ phi bị đánh thừa sống thiếu chết, càng sinh ra một cảm giác: dù sinh ra một cái khăn thêu, cũng phải mạnh hơn sinh ra tên này.

Chênh lệch a!

Lôi công tử thầm khinh thường: đó cũng là do ta có mục đích, mới có thể để cho ngươi chút mặt mũi, tên Vân Dương nhà ngươi tuyệt đối không nên cho rằng bản thân trâu bò được bao nhiêu...

Kỳ thực trong lòng ta, ngươi đến cái rắm cũng không bằng, chỉ là một tên phế vật cặn bã...

Có điều, trên mặt lại nở nụ cười ấm áp:

- Vân huynh thực quá khách khí, lúc nãy trong lúc nóng giận, tiểu đệ làm hỏng cửa lớn của Vân huynh... Chuyện này, thực có lỗi...