Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 66

Edit: Sênh Mai

Kim Đan hậu kỳ cường giả không dễ dàng chết như vậy, vừa rồi Dạ Bách Xuyên khinh địch, Dạ Trầm Uyên mới có cơ hội làm ông ta bị thương.

Quả nhiên, sau khi linh bạo uy lực qua đi, một lão nhân đứng trong hố, trận nổ tung vừa rồi đã cắt đứt một bàn tay của lão, máu vẩy ra làm cho mặt ông ta trở nên cực kỳ dữ tợn!

Ông ta không thể tin được chính mình lại bị một tên tu vi Trúc Cơ thương tổn đến thế này, cho nên lúc nhìn đến Dạ Trầm Uyên ánh mắt ông ta liền đỏ ngầu hung ác.

"Ta muốn gϊếŧ ngươi!!"

Ông ta giận giữ gầm lên một tiếng, cả người không thấy tăm hơi, thuấn di! Là Kim Đan Kỳ mới có thể sử dụng thuấn di!

Dạ Trầm Uyên cũng động, bộ pháp của hắn thi triển đến mức tận cùng, cả người buộc chặt! Tuy rằng tốc độ hắn so ra kém thuấn di, nhưng có Lệ Lão bên cạnh, động tác Dạ Bách Xuyên không thể che giấu.

"Đằng sau!" Dạ Trầm Uyên đâm một thanh chủy thủ xuyên qua, Dạ Bách Xuyên khϊếp sợ hiện ra thân ảnh, một giây sau lại biến mất.

"Bên trái!" Lệ Lão lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở.

Dạ Trầm Uyên nguy hiểm lui về phía sau, tránh được một kích trí mệnh của Dạ Bách Xuyên! Dạ Bách Xuyên nhiều lần đột nhiên biến mất, tuy rằng Dạ Trầm Uyên mỗi một lần đều có thể nhanh nhẹn phản ứng kịp, nhưng hắn chung quy chỉ là Trúc Cơ, vài lần đều thập phần mạo hiểm mới tránh được tử kiếp, hào quang càng ngày càng mờ, vết thương trên người Dạ Trầm Uyên cũng càng ngày càng nhiều, máu tươi làm ướt y phục màu trắng nhưng tay nắm chủy thủ, lại không hề buông lỏng!

Dạ Bách Xuyên xác định Dạ Trầm Uyên có thể nhìn thấu thuấn di, nghĩ vậy, hắn đem tốc độ đạt đến mức cực hạn, đồng thời, đem tất cả linh lực hội tụ đến cánh tay phải không bị thương, ánh mắt không chút nào che giấu sát ý!

"Phía trên!"

Lúc này đây, không cần Lệ Lão nhắc nhở, Dạ Trầm Uyên chính mình cũng cảm nhận được, hắn ngẩng đầu, đồng thời, âm thanh Dạ Bách Xuyên ẩn chứa sự tức giận từ phía trên truyền đến!

"Bạo liệt kim cương trảo! Đi chết đi, nghiệt súc!"

Một đạo ánh sáng vàng từ đỉnh đầu rơi xuống, Dạ Trầm Uyên bị Dạ Bách Xuyên khóa chặt, nếu đổi một Kim Đan tu vi thì lúc này, cũng không có khả năng tránh được, huống chi bản thân Dạ Trầm Uyên còn đang bị trọng thương?

Khoảnh khắc như sợi chỉ treo chuông, Dạ Trầm Uyên đột nhiên biến mất!

Dạ Bách Xuyên một kích đánh hụt, chỉ nghe ầm vang một tiếng, toàn bộ sân bị một trảo tách thành hai nửa, những người tu vi không cao toàn bộ đều bị chấn động ngất đi, sau đó Dạ Bách Xuyên nhảy xuống, lại không nhìn thấy bóng dáng Dạ Trầm Uyên... Chẳng lẽ?!

Dạ Bách Xuyên hai mắt trừng lớn, kinh nghi bất giác quay đầu, nhưng ngay lúc này, một thanh trường kiếm từ phía sau đâm vào ông ta, Dạ Trầm Uyên lại xuất hiện đằng sau!

Thương càng thêm nặng, Dạ Bách Xuyên hộc máu, sắc mặt tái nhợt, đứt quãng nói, "Ngươi... Ngươi có...Không gian… Giới tử...!"

Chỉ có không gian giới tử mới làm cho người sống tiến vào, mà Dạ Trầm Uyên, một Trúc Cơ mười lăm tuổi, hắn lại có không gian giới tử!

"Phụ thân!"

Dạ Lỗi kinh hô một tiếng, Dạ Trầm Uyên rút kiếm ra, đem kiếm trực tiếp để trên cổ Dạ Bách Xuyên.

Dạ Lỗi phẫn nộ đến cực điểm, nổi giận gầm lên một tiếng, "Phụ thân đừng sợ! Con tới cứu người!"

Chỉ là biểu hiện của Dạ Trầm Uyên hết sức lợi hại, ngay cả Dạ Bách Xuyên còn bị thương nặng, Dạ Lỗi trong lòng sợ hãi, liền đem viên đan dược Dạ Trầm Uyên đưa trước đó nuốt xuống!

Tứ phẩm tăng đan có thể trong khoảng thời gian ngắn giúp linh khí bạo trướng, sẽ thúc đẩy linh khí tăng cao, lấy tình huống bản thân Dạ Trầm Uyên nay bị trọng thương mà nói, hắn tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Dạ Lỗi sau khi ăn tăng đan

Nhưng lúc này, Dạ Trầm Uyên nhìn Dạ Lỗi xông lại, tay Dạ Bách Xuyên lại không thể nhúc nhích.

Một giây sau, Dạ Lỗi cảm giác chính mình cả người đều nóng lên, hai má đỏ bừng, căn bản nét mặt đang hưng phấn, không chờ chạy đến trước mặt Dạ Trầm Uyên, liền biến thành sợ hãi!

Cuối cùng hai tay che ngực, không thể nói một chữ, nổ tung!

Chung quanh nhất thời vang lên vô số tiếng thét chói tai! Người còn tỉnh đều bị một màn trước mắt sợ tới mức hồn bay phách tán! Dạ Lỗi bị nổ phanh thây vạn phần, máu còn bắn lên mặt Dạ Bách Xuyên!

Dạ Bách Xuyên ngây ngẩn cả người, nhi tử mà ông ta thương yêu nhất chết thảm ở trước mặt, Dạ Bách Xuyên kêu rên một tiếng quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt già thêm mười tuổi!

Mà khoé miệng Dạ Trầm Uyên lại hiện lên vẻ tươi cười.

Cô cô, cuối cùng ta cũng báo thù được cho người.

Ngày cô cô còn sống có dung mạo mỹ lệ, tên cầm thú Dạ Lỗi này nhìn trúng muội muội cùng cha khác mẹ, liền muốn đem cô cô làm của riêng, dù sao thể chất cô cô không thể tu luyện, lưu giữ lại cũng chỉ là phế vật.

Cô cô thà chết không theo, sau vài ba lần, Dạ Lỗi không còn kiên nhẫn, liền trực tiếp hãʍ Ꮒϊếp nàng, cuối cùng bỏ lại một câu "Không có gì đặc biệt" liền rời đi.

Sau đó trong tộc biết được chuyện này, rất nhiều người đều nói Dạ Lỗi cầm thú, chung quy Dạ Nhật Thanh Am là muội muội hắn, cùng một phụ thân sinh ra!

Đại trưởng lão vì muốn bảo vệ cho thanh danh của nhi tử mình yêu thương nhất, liền ép buộc nhi nữ thất sủng, muốn cô cô thừa nhận là nàng câu dẫn nhi tử mình, cô cô có chết không chịu tội, kết quả là bị tự tay Dạ Bách Xuyên đánh trọng thương, cuối cùng... Vì cơ thể bị trọng thương không được chữa trị, chết không nhắm mắt. Mà cô cô trước khi chết, tên Dạ Lỗi trước đó còn giả tình giả ý nói yêu nói thích lại chưa từng xuất hiện, chiếm được liền vứt bỏ, chính vì có nam nhân máu lạnh bạc tình như vậy, hoàn toàn không thèm để ý việc mình làm có huỷ cả đời người khác hay không, lại càng không có một chút cảm giác tội lỗi.

Cho nên Dạ Trầm Uyên đến nơi này, hắn không phải vì báo thù cho chính mình.

Hắn chỉ là muốn người lúc trước hại chết cô cô sẽ có kết cục ứng với quả báo mình làm, người làm hại mẫu thân hắn cũng vậy.

Trước kia hắn không làm được, nhưng bây giờ có thực lực rồi, hắn mới quay trở lại.

"Ông xem đi."

Dạ Trầm Uyên khom lưng, nói bên tai Dạ Bách Xuyên âm u, "Ông xem những người trong tộc của mình đi... Ta hiện tại rõ ràng chỉ là nỏ mạnh hết đà, nhưng bọn hắn một người cũng không có ai dám lại đây cứu ông, dám lại đây báo thù, ông biết vì sao không?"

Dạ Bách Xuyên miệng giật giật, gương mặt già nua run rẩy, cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.

Bức tường đổ tang hoang, hắn nhìn mình hậu bối của gia tộc, có té xỉu, có chạy trốn, còn những người có mặt ở đây, rõ ràng là sợ choáng váng, cũng không dám nhúc nhích.

Dạ Bách Xuyên đau buồn tức giận, nhắm mắt lại không xem nữa! Nhưng Dạ Trầm Uyên lại không chịu buông tha ông ta, "Bởi vì bọn họ giống như ông vậy, mềm nắn rắn buông, khi thiện sợ ác, vì tư lợi, máu lạnh vô tình, có lợi ích thì chen chúc mà lên, gặp nguy hiểm liền co giò chạy, thật giống như một đám ruồi bọ, ông biết không? Ta cảm thấy sỉ nhục vì trong người ta lại có huyết mạch Dạ gia!"