Tôi không ngu đến mức tin vào việc anh coi tôi là người con gái của anh đâu.
Câu ấy Tưởng Ly hỏi quá đột ngột, Lục Đông Thâm nghe xong cũng không bất ngờ. Tuy rằng ánh mắt anh vẫn vo vụn chút men rượu nhưng không nhìn ra bất kỳ biểu hiện ngỡ ngàng nào.
Một cảm giác lạnh lẽo như con rết bò dọc sống lưng, gặm nhấm dần dần cơ thể của cô, ăn mòn xương cốt của cô. Cô từ từ rút tay về khỏi lòng bàn tay anh, đầu ngón tay vẫn lạnh buốt như xương: “Vì sao?”
Lục Đông Thâm nghiêng người nhìn cô: “Hôm nay Long Quỷ chỉ là một vai hề nhảy nhót. Người thật sự gọi Nhiêu Tôn qua đây là Thiên Dư. Cậu ta là một người bà con xa với Nhiêu Tôn. Đàm Diệu Minh ra lệnh chặt tay cậu ta. Đây chính là hành động tát vào mặt Nhiêu Tôn, em nghĩ là Nhiêu Tôn sẽ tha cho anh ta sao?”
Tưởng Ly tưởng như ngộp thở. Cô đoán được trong chuyện hôm nay Long Quỷ không có gì quan trọng, nhưng không ngờ được Thiên Dư lại có lai lịch ấy. Cô nhất thời khó thở, huyệt thái dương căng ra, giật giật liên hồi: “Có nghĩa là anh đã sớm biết mối quan hệ giữa họ?”
“Phải.” Lục Đông Thâm không giấu giếm.
Tưởng Ly cuộn chặt tay lại: “Lúc trước tôi bị tập kích ở hồ Phủ Tiên, chuyện này anh có biết không?”
“Về sau tôi mới biết.” Lục Đông Thâm hạ giọng xuống rất thấp. Sau khi nhận được tin tức, anh đã lập tức cử những người có kinh nghiệm sông nước tới hồ Phủ Tiên, đồng thời chính mình cũng lập tức đi xe tới đó. Nhưng vẫn chậm chân hơn Đàm Diệu Minh một bước.
Tưởng Ly thở gấp: “Thế nên, việc Thiên Dư nhanh chóng bị Tề Cương điều tra ra cũng không phải ngẫu nhiên, đúng không?” Lúc đó cô gắng nhớ lại đặc điểm của kẻ tập kích, đúng là không định bỏ qua cho đám người đó. Tề Cương làm việc cũng rất nhanh nhẹn nhưng cô không ngờ được lại có nhanh đến mức ấy. Chỉ vài ba hôm là đã điều tra ra kẻ dẫn đầu đội tập kích cô là Thiên Dư. Dẫu sao đó cũng là người của Long Quỷ, tuy rằng có nghi ngờ, nhưng muốn tìm được chứng cứ cũng không phải chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều.
Lục Đông Thâm biết rằng cô rất thông minh, mọi chuyện trước nay đều nói một hiểu mười. Anh cũng không định giấu giếm gì cô: “Không phải ngẫu nhiên.”
Tưởng Ly nhìn anh trân trân, ánh mắt chứa quá nhiều sự khó tin đến ngỡ ngàng.
Lục Đông Thâm giơ tay day day vầng trán đang căng ra nhức mỏi: “Thiên Dư là kẻ dẫn đầu, Đàm Diệu Minh chắc chắn sẽ không nhẹ tay với anh ta, đồng thời cũng sẽ dựa vào chuyện này để đả kích thế lực của Long Quỷ. Đối với Đàm Diệu Minh, đây là chuyện một mũi tên trúng hai đích. Chỉ có điều, tôi không ngờ được rằng Đàm Diệu Minh lại có thể thuyết phục Thương hội để nuốt trọn toàn bộ thế lực của Long Quỷ, mỗi một chứng cứ đập xuống đều có thể khiến Long Quỷ không trở mình nổi.”
Tưởng Ly hiểu rồi.
Trong hành loạt những câu chuyện móc nối đan cài vào nhau này, tuy rằng Lục Đông Thâm không phải kẻ cầm đầu nhưng kết quả cuối cùng anh đều dự liệu được. Khi người khác mới nhìn được ba phần, anh đã nhìn được cả mười phần. Chẳng qua là anh dựa vào sự phát triển của tình hình, để đẩy một cái thích hợp vào lúc quan trọng nhất, nhàm đảm bảo kết cục cuối cùng có thể diễn tiến đúng như anh dự đoán.
Ví dụ như Thiên Dư.
Chỉ cần Tề Cương tìm ra kẻ đầu sỏ của đám thủy quái dưới nước khi đó là Thiên Dư, chỉ cần Đàm Diệu Minh ra tay xử Thiên Dư, vậy tức là đã kết thù với Nhiêu Tôn. Điều duy nhất anh không đảm bảo được chính là thế lực của Đàm Diệu Minh phát triển quá rộng lớn. Nhưng việc này có ảnh hưởng gì đến anh đây? Chẳng phải cuối cùng Nhiêu Tôn vẫn xuất hiện đúng như mong muốn của anh? Vẫn khiến cho Đàm Diệu Minh rơi vào khốn đốn đấy thôi?
Cô bật cười, một nụ cười đắng chát, đầu tiên chỉ trong im lặng, cuối cùng bật ra thành tiếng.
Ánh mắt Lục Đông Thâm ánh lên một vẻ không đành lòng. Anh kiềm chế cảm xúc của mình: “Tưởng Ly, em phải hiểu rằng. Trong cuộc chiến này chẳng có ai là người vô tội. Nhiêu Tôn có thể kìm hãm Đàm Diệu Minh, tôi có thể kìm hãm Nhiêu Tôn và Đàm Diệu Minh lại có thể kìm hãm tôi. Tình trạng người này cắn người kia này ắt phải bị phá vỡ. Thế lực của Đàm Diệu Minh hiện tại mọc lan quá nhanh, chỉ còn cách nhổ tận gốc mới có thể diệt trừ hậu họa về sau.”
Tưởng Ly nghe xong, cả người run lên bần bật. Cô nhìn anh như nhìn một người xa lạ. Ánh mắt này của cô khiến anh rất khó chịu. Anh hơi nhíu mày, đưa tay muốn kéo cô lại gần. Nhưng ngón tay vừa chạm vào cô đã bị cô hất ra, cả ánh mắt và biểu cảm đều như muốn phát điên.
“Đừng có chạm vào tôi! Lục Đông Thâm, anh quá đáng sợ! Anh còn đáng sợ hơn cả Nhiêu Tôn nữa. Anh lên kế hoạch từng bước một, dồn tất cả mọi người vào ván cờ mà anh đã an bài. Mỗi một bước đi đều là những cái bẫy, đều là chuyện sống chết. Anh đang âm mưu giành giật lợi ích từ sự sống còn của người khác. Anh… Sao anh có thể như vậy chứ?”
Cô run rẩy đặt tay lên cánh cửa xe, định tháo chạy khỏi đây. Cô phải nhìn cảnh chém gϊếŧ gươm dao lộ liễu kia còn hơn phải nhìn màn bắn tên trong im lặng khó mà phòng được nổi. Thủ đoạn của Lục Đông Thâm quá cao minh, cao minh tới nỗi tất cả đều nằm trọn vẹn trong sự kiểm soát của anh. Nhưng anh vẫn thản nhiên là người ngoài cuộc.
Cửa xe sắp mở ra nhưng đã bị người đàn ông sau lưng khống chế, đóng chặt vào sau đó khóa lại. Tưởng Ly hoảng hốt kêu lên một tiếng. Một giây sau cổ tay cô đã bị Lục Đông Thâm ghìm chặt. Cả cơ thể cao lớn của anh đè xuống, một tay kia vòng qua sau gáy cô, hơi dùng sức một chút ép cô buộc phải ngẩng lên đối diện với anh.
“Em tưởng Đàm Diệu Minh là kẻ vô dụng à?” Lục Đông Thâm giam cô trong l*иg ngực cứng rắn của mình, áp sát mặt mình vào mặt cô: “Tưởng Ly, tôi thấy em bị cái gọi là ân tình che mờ hai mắt rồi, đến nỗi em không nhìn rõ được thủ đoạn của Đàm Diệu Minh tàn độc cỡ nào. Em tưởng tôi là người tạo ra mọi chuyện. Nhưng trước kia Đàm Diệu Minh há chẳng phải cũng đã dồn tôi vào thế khốn đốn? Mấy năm nay Đàm Diệu Minh qua lại quan hệ rất rộng với cấp tỉnh, thế nên đi qua các cửa khẩu đâu có biết sợ là gì. Nhưng em tưởng anh ta đang làm ăn chân chính ư?”
Con tim Tưởng Ly đập thình thịch hồi hộp. Cô có linh cảm những lời tiếp theo đây sẽ vượt ra khỏi phạm vi chấp nhận của cô. Cô ra sức giãy giụa, nhưng bàn tay Lục Đông Thâm như một chiếc kìm vậy, không cho cô được nhúc nhích. Xung quanh bị bao bọc bởi mùi rượu và mùi hương của người đàn ông, khiến cô càng lúc càng cảm thấy hoang mang bất an.
Quả nhiên, Lục Đông Thâm từ tốn nói: “Em chỉ biết Đàm Diệu Minh là người trọng tình trọng nghĩa, dũng cảm hành hiệp. Nhưng em có biết anh ta giàu nứt đố đổ vách không? Số tiền này ở đâu ra? Dựa vào việc làm ăn đàng hoàng à? Đàm Diệu Minh đúng là rất khôn, không động vào ma túy, nhưng lại động vào vũ khí. Chỉ có lợi ích khổng lồ từ việc buôn bán vũ khí mới thỏa mãn được cái dạ dày của anh ta.”
“Không thể nào!” Tưởng Ly chỉ cảm nhận được một trận rét buốt tràn qua cõi lòng.
“Là tôi đang nói dối hay em đang hoài nghi?” Lục Đông Thâm hơi nheo mắt lại: “Tội danh có thể bắt Đàm Diệu Minh lại là gì? Cấu kết với Thương hội chèn ép đối thủ? Hay buôn lậu ma túy? Thậm chí là gϊếŧ người phóng hỏa? Đừng có ngây thơ nữa, dù có là những tội đó cũng không thể hại chết được Đàm Diệu Minh. Duy chỉ có vũ khí quân đội thì động vào, cả đời này anh ta cũng đừng hòng đứng dậy được nữa!”
Tưởng Ly hoang mang: “Thả tôi ra…”
“Thả em ra để em làm gì? Đi tìm anh ta à? Hay là giúp anh ta dẹp yên mọi chuyện? Sự tình không đơn giản như em nghĩ đâu.” Trong ánh mắt Lục Đông Thâm cuộn trào một đợt sóng đen ngòm, giống như một mặt biển đêm đang gào thét, vừa bao la vừa nguy hiểm: “Vì sao lần này lại thẳng thừng vượt qua cấp tỉnh? Bởi vì ngay các cơ quan cấp tỉnh cũng không chèn ép được thế lực của Đàm Diệu Minh. Hiện nay là cấp trung ương trực tiếp ra mặt, phát động cả cảnh sát đặc nhiệm, công an đến vây bắt Đàm Diệu Minh. Em nghĩ anh ta còn thoát thân được sao? Tưởng Ly, Đàm Diệu Minh buôn bán vũ khí. Ở Trung Quốc, đó là tội chết. Em không dẹp được đâu, cũng không có bản lĩnh ấy.”
Bầu không khí vòng quanh giữa hai con người giống như một nguồn sức mạnh có thể bóp chẹt cổ cô. Cô không sao thở được. Cô nằm thẳng cẳng trên ghế, chỉ cảm nhận được sau gáy lạnh ngắt, giống như nhiệt độ từ lòng bàn tay Lục Đông Thâm tỏa ra cũng lại giống như nhiệt độ từ trái tim dâng lên, khiến cô run rẩy.
“Tưởng Ly.” Cuối cùng Lục Đông Thâm cũng buông bàn tay đang giữ gáy cô ra, khuôn mặt tuấn tú càng ép xuống gần hơn: “Em không nên sống một cuộc sống như thế này, cũng không thích hợp với một cuộc sống như thế này. Bầu trời mà Đàm Diệu Minh chống lên cho em không phải là trời xanh mây trắng mà là sóng gió bão bùng. Bây giờ anh ta bị bắt, chắc chắn sẽ còn bị lôi ra cả một đống bùn phía sau. Em trách tôi cũng được, mà oán tôi cũng được, tôi quyết phải nghĩ cách lôi em ra khỏi thế giới của Đàm Diệu Minh, bảo vệ cho em được bình yên. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, đừng xen vào chuyện của Đàm Diệu Minh nữa.”
“Thế tức là… anh muốn tôi làm gì cho anh?” Tưởng Ly đột nhiên cười khẩy: “Tôi không ngu đến mức tin vào việc anh coi tôi là người con gái của anh đâu. Một khi thế lực của Đàm Diệu Minh bị tiêu diệt, cả Thương Lăng này có thể nói là đã thuộc về tay anh. Còn một thứ chiến lợi phẩm được anh tiện tay mang về như tôi có thể làm gì cho anh đây?”
~Hết chương 89~