Em muốn quên hết chuyện quá khứ, nhưng quá khứ lại đến đây vì em. Em trốn thoát được sao?
Muốn đưa đám Tề Cương đi không phải là chuyện dễ dàng.
Một là trên người họ đang có vết thương, hai là họ đã bị ép uống thứ thuốc của Long Quỷ. Thế nên khi Tưởng Ly lao lên sân khấu, kéo từng đôi nam nữ đang quấn bện lấy nhau ra, cô bỗng trở thành mục tiêu công kích của đám đàn ông. Nhất là Tề Cương, hơi thở như bò, nhìn Tưởng Ly chằm chằm như nhìn một miếng thịt chuẩn bị được dâng lên tận miệng. Ánh mắt phóng ra một thứ du͙© vọиɠ lồ lộ, làm sao còn giữ được thái độ tôn kính e dè thường ngày.
Cậu ta vừa nhào về phía cô, bàn tay lớn vừa bắt được bả vai cô, cô đã lợi dụng thân hình thấp bé của mình, né ra sau lưng cậu ta, nâng cánh tay huých mạnh vào gáy cậu ta. Tề Cương cứ thế ngã xụi xuống đất.
Eo cô lại tiếp tục bị một gã đàn ông thô kệch khác ôm chặt. Tưởng Ly còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lục Đông Thâm lao tới, mạnh mẽ giữ chặt lấy cổ tay của người kia, rồi tung một cú đấm. Người ấy kêu lên một tiếng rồi ngã gục.
Rất nhanh, có thêm bảy tám người thân thủ nhanh nhẹn khác lao lên, khống chế những người đàn ông đang mất kiểm soát vì thuốc. Tưởng Ly nhìn rất rõ, đó không phải người của Nhiêu Tôn.
Họ đưa Tề Cương và mọi người ra khỏi Hoàng Thiên, lặng lẽ không một tiếng động nhưng rất gọn gàng dứt khoát. Các cô gái cũng được phép thoát khỏi đây. Phù Dung bị Long Quỷ hành hạ khá thê thảm. Khắp người từ trên xuống dưới toàn là vết cấu vết cào, máu túa ra từ nhiều chỗ. Lúc Tưởng Ly dìu được cô ấy dậy, cô đánh mắt về phía Long Quỷ, ném cho hắn ta một ánh nhìn tưởng chừng chỉ muốn moi tim rút ruột hắn ta ra.
Long Quỷ vừa ngẩng lên, bắt gặp phải ánh mắt của Tưởng Ly, lập tức hoảng sợ đến run rẩy.
Vào lúc sắp rời khỏi Hoàng Thiên, Nhiêu Tôn gọi giật Tưởng Ly lại. Anh ta đi tới trước mặt cô, cúi xuống, môi gần như cọ qua má cô rồi đặt vào vành tai: “Em muốn quên hết chuyện quá khứ, nhưng quá khứ lại đến đây vì em. Em trốn thoát được sao?”
Sống lưng Tưởng Ly chợt cứng đờ lại.
“Tưởng Ly.” Lục Đông Thâm đứng ngay gần đó, ngữ khí cũng nhạt nhòa như ánh mắt: “Chúng ta đi thôi.”
Anh phá vỡ gông cùm Nhiêu Tôn đang vây bọc lấy cô, rồi ung dung kéo cô ra khỏi vực sâu.
Ra khỏi Hoàng Thiên rồi, Tưởng Ly mới hiểu ra ban nãy Nhiêu Tôn băn khoăn, do dự chuyện gì. Bãi đỗ xe lúc trước đã đông đúc rồi giờ lại càng chật chội hơn, thậm chí các xe còn đỗ tràn ra trước cửa lớn của Hoàng Thiên.
Là cuộc đối đầu giữa hai nhóm vệ sỹ.
Rõ ràng, sau khi cô đến, lại xuất hiện thêm một tốp vệ sỹ khác. Người nào người nấy tay chắp sau lưng, đứng nghiêm trước ô tô, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, số lượng không hề ít ỏi. Chí ít thì có thể đối chọi lại với số lượng người Nhiêu Tôn đưa đến đây.
Đều là người của Lục Đông Thâm.
Bất luận là Nhiêu Tôn hay Lục Đông Thâm, thật ra đều không chiếm ưu thế ở Hoàng Thiên. Dẫu sao đây cũng không phải địa bàn của họ. Nhưng so với Lục Đông Thâm, Nhiêu Tôn phải lo lắng nhiều hơn một phần. Một khi hai bên giao tranh, người của Đàm Diệu Minh rất có thể cũng thừa cơ rối ren để xông lên. Nước xa không cứu được lửa gần. Đây cũng là nguyên nhân sau khi cân nhắc nhiều điều, Nhiêu Tôn đã đồng ý thả họ đi.
Giữa một đám người mặc đồ đen, có một người đàn ông tiến lên. Anh ấy ăn vận rất thoải mái, khuôn mặt tươi sáng, mang khí khách của một người đàn ông phương Bắc. Lục Đông Thâm giới thiệu với Tưởng Ly: Dương Viễn, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Skyline.
Lúc này Tưởng Ly còn quan tâm tới ai khác được. Cô chỉ khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi. Ngược lại, Dương Viễn thấy người cô đầy máu, bèn ngạc nhiên hỏi: “Thế này là sao? Vị thái tử gia trong kia còn chơi dao hả?”
Tưởng Ly vẫn đang dìu Phù Dung sống dở chết dở, bản thân cũng mệt tưởng đứt hơi, cố nói một câu: “Máu của người khác.”
Bấy giờ Dương Viễn mới nhìn kỹ lại cô gái đứng trước mặt mình.
Nếu nhìn thoáng qua chỉ có ấn tượng là cô rất đẹp, giống hệt như người trên bức ảnh. Đó là một vẻ quyến rũ như tan vào xương cốt. Nhưng sau đó lại bị nét khí khái trên gương mặt cô khuất phục. Khi cô lên tiếng, biểu cảm lại xa cách lạnh lùng, giống hệt một bông hoa hồng rướm máu.
Dương Viễn nhìn người rất chuẩn. Đợi Tưởng Ly dìu Phù Dung lên xe rồi, anh ấy mới kéo tay Lục Đông Thâm: “Hồng nhan họa thủy. Đông Thâm, cậu đừng có mà đâm đầu chết trong đó.”
Điều người từ ngàn dặm xa xôi tới đây, trông có vẻ như muốn đối đầu với người của Nhiêu Tôn, thực chất lại để giành giật người con gái của Đàm Diệu Minh. Dương Viễn chi lo Lục Đông Thâm đánh mất sự bình tĩnh và lý trí vốn có của mình, nên buộc phải nhắc trước một câu.
Tề Cương và mọi người được đưa đến bệnh viện. Các cô gái khác của Hoàng Thiên được các bác sỹ đưa đi chăm sóc vết thương. Vết thương của Phù Dung không hề nhẹ. Tới khi Tưởng Ly qua kiểm tra mới biết, tên biếи ŧɦái Long Quỷ đó vì căm hận Đàm Diệu Minh, căm hận Phù Dung nhảy qua Hoàng Thiên nên trước khi cô kịp tới nơi đã hành hạ cô ấy rất nhiều.
Ngoài những vết cào cấu, còn có vết bỏng của đầu thuốc lá, toàn vào những chỗ da thịt non mềm, vì dụ như khoeo chân, thậm chí là nơi kín đáo.
Tưởng Ly nhìn cả một phòng toàn là các cô gái bị thương, rồi Tề Cương cùng các anh em thì hôn mê bất tỉnh. Cô bất ngờ không phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi như trước. Cô chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ngón tay gõ từng nhịp, từng nhịp lên con dao Phần Lan đặt ở eo.
Dương Viễn nhìn thấy cảnh ấy mà ruột gan run lên, cũng không quan tâm đây mới chỉ là lần đầu gặp mặt, bèn tiến lên nói: “Cô Tưởng, nếu cô cảm thấy phẫn nộ thì cứ hét to lên. Chúng ta đang yên đang lành đừng đυ.ng dao kiếm được không?”
Tưởng Ly không đoái hoài tới anh ấy. Cô nhìn xuyên qua tấm kính, rơi xuống vườn hoa ngoài cửa sổ, nhìn những tia nắng đang nhảy nhót trên những cành dương liễu rồi rơi xuống bãi đất trống phía xa xa. Ánh mắt lạnh lẽo và buốt giá.
Chính là ánh mắt mà một cô gái bình thường không bao giờ có được, mới khiến Dương Viễn lo lắng.
Lục Đông Thâm để mọi người ở lại trong bệnh viện. Qua một hồi kiểm tra, các cô gái không có gì đáng ngại. Nhưng tình trạng của Tề Cương và các anh em không tốt lắm. Họ bị đánh quá nặng, lại rồi phải chịu kiểm soát của thuốc và trải qua một giai đoạn quan hệ tìиɧ ɖu͙©, buộc phải nhập viện quan sát thêm.
Tưởng Ly quyết định quay về nhà một chuyến.
Lục Đông Thâm vẫn ngồi yên trong xe. Anh uống chai rượu đó có hơi vội, lúc ở Hoàng Thiên cồn đã xông lên đầu rồi, nhưng bị anh cố bình tĩnh đè xuống. Bây giờ đầu óc cứ váng vất quay mòng mòng. Cảnh Ninh sợ anh có chuyện gì, ép anh uống hết cốc trà giải rượu này đến cốc trà giải rượu khác.
Trông thấy Tưởng Ly đi ra, Lục Đông Thâm ra hiệu cho Cảnh Ninh. Cảnh Ninh xuống xe, nói mấy câu với Tưởng Ly. Cô nhìn vào trong xe một cái rồi bước đến.
Sau khi lên xe, cô đóng cửa xe lại. Xung quanh không còn những ánh mắt hoặc là nghi ngờ hoặc là dò xét nữa. Cảm xúc tuyệt vọng và bi thương từ lúc đặt chân vào Hoàng Thiên cho tới bây giờ đến bệnh viện là phẫn nộ và bất lực, tất cả đồng loạt dâng lên như thủy triều.
Cô co hai chân lên, vòng tay ôm lấy hai chân, vùi toàn bộ khuôn mặt vào đầu gối, từ trái tim đến cơ thể đều run lên bần bật, muốn khống chế cũng không kìm nén nổi. Lục Đông Thâm dựa ra sau ghế. Trà giải rượu đúng là đã giúp anh tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng mùi rượu xung quanh vẫn khá đậm, lấp đầy cả không gian.
Anh vòng cánh tay kéo bàn tay của cô qua. Bàn tay của cô lạnh ngắt, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều không có một chút nhiệt độ nào.
Khi người đàn ông nắm chặt tay lại, Tưởng Ly mới cảm giác có một chút ấm áp đang lan tỏa, là nhiệt độ của lòng bàn tay anh. Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt. Cô nhìn anh rất lâu rồi hỏi: “Anh thế nào rồi?”
Ánh mắt Lục Đông Thâm mơ màng như vẫn còn say, nhưng chưa đến mức mất kiểm soát. Anh nói một câu “Không sao”. Tưởng Ly nghĩ anh uống cả một chai rượu lớn như thế, không sao mới lạ đó. Thấy trà giải rượu của Cảnh Ninh vẫn để bên cạnh, cô rót một cốc định để anh uống tiếp.
Nhưng tay cô run quá dữ dội, nước trà liên tục bắn ra ngoài. Cô không kiềm chế được. Lúc này đây, so với Lục Đông Thâm, cô còn giống một người vừa nốc rượu hơn.
Thấy vậy, Lục Đông Thâm thở dài một tiếng, rồi giơ tay lấy lại chiếc cốc trong tay cô, đặt sang một bên. Anh theo đà kéo tay cô qua, nắm chặt: “Tưởng Ly, dù em có đồng ý hay không, bây giờ em chỉ có thể rời khỏi Đàm Diệu Minh.”
Tưởng Ly nhìn chằm chằm vào tay anh, mảnh dẻ nhưng vẫn đầy sức mạnh. Nhưng nguồn sức mạnh này sao không phải là sự tàn nhẫn? Cô ngẩng lên đối mặt với anh, hỏi: “Lần này Đàm gia xảy ra chuyện, có phải cũng có liên quan tới anh không?”