Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 53: Đầu bếp chính tông!

Quân Thường Tiếu ăn một bữa cơm tại Tinh Nguyệt Lâu, tiêu hao tới ba trăm lượng bạc, bất quá hắn không chút đau lòng, dù sao trong tui tiền con một khoản kết xù, coi như hóa đơn thêm vài con số 0 đằng sau cũng không nhằm nhò gì.

Liễu Uyển Thi bước ra tửu lâu, quay mặt sang hỏi:

"Chưởng môn, môn phái chúng ta chắc là có các công cụ nấu nướng nha, ví dụ như nồi đất, nồi sắt, l*иg hấp,..?"

Quân Thường Tiếu ngập ngừng nói:

"Hình như là có nha."

Từ lúc xuyên không đến nay, hắn trước đó vẫn luôn ăn chực bát cơm của Vương đại thẩm ở thôn Thanh Dương, mãi đến sau sự kiện ‘Bách tông chiêu mộ”, Lý Thanh Dương gia nhập môn phái, đồng thời phụ trách bếp núc.

"Có thực mới vực được đạo."

Liễu Uyển Thi chân thành nói:

"Trên phương diện ăn uống không thể qua loa thế được, chúng ta ra chợ mua sắm một chút đi."

"Cũng được."

Quân Thường Tiếu dẫn nữ hài tiến thẳng đến chợ, mua sắm một đống các loại dụng cụ lớn nhỏ, còn sắm thêm rất nhiều loại gia vị.

Quân chưởng môn vốn còn bán tín bán nghi, cho đến khi nhìn thấy Liễu Uyển Thi lựa chọn các nguyên liệu có chút phong phạm cao thủ, nhất thời nhận định nữ hài này thật hiểu biết nấu nướng.

"Môn phái chúng ta có vườn rau đúng không?"

"Không có."

"Môn phái có chăn nuôi gia súc đúng không?"

"Không có."

"Môn phái có ao cá đúng không?"

"Cũng không có."

Liễu Uyển Thi đứng hình, có chút khó hiểu nói:

"Cái này không có, cái kia cũng không luôn, trong ngày thường chưởng môn và các sư huynh làm sao qua bữa hay vậy?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Mọi khi ăn cơm trộn rau xanh, đôi lúc đổi khẩu vị sang ăn mì nha."

"Hả?"

Liễu Uyển Thi ngạc nhiên trừng to hai mắt.

Ngay lập tức nữ hài mở miệng chống hông nói:

"Người luyện võ cả ngày chỉ ăn những thứ khô khan như thế, lấy đâu ra chất dinh dưỡng!"

"Không ổn, không ổn rồi."

Nàng nhìn từ dưới lên trên thân thể Quân Thường Tiếu, đưa tay chỉ một cái, nói tiếp:

"Sau khi chúng ta trở về môn phái, ta phải cải thiện thức ăn của mọi người lên một tầm cao mới."

Quân Thường Tiếu nói:

"Tiểu tử Thanh Dương mỗi lần nấu cơm không phải cháy nồi thì cũng khét cơm, hoặc là đồ ăn xào lạc thành mặn, nếu như ngươi có thể cải thiện thức ăn cho mọi người, có thể nói công lao lưu danh muôn đời."

Liễu Uyển Thi sau khi đắn đo suy nghĩ một phen, nói:

"Trước tiên chúng ta mua một chút rau quả và gia súc mang về nha."

"Ngươi cứ việc mua, còn tiền đã có ta lo!"

Trên đường đi bên ngoài thành Thanh Dương.

Một chiếc xe ngựa đang di chuyển tốc độ cao, Quân Thường Tiếu ngồi ở bên trong, muốn khóc không ra nước mắt.

"Phốc, phốc."

Mấy cái gà mái nhảy qua lại bên trong xe ngựa, lông gà rơi đầy đầu của hắn.

Quân chưởng môn cớ sao không tránh?

Đơn giản là bên trong xe đầy các loại gia súc như gà, vịt, ngỗng, thậm chí có cừu non, nghé, khiến không gian trong xe chật kín, không mỗ chỗ hở để tránh!

Liễu Uyển Thi ôm một con thỏ trắng nhỏ, khuôn mặt nhỏ đang cọ cọ vào bộ lông mềm mại của nó, cười nói:

"Chưởng môn, trước tiên chúng ta phải chăn nuôi các con gia súc này đã nha."

"Ha ha..."

Quân Thường Tiếu gượng cười một tiếng, sau đó lấy tay sờ sờ trên trán, cảm nhận được có gì đó sền sệt, lập tức hiểu ngay con mẹ nó đây là phân gà chứ gì nữa!

Hoàng hôn buông xuống.

Quân Thường Tiếu dẫn theo Liễu Uyển Thi cùng một đám gia súc trở về.

Thế nhưng, hắn vừa mới đi đến cửa lớn của Thiết Cốt phái, đập vào mắt hắn là một người mặc trang phục thô sơ, đội một cái mũ vành rộng, cầm đao ngạo nghễ mà đứng

Người này là ai vậy nhỉ?

"Chưởng môn trở về rồi!"

Điền Thất nhanh chóng từ trong môn phái bước ra đến, hắn đầu tiên nhìn một chút Liễu Uyển Thi, rồi lại nhìn một chút chưởng môn, sau đó vội vàng bịt mũi nói:

"Chưởng môn, người vừa đi dọn phân ở thành Thanh Dương sao?"

"Dọn cái con em nhà ngươi."

Quân Thường Tiếu chỉ vào một đám gia súc nói:

"Ngươi mau vào trong gọi người ra đây đem những con gia súc này thả vào trong hậu viện đi."

"Đúng, đúng!"

Điền Thất lập tức xoay người chạy đi.

"Chờ một chút."

Quân Thường Tiếu chỉ vào người đội mũ vành rộng, nói:

"Tên kia là cô hồn dã quỷ phương nào?"

Điền Thất nhỏ giọng nói:

"Chưởng môn, hắn tự xưng là Mã Vĩnh Ninh, một tên đao khách giang hồ, đến đây tìm người luận bàn trình độ võ nghệ."

"Đệ tử đã sớm nói với hắn, người hiện tại không ở môn phái, thế mà hắn vẫn đứng đó không chịu đi, thời gian đến nay đã hơn bốn tiếng, ta đoán hắn có vẻ đã ngủ rồi."

"Khò khò..!"

Tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ truyền đến.

Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói:

"Ngủ đứng là có thật sao?"

Hắn vung tay một cái, lại nói:

"Nhanh, nhanh, ngươi mau vào trong gọi người đi."

"Vâng."

Điền Thất nhanh chân chạy vào môn phái.

Một lúc lâu sau, toàn bộ đệ tử đi ra, nhanh chóng thu thập đám gia súc đưa đến hậu viên, bọn họ bên này bận rộn từng bừng, vị đao khách giang hồ kia vẫn say sưa ngáy ngủ, giống như hai thế giới độc lập vậy.

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

"Đô Đô, chúng ta vào thôi."

"Dạ."

Liễu Uyển Thi chợt cất chân, tâm trạng phấn khởi bừng bừng đi vào môn phái.

Khi nữ hài nhìn thấy bãi sân rộng rãi, thấy đại điện chạm khắc rồng phượng bay múa, kinh ngạc nói:

"Chưởng môn, Thiết Cốt phái chúng ta thật có khí phách nha!"

Sau khi trở về, Quân Thường Tiếu làm việc đầu tiên là đi tắm rửa sạch sẽ, vừa đặt mông ngồi trên ghế trong đại điện thì Lý Thanh Dương, Lục Thiên Thiên và các đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ trở về.

Tiêu Tội Kỷ không có đi vào, bởi vì trên người dính đầy phân, cần phải đi tắm sạch sẽ trước.

"Chưởng môn."

Tô Tiểu Mạt nói:

"Đệ tử đã tìm được Tiểu Hoàng rồi!"

"Làm tốt lắm."

Quân Thường Tiếu gật đầu khen ngợi.

Lục Thiên Thiên vừa đi ra cửa vừa thản nhiên nói:

"Môn phái không có đại sự gì, ta trở về nghỉ ngơi trước."

"Đợi đã."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ta hôm nay đi một chuyến thành Thanh Dương, dẫn theo một nữ nhân trẻ trở về, mà nội viện vẫn còn đang trùng tu lại, cho nên nàng và ngươi tạm thời ở chung phòng."

"Nữ hài nào đây?"

Lục Thiên Thiên hơi nhíu mày liễu.

"Roẹt!"

Đột nhiên, Lục Thiên Thiên rút tam xích trường kiếm ở bên hông ra khỏi vỏ, chầm chậm tiến lên gác ở trên cổ của người ta.

Liễu Uyển Thi trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương bỗng nhiên rút kiếm gác lên cổ mình, nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã trên sàn nhà, nói:

"Tỷ tỷ xin đừng gϊếŧ muội. Muội chỉ vừa mới được tắm thôi, còn rất nhiều chuyện chưa làm xong."

"Thiên Thiên!"

Quân Thường Tiếu vội vàng nói:

"Mau buông kiếm xuống, nàng mà ta nói chính là nữ hài này."

"Á.."

Lục Thiên Thiên phản ứng kịp thời, thu kiếm vào vỏ.

Liễu Uyển Thi vốn đang rơi lệ như suối tuôn nước chảy, mặt lập tức nở nụ cười tươi, nói:

"Tỷ tỷ có gương mặt thật xinh đẹp, chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm nha!"

"Đô Đô."

Quân Thường Tiếu vẫy tay nói:

"Ngươi mau qua đây."

"Dạ."

Liễu Uyển Thi đi vào đại điện.

Nữ hài sau khi tắm rửa, trang phục đã đổi sang một bộ trường bào rộng rãi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vẻ non nớt, cứ như là trẻ sơ sinh, đáng yêu khiến người khác không thể rời mắt.

Quân Thường Tiếu nói:

"Nữ hài này tên là Liễu Uyển Thi, các ngươi có thể gọi là Đô Đô cũng được, sau này nàng sẽ là đầu bếp chính tông của Thiết Cốt phái chúng ta!"

Lý Thanh Dương biểu lộ vẻ mặt mừng như điên.

Chưởng môn cuối cùng cũng tìm về một đầu bếp rồi, mình rốt cuộc không cần phải nấu cơm nữa!

Liễu Uyển Thi khom người hành lễ nói:

"Các sư huynh sư tỷ, về sau mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Quân Thường Tiếu nói:

"Đô Đô, ta giới thiệu cho ngươi một chút, trước cửa là đại đệ tử Lục Thiên Thiên, còn đây là nhị đệ tử Lý Thanh Dương, bên cạnh là tam đệ tử Tô Tiểu Mạt,.."

Quân chưởng môn mỗi lần giới thiệu một người, Liễu Uyển Thi lập tức cúi đầu chào hỏi, muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép.

Giới thiệu một lượt xong xuôi, Quân Thường Tiếu nói tiếp:

"Nội viện đang trong quá trình trùng tu, ngươi cùng Thiên Thiên tạm thời sẽ ở chung một phòng đi."

"Dạ."

Liễu Uyển Thi gật đầu, cười tươi như hoa nở.

Lý Thanh Dương nói:

"Chưởng môn, trời cũng sắp tối rồi, ta có cần phải nấu cơm hay không?"

Liễu Uyển Thi tay nhỏ nâng thật cao, chủ động xông pha trận mạc, nói:

"Để đó cho muội!"

Bên trai đại điện là nhà bếp, nhờ sự trùng tu và cải tạo của Lý Thanh Dương mà hình dáng vẫn còn tạm chấp nhận được.

Liễu Uyển Thi lấy tạp dề buộc trước người, tay cầm lấy dao lên.

"Chưởng môn."

Lý Thanh Dương đứng ở bên ngoài quan sát, nhỏ giọng nói:

"Đô Đô còn nhỏ tuổi như vậy, thực sự là nàng biết nấu ăn sao?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Ít ra thì tư thế cầm dao của người ta, so với người càng có phong phạm cao thủ nha."

Lý Thanh Dương cảm thấy tổn thương sâu sắc.

Thần sắc Liễu Uyển Thi nghiêm nghị lên, dao trong tay nàng liên tục vung ra từng tia từng tia ánh đao lên xuống, không ngừng phát ra tiếng ‘ba ba ba’, khiến người khác nhìn vào hoa hết cả mắt.

"Cao thủ!"

Quân Thường Tiếu cùng Lý Thanh Dương đồng thời kinh ngạc hô lên.

Mãi đến lúc sau, ánh dao dần dần biến mất, Liễu Uyển Thi cấm dao nhọn ở đỉnh thớt, củ hành nằm trên đó vẫn bày ra hình dạng hoàn chỉnh ban đầu.

"Cao thủ, cao con mẹ nó thủ rồi!"

Quân Thường Tiếu cùng Lý Thanh Dương há hốc mồm, trừng to hai mắt.

Sắp xếp hành củ nhìn như hoàn chỉnh, nhưng thực chất đã bị cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, đơn giản chi do nằm sát lẫn nhau nên không thể phân biệt!

Thủ pháp dùng dao này, quá hung mãnh rồi!

Liễu Uyển Thi bắt đầu nhóm lửa, cũng nói:

"Trời tối quá rồi, ta đem cơm còn thừa làm lại một lần cho mọi người ăn nha."

"Được, được."

Quân Thường Tiếu nói.

Sau khi nồi ấm lửa cháy, Liễu Uyển Thi thêm chút dầu vào, bỏ thêm gia vị gừng hành tỏi bày sẵn, sau cùng mới đổ cơm vào, cầm cái muỗng

lớn vung qua lại liên tục, toàn bộ quá trình như nước chảy mây bay, một mạch không đứt.

Một lúc sau.

Mùi vị cơm chiên từ phòng bếp phiêu đãng bay ra.

Quân Thường Tiếu cùng Lý Thanh Dương nâng cao mũi hít vào một hơi, đồng thời hô to:

"Thơm quá đi mất!"