Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 56: Dưới ánh trăng

Tối thứ sáu, An Hồng gọi điện thoại đường dài cho Hàn Hiểu Quân, thao thao bất tuyệt nói chuyện hơn nửa tiếng, kể cho anh nghe thành tích thi giữa kỳ của mình, còn có những chuyện vụn vặt xảy ra gần đây, bất tri bất giác nhắc đến Lộ Vân Phàm với Hàn Hiểu Quân.

"Hiểu Quân, anh biết không, mặc dù cậu ta nhìn có vẻ đáng ghét nhưng tính nết cũng rất được, nhiều khi còn hơi ngốc nghếch."

Hàn Hiểu Quân cười trong điện thoại, hỏi: "A Hồng, cậu nhóc đó thích em có đúng không?"

An Hồng không hề nghĩ ngợi liền"Ha ha ha" mà cười: "Làm sao có thể! Cậu ấy mới có bao nhiêu tuổi, sao hiểu được những thứ này."

"Hả? Làm như là em rất hiểu biết."

An Hồng vòng ngón tay quanh dây điện thoại, nhỏ giọng nói: "So với cậu ấy thì em hiểu được một chút."

"Con nhóc này, học tập quan trọng hơn, đừng có học đòi mấy thứ này, lớp mười một rất quan trọng, em vẫn học khoa học tự nhiên đấy chứ?"

"Vâng, chắc chắn rồi."

"Tần Nguyệt nói với anh là cô ấy muốn học khoa văn."

Hàn Hiểu Quân nhẹ nhàng nói một câu lại làm cho An Hồng "Lộp bộp" trong lòng một chút, cô hỏi: "Anh thường xuyên liên lạc với Tần Nguyệt à?"

"Đều là cô ấy gọi điện cho anh."

An Hồng đợi trong chốc lát, Hàn Hiểu Quân cũng chỉ nói vậy, cô

"À" một tiếng, nói: "Em phải đi làm bài tập đây, cúp máy nhé."

"Ừ, hỏi thăm bà ngoại giúp anh, bái bai."

"Bái bai."

Sau khi cúp điện thoại, An Hồng khẽ thở dài, cúi đầu quay trở lại phòng.

Cô đọc sách không vào, dứt khoát nằm trên giường ngẩn người, mới qua hơn hai tháng thời gian, tại sao mọi thứ dường như đều đã thay đổi?

Ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong, An Hồng đạp xe đi đến nhà Lộ Vân Phàm, cô quẹo vào Kim Thủy Uyển, dựa theo trí nhớ tìm căn biệt thự kia, dừng xe xong, cô đi đến cổng lớn, có chút băn khoăn lo lắng nhấn chuông cửa.

Trong nhà vang lên tiếng bước chân "bịch bịch bịch", rất nhanh, cửa mở ra, Lộ Vân Phàm xuất hiện trước mặt cô.

Cậu ta mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh lá cây chấm bi trắng, nhìn có điểm giống con rùa bông màu xanh, nhìn thấy An Hồng liền tươi cười nói: "Tới rồi à, vào đi! Mình còn đang nấu cơm đấy."

An Hồng đi vào cửa, lặng lẽ quan sát phòng ốc xinh đẹp một lần nữa, đây là lần thứ hai cô tới, cách lần đầu tiên đã một năm rưỡi rồi.

Một năm rưỡi, có thể xảy ra rất nhiều việc, phòng ốc có lẽ không thay đổi, nhưng thiếu niên trước mặt giống như một gốc cây nhỏ, khỏe mạnh trưởng thành.

Lộ Vân Phàm rót nước cho An Hồng, để cô ngồi trên sô pha xem ti vi, cậu ta gãi gãi đầu, nói: "Cậu ngồi đây nhé, mình đi ăn cơm đã."

"Cậu tự mình nấu cơm hả?" An Hồng có chút giật mình, thằng nhóc thối tha này biết nấu cơm.

"À...... chỉ là hâm lại thức ăn mà thôi." Thậm chí cậu ta có chút ngượng ngùng, xoay người chạy ngay vào bếp.

Một lúc sau, Lộ Vân Phàm bưng ra một cái khay lớn, bên trong có đồ ăn, cậu ta ngồi xếp bằng trên sô pha, vùi đầu ăn, vừa ăn vừa xem tivi cùng An Hồng.

An Hồng nhìn cậu ta, hỏi: "Chủ nhật cậu luôn ở nhà một mình à?"

"Ừ." Trong miệng cậu ta đang nhai thức ăn, gật đầu nói, "Ba mình một năm 365 ngày, có 50 ngày ở thành phố J cũng đã không tệ rồi. Bình thường trong nhà còn có một bà dì, cuối tuần mình nói dì ấy về, có dì ấy ở đây mình không thoải mái."

"Cậu đều ăn cơm như thế này à?"

Lộ Vân Phàm ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

Không biết vì sao trong lòng An Hồng có chút đau lòng, cho dù mẹ cô không có bên cạnh nhưng ít ra còn có bà ngoại, trong nhà có cơm nóng để ăn, còn có một người để trò chuyện.

Lộ Vân Phàm ăn rất nhanh, cậu ta đi đến phòng bếp rửa bát đũa sau đó liền chạy ra.

"Đi, đi lên phòng mình." Cậu ta ngoắc tay với

An Hồng.

An Hồng đứng lên, đi theo cậu ta lên lầu ba, đây là lần thứ hai cô vào phòng cậu ta..

Trang trí trong phòng cũng không có gì khác so với trí nhớ của cô, chỉ là có nhiều hơn một cái máy vi tính.

Cái vị trí kia, vốn là một máy nghe nhạc.

An Hồng vô duyên vô cớ nhớ lại cô và Lộ Vân Phàm cùng nhảy trong phòng này, mặt hơi nóng lên.

Giấu đầu hở đuôi, cô giả vờ kinh ngạc hỏi: "Cậu có máy vi tính à?"

"Ừ, mua hồi lớp mười, cậu muốn dùng không?"

An Hồng lắc đầu, cô đối với máy vi tính có thể nói là một chữ cũng không biết, trừ tắt mở, viết chữ cũng là dùng hai ngón tay để gõ, những thứ này trong trường học mỗi tuần sẽ học một buổi trên lớp.

Lộ Vân Phàm cười một tiếng, lấy ra hai cuốn sách trên giá sách đầy ắp đưa cho An Hồng: "Cậu cầm lấy mà làm, làm xong mình lại đưa cậu cuốn khác." An Hồng nhìn lên giá sách, thấy lại có thêm mấy tấm hình, khuôn mặt bé trai vui vẻ cười, một năm so với một năm lại lớn thêm một chút, An Hồng nhìn thấy cậu ta đứng bên cạnh một chú chuột Mickey rất to, ngón tay chữ V giơ lên cười vui vẻ.

Cô nhận lấy sách bỏ vào trong ba lô, nói nhẹ: "Cám ơn."

Lộ Vân Phàm đĩnh đạc ngồi vào trên mép giường, nói: "Cậu ngồi đi, đứng ngơ ngẩn làm gì?"

An Hồng ngoan ngoãn ngồi vào ghế xoay trước bàn, cả người thẳng tắp, cuộc đời này cô chỉ cùng hai người bạn trai ở chung trong phòng, một là Hàn Hiểu Quân, một người khác chính là Lộ Vân Phàm.

Nhưng cảm giác lại không giống nhau.

Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ vội vã cuống cuồng của cô, cười nói: "Này, cậu muốn đi nhà cầu à? Trong phòng mình có đó, cậu đừng nhịn."

"Không có."

"Vậy cậu khẩn trương làm cái gì?"

"Mình có khẩn trương đâu."

Lộ Vân Phàm suy nghĩ một chút, hỏi cô: "Muốn chơi trò chơi không?"

An Hồng lắc đầu.

"Xem ti vi?"

An Hồng lại lắc đầu.

"Cậu muốn nhảy Audition không?"

"Nhảy Audition?" An Hồng chưa từng nghe qua.

"Nhảy rất vui, chẳng qua chơi một mình thì không thú vị chút nào, cậu có muốn xem qua không?"

An Hồng cảm thấy hứng thú, dù sao cô chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, đang ở giai đoạn tò mò với mọi vấn đề.

Lộ Vân Phàm lấy ra một tấm thảm màu xanh dương trải lên mặt đất, sau đó mở máy vi tính, sau một hồi thao tác, trên máy tính hiện ra cửa sổ trò chơi.

"Mình nhảy cho cậu xem nhé, rất thú vị."

Điệu nhạc mạnh mẽ nổi lên, Lộ Vân Phàm đứng trên thảm nhìn màn hình nhấp nháy, dẫm chân trên lên mũi tên màu đỏ trên thảm.

An Hồng chỉ ngây ngốc nhìn cậu ta, cảm thấy dáng vẻ vung

tay nhấc chân của cậu ta rất buồn cười.

Nhưng mà một lát sau, khi Lộ Vân Phàm nhảy thuận chân hơn, động tác cánh tay phối hợp cùng tiết tấu âm nhạc, nhìn vậy mà cũng rất giống với dáng vẻ đang khiêu vũ. Cậu ta uốn éo cơ thể, tóc đen trên đầu tung bay, khuôn mặt mỉm cười thỏa mãn lại rất chăm chú.

Điệu nhạc vừa dứt, cậu ta thở khẽ, đôi mắt lóe sáng nhìn An Hồng: "Có muốn thử một chút hay không?"

"Mình...... không biết."

"Mình dạy cho cậu, thử đi, nhìn vào hướng dẫn rồi đạp lên mũi tên, cái nào sáng lên thì đạp vào cái đó."

Cậu ta rất tự nhiên cầm tay An Hồng kéo cô lên thảm, nói: "Mình cùng nhảy với cậu."

Một khúc nhạc khác vang lên, màn hình máy tính không ngừng nhấp nháy, An Hồng trợn mắt nhìn vào màn hình hướng dẫn, thử đạp chân lên mũi tên trên thảm.

"Đúng! Chính là như vậy! Mau! Làm theo tiết tấu!" Lộ Vân Phàm rất hưng phấn, cậu ta đứng tại chỗ, cầm tay An Hồng, nhìn vào màn hình hướng dẫn không ngừng cổ vũ.

An Hồng nhìn cậu ta lại nhìn vào màn hình, học bộ dáng của Lộ Vân Phàm, ra sức đạp chân. Cô là một người có tế bào vận động, sau một lúc

là có thể mô phỏng được điệu nhảy.

Mặc dù tư thế của cô vẫn cứng nhắc, còn thường xuyên đạp không đúng nhịp, nhưng chỉ cần có vài cái chính xác là cô sẽ vui vẻ cười to.

Hai người nhảy một khúc lại một khúc, càng về sau lại có thể cùng nhau nhảy, giống như một đôi đã từng luyện tập với nhau nhiều lần.

An Hồng càng nhảy càng hưng phấn, đây là trò chơi vẫn còn chưa thịnh hành trên toàn quốc, tháng 11 năm 1999 cô đã được thử, thật lâu về sau, khi mọi người tán gẫu về thảm nhảy Audition, vẻ mặt cô vô cùng tự hào.

Nhưng mà cô cũng không nghĩ đến, thằng nhóc cùng khiêu vũ, nàng không thể nghĩ lên, cái đó cùng nàng cùng khiêu vũ

nam hài.

Bởi vì, nàng sẽ khóc.

Cho đến khi Lộ Vân Phàm và An Hồng nhảy đến kiệt sức, hai người mới kết thúc trò chơi, cùng nhau nằm co quắp há mồm thở dốc trên mặt đất.

"Rất là vui đúng không?" Cậu ta hỏi.

"Ừ!" An Hồng gật đầu, còn nói, "Mình khát nước."

Lộ Vân Phàm trở mình một cái liền bò dậy, nói: "Đi, xuống lầu uống nước."

Hai người xuống lầu một, Lộ Vân Phàm mở cửa tủ lạnh chỉ vào bên trong, nói với An Hồng: "Muốn uống cái gì thì lấy."

An Hồng nhìn, tất cả đều là những loại đồ uống cô chưa từng thấy qua, kiểu nào cũng có, phía trên in chữ ngoại văn, rõ ràng là đồ nhập khẩu. Cô không hiểu lắm, cắn môi nói: "Uống nước chanh."

"À." Lộ Vân Phàm tìm tìm, lấy ra một chai nước chanh ném cho cô còn cậu ta thì cầm một ly cà phê ngồi lên ghế sô pha uống.

An Hồng uống nước chanh, nhìn đông nhìn tây, đột nhiên giống như phát phát hiện ra vùng đất mới, kêu lên: "A! Piano!"

Góc cửa sổ sát đất trong phòng khách có một chiếc Piano màu đen, cô đi tới, nhớ đến lúc Lộ Vân Phàm giới thiệu mình với lớp, nghiêng đầu nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu thực sự chơi đàn dương cầm?"

Lộ Vân Phàm cũng đi tới, nói: "Đúng vậy, cái này thì có cái gì

mà khoe khoang, mình học cũng nhiều năm rồi."

"A, cậu chơi một bản cho mình nghe." An Hồng tò mò.

"Cậu muốn nghe à?" Lộ Vân Phàm nhăn mày, tay lướt trên phím đàn, "Mình lâu rồi không luyện tập, mình không có hứng thú với cái này lắm."

"Tại sao? Chơi đàn dương cầm nhìn rất đẹp trai nha!"

"Thật?" Cậu ta ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa phím đàn, tùy ý gõ mấy âm, tiếng đàn đẹp đẽ bay ra.

An Hồng có chút ngây ngốc, nhìn dáng vẻ của cậu ta lập tức tin tưởng rằng cậu ta đã học qua nhiều năm.

Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn cô cười cười, nói:

"Xin mời khán giả thưởng thức bản Sonata Ánh Trăng do nghệ sĩ nổi tiếng thế giới Lộ Vân Phàm biểu diễn."

An Hồng "ba ba"

vỗ tay.

Tiếng đàn trầm lắng chậm rãi vang lên, Lộ Vân Phàm khẽ cúi đầu, hai cánh tay giãn ra, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, vẻ mặt chăm chú say mê, lông mi hơi rủ xuống, môi mỏng khẽ mở, gương mặt theo tiếng đàn du dương hơi chuyển động.

Tiếng đàn như đang kể về khoảng thời gian tưoi đẹp, từng âm thanh cũng mang theo cảm xúc.

An Hồng đứng yên lặng bên cạnh nhìn dáng vẻ biểu diễn rất nghiêm túc của cậu ta, giai điệu tựa như nước chảy mây trôi tiến thẳng vào trong tim làm cho sự bất an dần dần tĩnh lại, chỉ là trong lòng lại gợn sóng.

Ánh mặt trời đầu đông ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, phủ lên thân hình người thiếu niên mặc bộ đồ họa tiết.

Cậu ta có khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao gầy, tay chân thon dài, ngón tay đang nhấn phím đàn, chân đạp bàn đạp piano, âm thanh từng chút từng chút vang động tâm hồn cô.

Cảnh tưởng như vậy đều lưu lại trong kí ức của An Hồng thật lâu về sau.

Nửa đêm tỉnh mộng, dường như cô có thể nghe được giai điệu đau thương kia khiến cô thức tỉnh, mở mắt đến tận hừng đông.

Chỉ là ngay lúc ấy, các nam nữ thanh thiếu niên còn chưa biết được bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Lúc đó bọn họ nghĩ, đơn giản chỉ là bài tập quá nhiều, thầy cô hà khắc, gia đình không hiểu, bạn học quá quắt.

Nào có ai biết, thời gian trôi qua, tất cả những thứ này đều trở thành quá khứ.

Bạn muốn quay lại khoảng thời gian đó?

Xin lỗi, không thể được nữa rồi.

......

Lễ Giáng Sinh sắp đến, đối với học sinh cấp ba mà nói, đây là một ngày lễ lớn, thật ra thì phần lớn bọn họ không biết ý nghĩa ngày lễ Noel ở phương Tây, chỉ đơn thuần biến nó thành ngày để vui chơi cuồng nhiệt.

An Hồng cũng không ngoại lệ, cô mua một đống lớn thiệp chúc mừng, chuẩn bị đưa cho các bạn nữ trong lớp, sau đó lại chọn hai tấm thiệp tinh xảo phù hợp cho các bạn nam, thiệp chúc mừng in ngôi sao ngoại quốc, An Hồng cũng không biết bọn họ là ai, chỉ dựa vào diện mạo mà lựa chọn người đẹp trai một chút.

Cô gửi thiệp mừng đến huyện W, chúc phúc ngày lễ Noel cũng như mang đến tâm ý của cô đối với Hàn Hiểu Quân.

Một cái thiệp khác, ngày 24 tháng 12, trên đường đi học, cô đưa cho Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm nhận lấy thiệp chúc mừng, nhìn chữ viết xinh đẹp bên trên lá thư màu hồng——

TO Lộ Vân Phàm:

Chúc cậu lễ Noel vui vẻ!

Bạn học: An Hồng.

Noel 1999

Khóe miệng của cậu ta cong lên tạo thành vòng cung lớn, cậu ta nói với An Hồng: "Cám ơn, chẳng qua mình không chuẩn bị thiệp chúc mừng ai cả."

"Không cần không cần! Con trai mà làm những thứ này thì quá ẻo lả." An Hồng vội khoát tay, thật sự cô cũng không chịu được một số bạn nam, mỗi khi có dịp nào đó liền giống như mấy đứa con gái, chuẩn bị một đống thiệp chúc mừng.

Lộ Vân Phàm cười đến mức không khép được miệng: "Sau khi tan học mình mời cậu uống trà sữa trân châu."

"A! Không cần, cái đó rất đắt." Lúc ấy trà sữa trân châu mới vừa thịnh hành, mỗi ly 5, 6 đồng tiền, đồ vật xa xỉ như thế An Hồng nghĩ cũng không dám.

"Coi như là quà giáng sinh đi." Lộ Vân Phàm nhìn cô, lại hỏi, "An An, 31 tháng 12 cậu làm gì?"

"Làm gì là làm gì?"

"Chính là lúc 12 giờ đêm, cậu đón thiên niên kỷ mới như thế nào?"

"Ở nhà, ngủ." An Hồng suy nghĩ một chút, thành thật trả lời.

"Sao cậu chẳng lãng mạn gì cả! Chuyển giao thế kỷ cả đời chỉ có một lần này, chưa nói cậu không thể sống tới năm 3000, ngay cả đến năm 2100 cũng không thể! Lần này là từ năm 1999 sang năm 2000 đấy, rất là phấn khích!"

An Hồng bĩu môi, nói: "Còn không phải là một ngày bình thường thôi à, có gì khác biệt đâu, trên trời cũng không xuất hiện hai mặt trời."

Lộ Vân Phàm hết ý kiến, lúc ấy nhân dân cả nước đều nhiệt tình thảo luận làm thế nào để nghênh đón thiên niên kỷ mới, còn có nhiều người dự định đi đến núi đá Ôn Lĩnh ở Chiết Giang, chỉ vì muốn nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên của năm 2000.

Học sinh cấp 3 cũng vô cùng kích động, giống như đó là một khoảng thời gian vô cùng vĩ đại, Lộ Vân Phàm cũng cho là như vậy, cậu ta hỏi An Hồng một lần nữa: "Này, tối 31 tháng 12 ra ngoài chơi đi!"

"Chơi đến mấy giờ?"

"Nói nhảm! Đương nhiên là phải qua 12 giờ..., tốt nhất là còn có thể đi xem mặt trời mọc, đáng tiếc ở thành phố J không có chỗ thích hợp nhìn hừng đông."

"Mình không đi." An Hồng lắc đầu, "Bà ngoại quy định buổi tối trước chín giờ rưỡi phải về nhà, nếu không mình sẽ bị mắng."

"...... Thật là khó tính, cậu xin xỏ một lần xem thế nào."

"Không cần, mình không thấy hứng thú, 12 giờ đêm lạnh muốn chết!"

"......" Lộ Vân Phàm rất buồn rầu, cậu ta nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày đều ở bên tai cô lải nhải một lần, xem xem cô có thể hay không thay đổi ý định.

Thật ra thì không cần Lộ Vân Phàm nói, về nhà An Hồng liền hỏi bà ngoại, tối 31 tháng 12 có thể ra ngoài chơi được không.

Bà ngoại không hề nghĩ ngợi trả lời: "Không được!"

An Hồng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ thầm thật may là không đồng ý với Lộ Vân Phàm.

Cô gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân, hỏi anh đón thiên niên kỷ mới như thế nào, Hàn Hiểu Quân nói có hẹn với mấy bạn học nửa đêm đi leo núi để xem mặt trời mọc.

An Hồng cảm thấy thật là lãng mạn, trong lòng lại có chút tiếc nuối, ở nơi này, đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở nhà giống như cô có được mấy người?

Tối 31 tháng 12 năm 1999, mười giờ rưỡi, An Hồng ngồi ở trước bàn học không có gì để làm, Lâu Tĩnh Tĩnh, Hà Ngọc Đông, Thẩm Kha đều đi ra ngoài chơi nhưng vô luận thế nào bà ngoại cũng không cho cô đi, cô không có biện pháp.

Cô chống cằm, ngây ngốc nhìn cửa sổ thủy tinh trước mặt, đột nhiên, "phụt ————"

một tiếng, trước mắt cô loáng thoáng ánh sáng, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

An Hồng sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng,

lại một tiếng"phụt ————" pháo hoa nở rộ.

Cô vội vã đứng lên, đẩy ra cửa sổ thủy tinh, gió đêm lạnh buốt thổi vào trong phòng.

An Hồng cúi đầu nhìn xuống dưới nhà, kinh ngạc thấy một cậu bé đang cầm pháo hoa, mỉm cười với cô.

Một đóa lại một đóa pháo hoa nở rộ chiếu sáng bầu trời đêm yên tĩnh ở khu chung cư, chiếu sáng khuôn mặt với nụ cười sáng lạng của cậu bé, cũng chiếu vào nội tâm cô độc tĩnh mịch của nữ sinh mười sáu tuổi.