Tứ Hôn

Chương 70

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Tay Nguyệt Vân Sinh vừa mới vén màn đi vào, vốn muốn thương nghị một chút với Tiếu Kỳ về chuyện của Tiếu Lâm, bất thình lình bị người ôm từ phía sau lưng vào lòng. Y cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía.

Trong đại doanh, mặc dù đánh thắng trận cần phải ăn mừng nhưng cũng bởi vậy, không chừng có bao nhiêu người ẩn thân trong bóng tối đang nhìn chằm chằm nơi này, chuẩn bị những cạm bẫy lớn, dựng mưu kế chờ bọn họ trở về Trường An. Tại thời khắc này, chỉ cần bất cẩn một chút e rằng sẽ mang đến nhiều tai hoạ.

Nhớ đến đây, Nguyệt Vân Sinh không thể không để tâm đến.

Giống như là đang trừng phạt sự thiếu chuyên tâm của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ nắm lấy tay ôm y thật chặt nhưng vẫn thấp giọng giải thích rõ một câu "Nơi này không có ai, Hắc Diệu đã sớm ra ngoài, người chúng ta lúc này đều ở xung quanh bảo vệ, cứ yên tâm."

Sau khi nghe xong, Nguyệt Vân Sinh thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tiếu Kỳ vừa mới nói là "chúng ta" chứ không phải là "ta". Khuôn mặt vốn căng thẳng của Nguyệt Vân Sinh bỗng nhu hoà đi mấy phần, y cúi đầu nhìn hai tay đang giang ra ôm bên hông mình. Tiếu Kỳ bá đạo như vậy, thật không khác gì đang tuyên cáo, hắn căn bản sẽ không cho mình bất kỳ một cơ hội trốn tránh nào cả. Bất quá trong do dự chốc lát, Nguyệt Vân Sinh liền không chần chừ nữa, chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng áp lên tay Tiếu Kỳ "A Kỳ..."

Cằm Tiếu Kỳ đặt ở hõm vai Nguyệt Vân Sinh, trên người y mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, làm cho cảm xúc bất an, nóng nảy lập tức tan biến, đem tâm lý đang lộn xộn bên trong giải thoát.

"Lời đại hoàng tử, ngươi thực sự không lo lắng?"

Tiếu Kỳ biết y đang hỏi đến cuộc đàm phán thương nghị với Bắc Nhung, mặc dù động tác trên tay không thay đổi nhưng vẫn thoáng thay đổi "Vân Sinh, thẳng thắn mà nói, ta làm tất cả bây giờ cũng là muốn tự bảo vệ, đối với vị trí kia ta không hề có chút hứng thú nào."

"Nhưng cho dù ngươi làm thế nào đi nữa thì người khác cũng không nghĩ vậy." Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ cười nhẹ giọng nói "A Kỳ, nếu ngươi đã sinh trong hoàng gia thì cũng sẽ trở thành bất đắc dĩ, ngươi vốn không có chút cơ hội trốn tránh nào. Đàm phán lần này là cơ hội, có thể cho ngươi từ từ tham dự vào việc quốc sự."

"Ta thế nào lại không biết?" Tiếu Kỳ cười khổ, ánh mắt lãnh đạm nhìn ngọn đèn chập chờn treo bên kia lều "Nhiều năm nhọc lòng bất quá cũng chỉ là kéo dài thêm hơi tàn, phụ hoàng thậm chí vì bảo vệ ta mà mấy năm nay đều không hỏi đến chuyện của ta..."

"Mà ngươi lại không tiếc bất cứ giá nào, vẫn dám đem mình thành đệ nhất công tử bột của kinh thành." Nguyệt Vân Sinh không nhịn được khẽ cười thành tiếng "Cái tên này thật hào, không chỉ có toàn bộ Trường An mà ngay cả toàn bộ Bách Việt đều vang danh dữ dội, các nước láng giềng đều có thể nghe thấy."

"Cái gì?" Tiếu Kỳ giả vờ khϊếp sợ thốt lên "Danh tiếng của ta ở cả sáu quốc gia đều biết sao?"

"Đáng tiếc là không phải thanh danh gì tốt." Nguyệt Vân Sinh đưa mắt lườm hắn một cái "Còn thật khiến người ta bất đắc dĩ cực điểm."

Tiếu Kỳ không cho là đúng nhún vai, sắc mặt có chút ảm đạm "Nhưng dù có vậy? Bọn họ cũng sẽ không buông tha cho chúng ta."

Nguyệt Vân Sinh cũng không biết làm cái gì để trấn an hắn, suy nghĩ một lúc, y chậm rãi nói "Chuyện này cũng không có biện pháp, A Kỳ, có rất nhiều chuyện, trong mắt người khác, không tranh cũng phải tranh, vô luận là ngươi làm thế nào thì tóm lại cũng không tránh khỏi."

"Đúng vậy." Tiếu Kỳ hơi cúi lông mày, giữa đôi chân mày là là sự ấm ức càng hiện rõ "Sau ngày đến Dưỡng Tâm điện xin ra trận đánh giặc, ta liền biết, cho dù có không nuốn, muốn trốn tránh, lại có rất nhiều chuyện không thể kìm mình lại. Nhưng đại hoàng huynh của ta là một trong số ít người để ý đến ta, không có cách nào tỏ ra thờ ơ, không động lòng vào thời điểm người kia gặp nguy hiểm."

"Rõ ràng ngươi rất tốt." Nguyệt Vân Sinh có cảm giác thấy vui mừng nhưng sau đó lại nhớ đến tình cảnh mà Bách việt phải trải qua, sắc mặt cũng từ từ trầm xuống. Khoảng chừng thời gian này, Tiếu Mặc cùng với Đỗ Nguyễn đã bố trí hết mọi chuyện, chỉ đợi cần đợi bọn y trở về, liền bắt ba ba trong hũ.

"Ừ, ta tất nhiên là biết." Tiếu Kỳ nhàn nhạt đáp một tiếng "Vân Sinh, ta không nói cái này nữa. Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày ta phải cảm tạ cảm tạ trời xanh, cũng chưa từng nghĩ chúng ta cũng có ngày hôm nay." Tiếu Kỳ than nhẹ một tiếng "Ngày ấy ở vực thẳm, ta còn tưởng chúng ta không còn hy vọng gặp lại nhau nữa cơ."

"A Kỳ, chuyện qua rồi." Thanh âm ôn nhuận của Nguyệt Vân Sinh ngắt lời hắn "Chúng ta bây giờ rất tốt, cũng đã đủ rồi."

"Ừm." Tiếu Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy y, ôn nhu nói "Vân Sinh, may mắn là ngươi bình an vô sự, những ngày không có lấy một tin tức nào, ta sống một ngày cứ như một năm, vừa mong lại vừa thấp thỏm, ta sợ nghe thấy tin tức xấu, lại sợ đời này sẽ không còn được nghe thấy thứ gì liên quan đến ngươi nữa. May là.... May là trời xanh cuối cùng vẫn thương hại ta. Vân Sinh, ta cam đoan với ngươi lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, ta sẽ không để cho ngươi đối mặt với nguy hiểm nữa."

Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ vỗ vỗ tay hắn, thời điểm Tiếu Kỳ xoay người liền nhìn thẳng vào hai con mắt đen huyền kia "A Kỳ, ta nghĩ ngươi cũng biết, Nguyệt Vân Sinh ta cũng không phải là nữ tử, ta có suy tính của chính kình, cũng có thể lực của bản thân. Chuyện lần này, những hành động trước đây, chúng ta đều biết có nguy hiểm trong đó, không quản quá trình có ra làm sao, kết quả đã là tốt nhất, cho nên ngươi không cần tự trách như vậy. Ta muốn ngươi tin tưởng ta, mà khi ngươi có quá nhiều gánh nặng, ta không chỉ nguyện ý cùng ngươi đồng thời chịu trách nhiệm, ta cũng có thể giúp ngươi một tay."

Nguyệt Vân Sinh cất lời không mấy êm tai nhưng lại khiến Tiếu Kỳ vạn phần động dung, hắn cong môi, không khỏi cười ra thành tiếng, đưa tay ôm lấy người trước mặt. "Thật là, Nguyệt lâu chủ của chúng ta đâu phải người tầm thường, đây chính là đệ nhất cao thủ có khả năng thông thiên. Trận Bắc Nhung ở Ứng Thiên này, ta vốn cho là phải vượt qua mọi khó khăn gian khổ cả một thời gian dài, nhưng không ngờ rằng ngươi vậy mà phá giải nó nhanh như vậy."

"A Kỳ, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nếu như không phải các ngươi trước đó đã đặt cơ sở vững vàng thì ta cũng đâu dám làm vậy." Nguyệt Vân Sinh nghe vậy bật cười "Ta lần này tính là một nươc cờ hiểm, ta không phải thần toàn năng, bất quá cũng đánh cuộc lòng thương hại của Bắc Mộc Thần, may là cuối cùng thắng."

"Đúng, bất kể thế nào nữa thì hiện tại cũng kết thúc rồi."

"Đúng, kết quả lần này hoàn hảo như mong đợi, bất quá...." Nguyệt Vân Sinh thở dài nói "Dù sao ta cũng phải xin lỗi Bắc Mộc Thần."

"Vân Sinh, đây cũng không phải lỗi của mình ngươi, cũng là của chúng ta. Thế nhưng chiến sự vô tình, ngươi đã làm rất tốt rồi. Ta tin là Bắc Mộc Thần cũng sẽ hiểu được, vì không muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán, thật sự không còn cách nào, đây là biện pháp tốt nhất rồi." Tiếu Kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, lặng dựa vào Nguyệt Vân Sinh "Hôm nay thắng trận nên chúng ta rất cao hứng, đừng nói những việc buồn lòng đó nữa."

Nguyệt Vân Sinh cũng hiểu, thấy Tiếu Kỳ nói vậy y thuận lòng không nói nữa.

"Vân Sinh, chờ cho chuyện ở đây kết thúc thì ta liền hồi cung đi." Tiếu Kỳ nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi nguội lạnh của Nguyệt Vân Sinh.

Ở bên ngoài, bọn quân sĩ hôm nay sẽ trắng đêm để mở tiêc mừng chiến thắng Bắc Nhung, tiếng trống bị gõ đến ầm ầm vang vọng, giống như tiếng sấm tạo khí thế thật là oai hùng. Mà ở trong lều, nội tâm hai người cũng không quá tĩnh mịch, từ từ lắng xuống, trải qua sinh tử mà cuối cùng vẫn có thể ở cạnh nhau, đây là một kết cục tốt.

"Được." Nguyệt Vân Sinh không chống cự, nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng, hơi ngửa đầu lên tiếp nhận nụ hôn.

Hôn từng điểm từng điểm thật âu yếm, khí lực hai người cũng trở nên bất ổn.

Thời điểm đã động tình, Tiếu Kỳ nhẹ nhàng ôm y "Vân Sinh, chúng ta cùng nhau về nhà đi."

Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, Nguyệt Vân Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của Tiếu Kỳ, rốt cuộc không còn biện pháp nào để suy nghĩ khác, nhất thời đánh mất năng lực nói chuyện, chỉ là thanh âm khô khốc ấm dần lên đáng sợ.

"Ngươi làm sao vậy..."

Tiếng nói cất lên trong kinh ngạc ngay sau đó bị chặn đứng, Tiếu Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt. Trong nháy mắt, Nguyệt Vân Sinh khẽ nâng đầu lên, nhắm mắt lại, vuốt ve bờ môi lạnh lùng của hắn, dù chỉ va chạm vào nhau thôi cũng khiến hắn một lời cũng không nói được.

Sau đó, môi Nguyệt Vân Sinh hơi rời đi, y mở mắt ra nhìn chăm chăm Tiếu Kỳ trước mặt, cơ hồ là muốn dán vào môi hắn nói "Tiếu Kỳ, cảm ơn ngươi."

Một khắc ấy, Tiếu Kỳ cũng không muốn nghĩ xem câu này là có ý gì. Hắn chỉ muốn dùng sức mà ôm người này, dùng sức hôn lên đôi môi kia, thật chỉ muốn làm vậy, có thể đem tình cảm bao la của mình phóng thích đi một chút.

Nguyệt Vân Sinh dựa vào trước ngực Tiếu Kỳ, hai mắt đen nhìn hắn, bên trong phản phất như mơ hồ tràn ra thức không gian vô tận, không có giới hạn, như là rốt cuộc không nhận ra được hiện thực hay hư huyễn. Y đưa ngón tay lạnh như băng lên, từ từ, chốc chốc lại vuột ve mi tuấn của Tiếu Kỳ, trên mặt biểu cảm phức tạp, tựa như nhu tình, tựa như giãy dựa, tựa như mê man,....

Tiếu Kỳ nhìn chăm chú Nguyệt Vân Sinh, tay ôm y cũng nắm chặt, chậm rãi cúi đầu chôn ở hõm vai y, khoảng không thiếu hụt nhiều năm trước đây nhanh chóng bị lấp kĩ, đáy lòng ấm áp giống như dòng nước chảy qua mảnh đất cằn cỗi khiến nó trở nên ẩm ướt, cơ hồ muốn tràn ra. Tiếu Kỳ run môi dán lên cần cổ Nguyệt Vân Sinh, trong mũi tuôn ra một dòng chảy ấm ấp, giống như là muốn hun nóng ánh mắt lạnh lùng này chậm rãi ấm lên. Hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay ra sau gáy Nguyệt Vân Sinh. Sau đó cúi đầu xuống hôn lên đôi môi diễm sắc của Nguyệt Vân Sinh.

Ôn nhu hôn giống như muốn cho vật trong lòng biết trong lòng hắn có bao nhiêu nhu tình.

Mà trong nháy mắt, lớp sương mù dày đặc ở hai mắt Nguyệt Vân Sinh bỗng tản đi, chỉ còn dư lại tận cùng là sự thanh minh, kiên định.

Hô gấp lẫn nhau dần dần bất ổn, không khí xung quanh cũng trở nên nóng rực đầy thú tình.

Tiếu Kỳ nâng mặt Nguyệt Vân Sinh, môi hơi rời ra, nhìn Nguyệt Vân Sinh nhịn không được đưa ngươi đen lọt ra bao nhiêu ý cười, nhẹ giọng nói "Vân Sinh, ngươi đang mê hoặc ta."

Nguyệt Vân Sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Vân Sinh, sau đó ôm y vào trong ngực mình, cằm để lên trán Nguyệt Vân Sinh "Làm sao vây giờ, ta phải làm gì ngươi bây giờ."

"A Kỳ...." Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ ảo não chật vật bỗng nhiên bật cười.

Y đã từng cho là, sau lúc trải qua lần truy tâm đầy đau thương sẽ chỉ còn lạnh một mảnh xương trống rỗng, mặc cho thời gian trong đó có rít gào bao nhiêu.

Nhưng....

Sinh mệnh ngày đó trong quá khứ đã từng đánh mất mọi thứ, tất cả đều dùng loại phương thức khác để ban tặng.

Bởi vì khoảng thời gian oanh liệt kia, cuối cùng rồi sẽ được bàn tay ấy vuốt ve, vuốt đi những đau xót còn lại.

Cho nên, dù thế nào cũng không từ bỏ hy vọng.

Từ sâu trong đó, hết thảy tất cả đều đã được an bài.

"Tiếu Kỳ." Nguyệt Vân Sinh đưa tay ra, lấy tay nâng mặt Tiếu Kỳ, đây mắt thâm thuý xinh đẹp muốn tiến vọng đến linh hồn sâu xa của y. "Hãy để chúng ta cùng nhau đi."

Mà trả lời y lại là thanh âm hô hấp hỗn loạn, ý loạn tình mê cùng ôm ấp và hôn môi.

Hoàn chương 70