Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 2: Ngôi Nhà Kinh Dị

Tịch Mộ Thần nhắm vào mục tiêu mình chọn... Bụp, bụp, bụp...

Những tiếng nổ của bong bóng cứ nối tiếp nhau nổ như thế nhiều lần. Anh đã nhắm bắn vào hai mươi quả bóng, kết quả hai mươi quả này đều bị nổ hết

Vị ông chủ xem những quả bóng bị nổ kia kết luận ra bị bể hai mươi quả. Ông cười gật đầu

" Chúc mừng hai người, cậu đã nhận được món quà đặc biệt "

Anh không có hứng thú, đặt cây súng trên bàn hướng mắt đến con thỏ bông kia: " Quà đặc biệt thì không cần nhưng tôi cần là con thỏ bông kia "

" Được! "

Theo như lời anh mong muốn, vị ông chủ nhanh chóng lấy con thỏ bông trên kệ đang được trưng bày xuống kia mà đưa cho anh

" Chúc hai người có một ngày tốt lành "

Anh nhàn nhạt chẳng để tâm đến ông ta, cầm con thỏ bông đến đưa cho cô

" Hài lòng? "

Cô vui vẻ gật đầu, tay ôm chầm con thỏ bông vào người: " Ưm, rất hài lòng. Nó dễ thương lắm, ông xã ~ cảm ơn anh "

" Thích là tốt. Đi thôi! "

Thấy cô vui như thế kia anh cũng cảm thấy trong lòng tốt hẵng lên. Cô khoác tay anh cùng anh đi chơi tiếp

Cô đã cùng anh chơi không ít trò, cũng rất là vui a. Thấy cô mệt nên anh cùng cô đến ghế đá gần đó ngồi nghỉ

" Có khát nước hay cảm thấy đói bụng không? Anh đi mua chút gì đó cho em "

Cô lắc đầu, bỗng dưng nhìn thấy gần đó có bán kẹo bông. Là cái kẹo mềm mềm đủ màu sắc kia, cô cảm thấy thích thú muốn ăn chúng nên đòi anh mua cho

" Ông xã, muốn ăn kẹo bông "

Anh hướng mắt đến chỗ tay cô chỉ phía trước. Liền nhíu mày

" Không cho ăn! "

Nghe anh nói cô có chút nuối tiếc lại không bằng lòng hỏi: " Tại sao? "

" Nó không tốt, lại không sạch sẽ. Dính dính rất dơ! "

" Sao không tốt chứ, em thấy nó ngon mà hơn nữa sao anh biết nó không sạch sẽ? Nó cũng đâu có dính như anh nói đâu "

" Anh bảo không cho ăn là không cho ăn "

" Anh thật khó tính. Anh hai trước kia cũng chiều em mua cho em ăn kia mà "

" Đó là trước kia, bây giờ là bây giờ "

Cô hờn dỗi với anh: " Đồ không có tuổi thơ "

" Đừng có trẻ con nữa. Ngồi yên ở đây đợi anh đi mua đồ ăn và thức uống "

Cô mặc kệ anh, muốn đi đâu thì đi. Cô không quan tâm. Anh đứng dậy đi mua đồ ăn thức uống gần đó cho cả hai sau đó lại nhanh chóng quay lại

" Mau ăn đi không đói "

" Không ăn! " Cô bắt đầu bướng bỉnh

" Uống nước? "

" Không uống "

Tính bướng bỉnh trẻ con này của cô lại bắt đầu làm anh cảm thấy khó chịu: " Được! Là em nói không ăn uống hết đấy, một lát mà đói anh nhất định sẽ mặc kệ em "

Cô không nói gì. Vẫn cứ giận dỗi với anh thế kia, ôm chặt con thỏ bông vào người...

Một lát sau

" Tiểu Tịch, mau ăn không kẻo đói bây giờ. Em từ nãy giờ đi chơi không ít, lại không chịu uống nước như thế kia? Không sợ bản thân không chết đói mà sẽ bị mất nước hay sao "

" Không cần anh lo. Là anh bảo mặc kệ em kia mà? "

" Ngoan, mau ăn một chút cũng được, không thì như thế sẽ hại sức khỏe em đấy "

Cô vẫn giận hờn anh một mực không ăn là không ăn. Đột nhiên bụng lại bắt đầu biểu tình, cô cắn môi vì ngại: Đáng ghét...lại bị cái bụng phản bội mất rồi!

Tịch Mộ Thần khẽ cười. Đã đói như thế kia rồi mà vẫn còn cứng đầu ư? Haiz...là anh chịu thua cô mất rồi

" Nghe lời anh. Lát nữa anh sẽ mua cho em kẹo bông " Anh dụ dỗ

Quả nhiên là có hiệu nghiệm, cô lập tức quay đầu lại nhìn anh: " Có thật không? "

" Tịch Mộ Thần anh có lần nào nói dối em chưa nhỉ? Nào, mau ăn đi chứ "

Cô khẽ gật đầu sau đó cầm thức ăn lên ăn. Tịch Mộ Thần cùng cô dùng bữa ăn nhẹ xong sau đó anh cũng thực hiện lời hứa với cô mà đi mua kẹo bông cho cô ăn

" Ưm ngon quá. Ông xã, anh muốn ăn thử một chút hay không? "

Cô vui vẻ ăn ngon miệng nhưng rồi nhớ đến anh nên đưa cây kẹo giơ lên trước mặt anh hỏi. Tịch Mộ Thần nhìn thấy cái miệng nhỏ kia có dính chút kẹo bông nên áp tới. Đưa lưỡi lên liếʍ nhẹ

" Bà xã nếu như đút thì anh sẽ ăn "

Cô ngại đỏ mặt: " Anh...anh... Ở đây là chỗ đông người mà anh dám làm như thế ư! "

" Thì đã sao? Có ai dám nói gì về chúng ta ư. Vợ chồng cùng nhau " ăn " kẹo bông là chuyện bình thường "

" Nhưng anh ăn sai cách r...ưm! " Cô đang nói, câu nói vẫn chưa kết thúc đã bị nuốt vào cổ họng

Tịch Mộ Thần nhanh chóng áp môi mình lên môi cô hôn, hôn được một chút anh thỏa mãn rời đôi môi ngọt ngào như viên kẹo của cô ra. Môi nhếch lên cười vô cùng hài lòng

" Anh thích em dùng miệng đút anh ăn kẹo bông hơn nhiều "

" An... Anh... đồ biếи ŧɦái, lưu manh. Không cho anh ăn nữa! "

Cô tức giận đỏ mặt, tiếp tục thưởng thức kẹo bông trên tay. Thấy cô như thế này thật đáng yêu, anh thật muốn ngay lúc này mà đè cô ra ăn sạch a

Kẹo bông đã ăn xong, cô chán chê nhưng lại không muốn lộ ra mặt vì sợ Mộ Thần biết được nhất định sẽ lợi dụng điều này mà đưa cô về. Nhưng thế thì càng không được, hôm nay nhất định phải tận dụng cơ hội cùng anh ấy đi chơi, nếu không thì cái việc mình trao đổi với anh ấy mình sẽ bị lỗ mất

" Hưm chơi gì nữa đây ta? Mộ Thần, anh có muốn chơi trò gì hay không, chúng ta cùng đi. Vừa nãy anh cũng chiều em đi hết trò này đến trò khác rồi "

Hửm? Nghe cô nói, anh thích thú vừa nảy ra một " ý hay " trong đầu. Nhếch môi cười tà: " Anh thì rất dễ. Chúng ta chơi trò người lớn đi "

Cô ngây ngô nhìn anh hỏi: " Trò người lớn? "

" Phải, trò người lớn chỉ anh và em "

" Cơ mà ở đây đâu có trò đó. Mà trò đó là trò gì vậy? Em chưa nghe có trò đó bao giờ cả "

" Rất dễ chơi, ở đây dĩ nhiên là không có rồi. Đã bảo là trò người lớn kia mà. Trò này phải chơi trên giường mới thích "

Trò người lớn? Lại còn chơi trên giường... Hơ

Nghĩ đến đây, cô rốt cuộc đã hiểu trò đó là trò gì nên đỏ mặt quay sang mắng anh

" Đồ đáng ghét, em mới không thèm chơi. Mộ Thần anh thật là biếи ŧɦái "

Anh nhếch môi cười, áp sát đến gần cô cười tà: " Biếи ŧɦái? Bà xã, có muốn ngay lúc này anh sẽ thật sự giở trò biếи ŧɦái với em hay không? "

" Anh dám? Nơi đây là nơi công cộng đó... có tin là em sẽ báo cảnh sát hay không hả! " Cô " đe dọa " anh

" Báo cảnh sát? Em muốn buộc tội gì?...lẽ nào buộc tội chồng mình quấy rối tìиɧ ɖu͙© em ư? " Dừng một chút, anh nói tiếp: " Nếu như bắt thật...vậy thì nửa đời sau còn lại của em sẽ ra sao? Ai sẽ là người cho em " thoải mái " hằng đêm đây bà xã? "

Đồ mặt dày, không biết liêm sỉ!! Tịch Mộ Thần là đồ đáng ghét. Vì sao cô lại gả cho một người như thế cơ chứ

Nhìn thấy tiểu bạch thỏ không còn lời nào nữa để nói Tịch Mộ Thần nhếch môi cười hài lòng, đôi mắt bất giác nhìn về phía sau cô. Anh nhìn thấy có một lâu đài kinh dị đang ở trước mặt kia, có rất nhiều người vào trong đó chơi

" Nơi đó thật đáng sợ nhưng rất vui "

" Phải phải. Lát nữa sau khi ra về hãy đến đây lần cuối "

" Thấy sợ con ma kia ghê "

" Lại còn có zombie trong đó nữa cơ "

" Annabella họ hóa trang nhìn y như thật "

" Tôi thấy sợ nhất là con ma sơ "

Vài người đã vừa mới chơi xong và đi ra họ ai nấy đều nêu cảm nhận của mình khi vào đó chơi. Anh chợt nhớ ra rằng cô là người rất nhát gan, bản thân nên làm chút gì đó vui vui chứ nhỉ? Đột nhiên cảm thấy hứng thú vào cái nơi gọi là " Kinh Dị " kia nên anh quyết định cùng cô vào đó chơi

" Bảo bối, có trò hay. Chúng ta mau đi "

" Trò hay? Là gì cơ "

Anh không trả lời câu hỏi của cô, vội nắm tay dẫn đi về phía lâu đài kinh dị kia. Đôi mắt dời lên phía trước, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi nên rụt tay lại

" Em...em không đi đâu. Mộ Thần anh tự đi vào đó một mình đi "

Tịch Mộ Thần nhíu mày khó chịu nhìn cô: " Không đi? Em là muốn cùng anh đến đây chơi kia mà, vừa nãy là ai đã bảo anh muốn chơi trò gì em chiều anh đây? "

" Nhưng "

" Trò người lớn đã không muốn chơi, đây chỉ là trò chời dùng để hù dọa trẻ con mà em cũng không muốn vào cùng anh? "

" Mộ Thần, anh biết là em nhát gan kia mà... Hơn nữa lại còn sợ mấy thứ kinh dị kia "

Anh nhìn cô, quyết định buông tay cô ra quay lưng bỏ đi: " Không vào cũng được. Chúng ta trở về "

" Hả? "

Nghe anh nói như thế cô không muốn trở về, bọn họ đến đây đã chơi được bao nhiêu trò đâu chứ? Vậy mà anh bảo muốn về? Cô cắn môi dưới, quay đầu nhìn cái nơi kinh dị phía sau lưng mình. Nuốt nước bọt sau đó chạy nhanh về phía anh

" Đừng về đừng về mà. Em vào cùng anh trong đó là được "

" Em bảo sợ? "

" Có anh đi bên cạnh em sẽ không sợ "

Anh nhếch mép: " Cái này là em nói đó "

Cô miễn cưỡng gật đầu. Anh cùng cô vào bên trong lâu đài kinh dị ấy chơi, cô một tay ôm chặt lấy thỏ bông một tay nắm chặt lấy tay anh không buông

" Sợ sao? "

" Có...một chút "

Tịch Mộ Thần đi cùng cô. Những nơi họ đi ngang qua đều có những con ma, những con quái vật mang hình hài đáng sợ và kinh dị xuất hiện. Tuy có sợ nhưng có Mộ Thần bên cạnh trấn an nên cô đã không sao. Cô cảm nhận bọn họ sắp đến gần lối ra rồi, đang đi bỗng dưng có một con nhện to lớn rơi xuống làm cô giật mình, cố kìm nén lại không hét lên. Sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nắm chặt lấy tay anh không buông

" Mộ Thần…? "

Cô cảm thấy kỳ lạ, vì sao tay của Mộ Thần lại không còn ấm áp như ban nãy nữa? Sao tay của anh ấy lại lạnh như vậy. Cô lo lắng, quyết định ngẩn mặt lên nhìn anh hỏi:

" Ông xã, sao tay anh.... Aaaa! "

Cô sợ hãi khi đập vào mắt mình không phải anh mà chính là một tên hề đáng sợ, cô đang nắm chặt lấy bàn tay hắn không buông. Nhìn gương mặt tràn đầy máu me trông rất đáng sợ và kinh dị, cô sợ hãi buông tay hắn ra lùi về phía sau định bỏ chạy thì chợt đυ.ng trúng cái gì đó, nói đúng hơn là người

" Mộ...Mộ Thần, là anh sao? "

Cô sợ hãi, từ từ quay đầu lại phía sau thì thấy một tên xác sống. Miệng của hắn dính đầy máu, trên tay cầm một trái tim đỏ thấm máu và ruột. Hai chân của cô sợ đến bủn rủn, miệng nói lắp bắp gọi tên anh

" Mộ Thần... Anh đâu rồi... "

Tên xác sống tiến về phía chỗ cô, cô càng sợ hãi hơn lùi về phía

" Đừng...đừng qua đây "

Tên hề quái dị và tên xác sống đáng sợ cứ tiến về phía cô. Cô sợ hãi bật khóc, ôm chặt lấy con thỏ bông vào người

" Đừng qua đây mà...hic hic... ông xã anh đâu rồi... "

Tịch Mộ Thần đứng một bên nhìn cô khóc đến đáng thương. Anh vốn dĩ chỉ muốn hù cô một chút mà thôi, vừa nãy vào đây nhìn thấy cô sợ như thế lại ôm chặt lấy anh để cho bớt sợ đi một chút nên tỏ ra có chút hứng thú, không biết khi mình không có ở đây cô ấy sẽ sợ ra sao?...thật không ngờ mình không có bên cạnh, cô ấy sẽ sợ đến phát khóc?

" Huhu đừng đến đây mà....đừng lại đây...em không chơi nữa, không chơi nữa đâu huhu ".

Hai bờ vai run lẩy bẩy lên vì sợ hãi, cô ôm chặt con thỏ bông vào lòng. Vì sợ hãi nên cô rất nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ càng khiến cô kinh hãi hơn

Tịch Mộ Thần chỉ vừa chạm một ngón tay vào người cô, cô đã co người bật khóc nhiều hơn

" Huhu đừng chạm vào tôi...đừng chạm vào tôi mà... ".

Nhìn cô sợ hãi như thế, trái tim anh bỗng thắt lại

Có lẽ anh thật sự đùa quá trớn rồi.

Tịch Mộ Thần vươn tay ôm cô vào lòng, khi cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc xông vào khoang mũi mình, cô nức nở ôm chặt lấy anh

" Mộ Thần...Mộ Thần...chúng ta ra ngoài đi...huhu em sợ....em sợ ".

Tịch Mộ Thần vỗ về cô, cất giọng dịu dàng trấn an

" Ngoan, đừng khóc. Không chơi nữa chúng ta ra ngoài ".

Vừa nói xong, Tịch Mộ Thần bế cô lên và đưa cô ra khỏi đây. Xác sống và tên hề nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra