Ôn Diễn chỉ cần dùng một bầu rượu, đã đổi được chuyện xưa của A Miên. Hắn nói cho A Miên, rằng nếu A Miên thật sự muốn chết, vậy chi bằng khiến cái chết của mình trở nên có ý nghĩa hơn, vì thế, hắn gợi ý A Miên đến Cổ Lâu, trở thành một trong số đông đảo hàng hóa tại đó.
Đương nhiên, nếu nói Ôn Diễn chỉ đơn giản trùng hợp gặp A Miên như vậy, chắc hẳn ai cũng sẽ không tin. Vẫn nói người với người gặp nhau đều do duyên phận, nhưng một khi Ôn Diễn gặp gỡ ai, đó đều là tính kế.
Hắn chưa bao giờ có lòng tốt đi khuyên giải một người muốn chết, nếu hắn thực sự có lòng tốt như vậy, thì nhất định là bởi trong tay người này có thứ hắn muốn.
Ví dụ như, A Miên là sư huynh của Giáo chủ Ma giáo, ví dụ như, trên người A Miên có một nửa chìa khóa kia.
Thậm chí, để thành công diễn tốt một nhân vật, hắn có thể để tâm tới bất cứ chi tiết nhỏ nào, mà ngọc bội có khắc danh tự Liễu Hành Chi kia, chẳng phải là chi tiết biểu hiện tốt nhất sao?
Dù là Du Tử Tức khi nghe xong những điều này, cũng không khỏi nói với giọng tán thưởng, “Mưu lược của Ôn tiên sinh khiến ta bội phục.”
“Cho nên, hiện giờ chúng ta có thể nói tới giao dịch.” Ánh mắt Ôn Diễn ôn nhu dừng trên người Hồng Đậu, hắn khẽ mỉm cười, khiến người an tâm.
Hồng Đậu vẫn mặt không biểu cảm, cũng có thể nói, hiện tại bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi nửa phần cảm xúc của nàng.
Du Tử Tức cười nói: “Có thể bàn chuyện giao dịch với Ôn tiên sinh, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh, chẳng qua... Trường Sinh Quyển đã ở trong tay ta, ta lại chưa muốn đồ vật khác. Ôn tiên sinh cho rằng giao dịch thế nào mới có thể đả động ta?”
“Trường Sinh Quyển?” Ôn Diễn bật cười, “Du Giáo chủ vẫn nghĩ tờ giấy Hồng Đậu cho ngươi kia chính là Trường Sinh Quyển thật sự sao?”
Vẻ mặt Du Tử Tức ngẩn ra, “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Trước không nói đến cái gọi là Trường Sinh Quyển chỉ là một tờ giấy bình thường, Du Giáo chủ cũng biết, Hồng Đậu vốn rất am hiểu vẽ tranh?” Ôn Diễn chậm rãi nói: “Chỉ với trí thông minh của Tiểu Hồng Đậu nhà ta, nàng lại có thể cho ngươi ... Mao gia gia chân chính à?”
Hắn học cách gọi của Hồng Đậu, lại nheo đôi mắt khẽ cười.
Du Tử Tức không thể tin nổi mình lại bị lừa, tay hắn nắm mạch môn trên tay Hồng Đậu chặt hơn, lạnh giọng hỏi: “Hắn nói thật?”
“Ngươi nói đi?” Hồng Đậu trào phúng nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Du Tử Tức giận dữ, sắc mặt tối sầm.
Không sai, lúc trước khi Du Tử Tức dùng Mông Nhi để áp chế, thứ Hồng Đậu đưa ra chính là một tờ Mao gia gia giả. Sau khi có kinh nghiệm ở Võ Lâm Minh, nàng liền sâu sắc cảm thấy, vẫn nên vẽ mấy tờ giả để ngừa vạn nhất mới an toàn. Sự thật chứng minh, phòng ngừa chu đáo vẫn rất hữu dụng.
Đột nhiên, Du Tử Tức đang giận điên lại khôi phục thái độ đa tình quyến rũ, “Ngươi hiện tại ở ngay trên tay ta, ta còn sợ không tìm thấy Trường Sinh Quyển thực sự chắc?”
“Đồ con rùa, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ mang đồ vật quan trọng như vậy trên người sao?” Hồng Đậu đáng yêu chớp chớp mắt, rất dễ thương.
Du Tử Tức lúc này cả mặt đều xanh lét.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nghĩ đến, lời này của Hồng Đậu chính là lừa hắn. Cái gọi là Trường Sinh Quyển kia không chỉ có ở trên người nàng, hơn nữa bốn tờ Mao gia gia đều ở trên người nàng cả.
Cho nên, đây cũng chính là lý do vì sao nàng bình tĩnh như vậy, bởi vì nàng đã quyết định xong.
Chỉ cần nàng không ở thế giới này, Ôn Diễn có bắt lấy cha nàng cũng vô dụng, mà sư phụ nàng... Nàng nguyện ý tin tưởng sư phụ có thể có bản lĩnh đối phó với độc của Ôn Diễn.
Đầu tiên là Ôn Diễn, lại thêm Lục Y...
Thế giới này đã khiến nàng không thở nổi, nàng quyết định rời khỏi nơi này.
Lập tức.