Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 22

Lục Gia Hành và Nhĩ Sai chiến đấu kịch liệt một hồi.

Lục Gia Hành ăn xong, anh vừa mới đẩy cái ghế đứng lên, trong chớp mắt, Nhĩ Sai ra sức bật một cái, trực tiếp nhảy tới tay vịn ghế sô pha, cái đuôi lông xù đầy khí thế quét qua quét lại, đôi mắt mèo màu xanh thẳm nhìn chằm chằm người trước mặt, kêu “Meo” một tiếng, giống như sẵn sàng chiến đấu.

Lục Gia Hành kinh thường cười khẽ một tiếng, anh lười biếng giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ như con báo biển khiến cho nó ngã một cái.

Nhĩ Sai rơi từ trên tay vịn sô pha xuống, ngã chỏng vó lên trời vừa vặn nằm lên ghế salon, nó sửng sốt một giây, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, cái chân đạp đạp trở mình bò lên, tiếp tục hướng về phía Lục Gia Hành nhe răng trợn mắt.

Chắc nó cảm giác được mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đối thủ, không nghĩ tới kẻ địch lại hung hăng như vậy, nó nửa ngồi nửa quỳ, cơ thể đầy thịt vững chắc nằm ở trên ghế salon.

Lục Gia Hành cúi người bắt lấy hai chân trước của nó, anh nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực nào bắt lại.

Nhĩ Sai bị trực tiếp nhấc lên, treo trước mặt đối thủ, nó không cam lòng, cái chân đạp lung tung.

Lục Gia Hành quét một vòng trên người nó từ trên xuống dưới, anh nghiêng đầu: “Con mèo này đã triệt sản rồi sao?”

Vừa vặn Sơ Chi đi từ phòng bếp ra, đặt cốc nước trái cây của anh lên khay trà: “Ngoại trừ giấy chứng nhận khi mua mèo thì còn phải có giấy đã triệt sản mới có thể đón về nhà, hoặc là chủ nhận phải tự mình mang nó đi triệt sản, sau đó cung cấp video trực tiếp.”

Lục Gia Hành nhíu mày nhìn con vật nhỏ đang ngọ nguậy lung tung trong tay, anh cười đến có chút xấu xa, còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác: “Ồ.”

Nhĩ Sai điên cuồng ngọ nguậy trong tay anh kêu: “Meo Meo!!”

Hình như anh tìm được thú vui rồi, chơi đùa với Nhĩ Sai một lúc, khiến cho con mèo kia tức giận muốn cắn anh.

Tới gần chín giờ, Lục Gia Hành giúp cô thu gọn mấy hộp đồ ăn bên ngoài xong, chuẩn bị rời đi.

Sơ Chi tiễn người tới cửa, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy anh định ngủ ở đâu?”

Lục Gia Hành cũng trầm mặc, anh đứng một lúc, buồn tẻ nói: “Phòng ngủ đã sắp xếp gọn gàng rồi.”

Sơ Chi trợn to hai mắt, hoàn toàn không hình dung được cảnh tượng vô cùng thê thảm trong phòng ngủ đã đạt tới trình độ được sắp xếp gọn gàng của người này.

Cô gật đầu, thuận miệng hỏi: “Có chăn không?”

Lục Gia Hành: “...”

Sơ Chi: “...”

“Gối thì sao?”

“...”

“...Giường?” Sơ Chi dò hỏi.

“Có giường.” Lục Gia Hành trả lời ngay.

Sơ Chi thở dài: “Đàn anh, tối nay anh dự định ngủ trên tấm ván gỗ sao?”

Lục Gia Hành không lên tiếng.

Kỳ thực anh vốn định ngủ khách sạn.

Thấy anh đến nửa ngày không lên tiếng, Sơ Chi cho rằng anh chấp nhận, cô thở dài, rất có khí phách của một phụ huynh, hướng anh khoát tay áo một cái: “Anh chờ một chút.”

Nói xong cô đi vào trong nhà, một lát sau đi ra, trong tay cô nâng chăn và một cái gối.

Vóc dáng của cô gái nho nhỏ, chăn và gối được xếp chồng lên nhau, độ cao khoảng chừng đến chóp mũi, cả người cô đều bị giấu sau chăn và gối, chỉ chừa ra một đôi mắt.

Đến gần mới thấy rõ, là hai cái chăn, một cái mỏng và một cái dày, chắc hẳn là chăn mùa đông và chăn mùa hè.

Cô lảo đảo đi tới trước mặt anh, Lục Gia Hành đưa tay nhận lấy, Sơ Chi ôm tới như đang nâng chiếc đĩa của bộ môn ném đĩa, còn anh ôm như nắm lấy cây bông.

Sơ Chi nhét đống chăn và gối vào trong tay anh: “Chăn và gối đều là của tôi, chẳng qua chăn đơn và vỏ gối đều mới đổi, anh đừng ghét bỏ nha.”

Lục Gia Hành rủ mắt xuống, trong l*иg ngực ôm một đống chăn gối vô cùng mềm mại, ấm áp dễ chịu, chăn đơn màu trắng, phía trên in hình động vật nhỏ, góc chăn là đường viền hoa lông xù, vải vóc mềm mại, mang theo mùi hương nước xả vải nhàn nhạt, còn có một chút mùi vani.

Anh giương mắt, nhìn cô, nói chậm rãi: “Không đổi cũng được.”

Lỗ tai Sơ Chi lại bắt đầu nóng lên rồi.

Cô giơ tay chà xát lỗ tai, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Không đổi không được...”

Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng, ôm chăn và gối trong l*иg ngực: “Được, cảm ơn.”

Sơ Chi thò người qua giúp anh mở cửa, đôi mắt sáng lấp lánh, khi cười híp lại: “Đàn anh ngủ ngon.”

Gió tháng mười có chút lạnh, cửa sổ hành lang được mở ra, gió lùa qua thổi phần phật vào.

Lục Gia Hành ôm một đống chăn bông màu trắng, đứng trước cửa rủ mắt, lông mi bị ép hạ xuống, nhìn có vẻ ngoan ngoãn.

Giống như một con động vật to xác đầy hung mãnh nào đó bị thuần phục, ánh mắt nhu hòa lại vô lại.

Anh yên lặng nhìn cô một lúc, đàng hoàng gật đầu: “Ngủ ngon.”

*

Sơ Chi bị tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện đánh thức.

Hôm nay cô ngủ rất say, ra ngoài chơi mấy ngày đúng là mệt mỏi mà, sáng sớm bên ngoài phòng ngủ đã truyền đến tiếng nói chuyện, Nhĩ Sai kêu “Meo Meo” nhẹ nhàng nhảy lên giường, dùng mũi cọ cọ mặt Sơ Chi.

Sơ Chi vẫn nhắm hai mắt mơ mơ màng màng đẩy cái đầu của nó, con mèo này được nuôi quá tốt rồi, mập mạp như vậy khiến người ta không đẩy được, Sơ Chi bất đắc dĩ phải hé con mắt ra.

Người vẫn không ngồi dậy, cửa phòng ngủ được mở ra, Đặng nữ sĩ đi từ bên ngoài vào, trên người vẫn còn mặc chiếc quần dài Bohemian, không biết bà đã đi chơi ở nơi nào, da được phơi nắng đến là quá mức khỏe mạnh rồi, dáng vẻ vẫn đầy sức sống như trước.

Chỉ là lúc này, vẻ mặt Đặng nữ sinh kinh hãi đến biến sắc: “Bảo bối, con mẹ nó chăn và gối đâu mất rồi?”

Sơ Chi ngáp một cái, hai tay chống xuống giường, cô chậm chạp ngồi dậy.

Cô còn chưa ngủ đủ, dáng vẻ nói chuyện đầy lười biếng, cầm lấy góc chăn đang che kín trên người quơ quơ, ra hiệu bà là ở đây.

Đặng nữ sĩ “Ồ” một tiếng: “Vậy chăn con đây.”

Sơ Chi dụi mắt: “A...”

Cô từ từ “A” nửa ngày, còn không nói, chuông cửa đã vang lên.

Sơ Chi tiếp tục dụi mắt, lại ngáp một cái, bên trong viền mắt toàn là hơi nước.

Ba giây sau, cô đập tay xuống “Ba” một tiếng, trợn mắt lên, nhìn Đặng nữ sĩ đang đứng bên giường, cả người đã tỉnh táo được một nửa: “Mẹ?! Hai người đã trở về?”

“Sáng sớm trở về.”

Sơ Chi không nghe rõ bà nói cái gì, cô nhảy xuống khỏi giường thật nhanh, ngay cả dép cũng không kịp đeo, để chân trần giẫm lên sàn nhà, chạy ra khỏi phòng giống như bay, kèm theo một tiếng gào thét đầy khốc liệt: “Ba...!!!”

Bên kia ba Sơ cũng chưa kịp đổi quần áo, cầm cốc nước trong tay đứng ở cửa, kèm theo tiếng gào thét của cô là tiếng mở cửa.

Lục Gia Hành ôm một đống chăn gối viền hoa màu trắng trong tay đứng trước cửa, đối diện với ba Sơ.

Hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt nhìn nhau mười giây đồng hồ, không ai nói câu nào.

Hai mươi giây sau, ba Sơ cầm cốc nước đưa đến bên môi, không nhanh không chậm uống một hớp, thân mật nói: “Tiểu tử, chúng ta không mua.”

Sơ Chi: “...”

Cô còn chưa kịp phản ứng, ba Sơ đã đóng cửa lại “Ầm” một tiếng.

Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy thiếu nữ trợn to hai mắt đứng ngây người như phỗng trong phòng khách: “Dậy rồi sao? Đeo dép vào, trên đất lạnh đó.”

Sơ Chi há miệng run rẩy: “Ba ba ba ba... Vừa nãy cái kia phải...”

Ba Sơ vui cười hớn hở: “Không sao, chào hàng đó mà, bây giờ ngay cả đồ dùng trên giường cũng tới tận cửa chào hàng rồi sao? Ta nói này, tên tiểu tử kia lớn lên cũng thật đẹp trai, có chút giống ta năm đó.”

Sơ Chi: “...”

Sơ Chi có chút một lời khó nói hết, không biết giải thích thế nào, cô trực tiếp đi thẳng tới cửa, do dự một chút, một lần nữa lại mở cửa nhà ra.

Lục Gia Hành vẫn còn chưa đi, anh vẫn duy trì tư thế kia đứng trước cửa, vẻ mặt đầy suy tư.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh xoay đầu lại.

Sơ Chi cảm thấy có chút lúng túng, mái tóc lộn xộn khi ngủ dậy bị cô tùy tiện vuốt lung tung hai cái, chuyện ba mình xem người ta là tên chào hàng mà giam ngoài cửa thật xấu hổ.

Sơ Chi suy nghĩ mãi, vừa định nói chuyện, Lục Gia Hành cụp mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Đeo dép vào đi, trên đất rất lạnh.”

Sơ Chi: “...”

Chỉ trong chốc lát như thế, ba Sơ đã tiến vào phòng ngủ cầm dép ra cho cô, vừa nhìn thấy cánh cửa đang mở, ông “Ồ” một tiếng, vô cùng kiên nhẫn nhìn Lục Gia Hành: “Tiểu tử, chúng ta thật sự không mua, cháu đi đi.”

Ba Sơ đi tới, bỏ dép xuống bên chân Sơ Chi, rồi đứng lên, “Ầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Sơ Chi: “...”

Lục Gia Hành: “...”

Liên quan tới chuyện này, Sơ Chi hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng vẫn là Lục Gia Hành phản ứng nhanh, anh nói anh là hàng xóm ở trên lầu, nhìn thấy chăn phơi bị rơi xuống phía dưới, liền giúp nhặt mang tới đây.

Sơ Chi gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, hôm qua con mang ra phơi nắng.”

Vẻ mặt ba Sơ giống như một kẻ ngốc bỗng nhiên tỉnh ngộ, dáng vẻ thì ra là như vậy, còn nói xin lỗi anh.

Nhưng vẻ mặt Đặng nữ sĩ lại vô cùng hoài nghi: “Làm sao cậu biết cái chăn này là của nhà tôi?”

“...”

Sơ Chi cực kỳ căng thẳng, tuy rằng cô không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, rõ ràng cô cũng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm.

Cũng không biết tại sao theo bản năng mình lại phối hợp nói dối với anh, rõ ràng cô...

Cũng chưa từng làm chuyện gì mắc cỡ...

Vẻ mặt Lục Gia Hành không thay đổi, bình tĩnh đến mức không tìm ra một kẽ hở, anh khẽ mỉm cười, bình thản nói: “Không biết, cháu hỏi một nhà người ta chỉ tới đây.”

Người ở tầng 16 là Sơ Chi: “...”

*

Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ thời gian Sơ Chi dùng để xem phim, đọc tiểu thuyết và ăn đồ ăn vặt để vượt qua.

Lễ quốc khánh vừa kết thúc, buổi tối trước ngày khai giảng, cô trở về trường học.

Tiết Niệm Nam mang theo đồ ăn trở lại, Sơ Chi cũng mang theo một hộp sườn kho đầy, buổi tối mấy người họ gọi trà sữa và gà rán tạo nên một bữa ăn nho nhỏ mà phong phú, lúc đầu một bên chơi mạt chược một bên tán gẫu.

Lâm Đồng kể lại chuyện lúc bọn họ ở trên núi Cangyan đi cáp treo bị dừng giữa không trung hơn ba giờ đồng hồ, Cố Hàm một tay cầm bánh gạo một tay xếp bài, nghe thấy vậy vẻ mặt kinh hãi.

Tiết Niệm Nam vẫn không lên tiếng, ăn một con, ngay khi Lâm Đồng nói đến việc “bình nước” cũng theo bọn cô đến núi Cangyan, cô nàng đang sờ soạng bài, liền “A” lên một tiếng.

Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Cậu tìm được rồi hả?”

Tiết Niệm Nam lắc đầu một cái: “Chỉ là mình đột nhiên nhớ tới, xế chiều hôm nay lúc mình tới hội sinh viên, lại nhìn thấy cái tên bình nước kia rồi.”

Cố Hàm khá là không thèm để ý, cô chỉ thuận miệng nói: “Làm sao vậy, anh ta bị ba mắng sao?”

“Không phải, mình thấy anh ta bị một đàn chị ngực bự xinh đẹp xin số.”

Lâm Đồng thấy Sơ Chi và Lục Gia Hành tương tác với nhau tương đối nhiều, cô ấy liếc mắt nhìn Sơ Chi, không xác định hỏi: “Anh ta cho sao?”

“Chưa cho, anh ta nói...” Tiết Niệm Nam hắng giọng một cái, giọng nói trầm xuống một chút, bắt chước theo giọng nói lười biếng: “Không được, tôi có bạn gái rồi.”