Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 6: Kế hoạch chia tay (6)

Chử Tiểu Du tưởng chỉ có một mình Triệu Tân Đức đến, nhưng không phải vậy.

( ̄ー ̄)

Đều do cậu quá ngây thơ, chỉ nghĩ rằng Triệu Tân Đức dẫn theo một người phụ nữ đến, ai ngờ lại dẫn theo cả một đội bóng. Cửa thang máy vừa mở, Triệu Tân Đức đi đầu chào hỏi một tiếng, phía sau có 10 người nối đuôi nhau theo vào, còn mang theo một đống thứ đồ theo sau.

Đừng nói tới Chử Tiểu Du, đến cả Lâm Cận Ngôn cũng bị cảnh tượng này làm choáng váng mà nhìn đội ngũ chuyên nghiệp đi vào phòng ngủ, dọn tủ, tháo giường, Chử Tiểu Du sững sờ nhìn người phụ nữ kia quyết đoán chỉ huy.

“Đây là gì vậy?” Chử Tiểu Du hỏi.

“Tối hôm qua Trịnh tiên sinh dặn dò, anh ấy nói dạo này cậu không chú ý.” Triệu Tân Đức cười tủm tỉm.

Chử Tiểu Du khó hiểu, bình thường cậu không để tâm cái gì? Nhưng người làm rất nhanh đã cho cậu câu trả lời. Sau khi thu dọn tất cả đồ đạc, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh rồi mang trở lại phòng khách để chung một chỗ, cẩn cẩn thận thận mà đặt xuống đất.

Kia là cái thảm.

Chử Tiểu Du nháy mắt đầu óc mê muội, ngược lại khiến Triệu Tân Đức hiểu lầm, trêu chọc một câu: “Hôm qua cậu làm gì vậy?” Khiến Trịnh tiên sinh phải trải thảm hết sàn.

Cảm giác khó hiểu như đánh một đòn nặng nề trên lưng, Chử Tiểu Du xù lông: “Tôi có lúc nào là không chú ý đâu.” Không phải là đang chân đất đi sàn à?

Hai người ông tám lạng bà nửa cân trông thật hài hòa.

Nhìn hai người họ cãi nhau, Lâm Cận Ngôn vẻ mặt không cam lòng, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Chử Tiểu Du xấu hổ đành giải thích đem sự tình nghiêm túc kể: “Hình như… Ừm, hôm qua cháu đi chân đất chạy quanh nhà.”

Triệu Tân Đức: “…”

Lâm Cận Ngôn: “…”

Hai người đứng hình mà nhìn Chử Đát Kỷ(*).

[(*)Đát Kỷ:

là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà là Vương hậu của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.

Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ ly tinh hóa thành. Trong nhiều câu chuyện cổ đến tiểu thuyết, sân khấu, nàng luôn được mô tả là có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là một yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ. Tác phẩm Phong thần diễn nghĩa, một tiểu thuyết phổ biến hình tượng Đát Kỷ nhất, cho rằng Đát Kỷ chỉ là người bình thường, nhưng trên đường dâng nạp cho Trụ Vương đã bị hồ ly tinh nhập xác để thực hiện nhiệm vụ của Nữ Oa giao cho làm cho Trụ Vương mê muội và nhà Thương sụp đổ, tạo điều kiện cho nhà Chu thu phục thiên hạ.

Hình tượng của bà là một ví dụ điển hình cho một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng gây ra đại họa liên lụy đến các quân vương, thường là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.]

Chử Ðát Kỷ khóc không ra nước mắt, mỗi chuyện như thế, sao kim chủ không bảo cậu tự giải quyết?

Trong không khí quái lạ một lúc lâu, Triệu Tân Đức tự dưng như mới nhận ra sự có mặt của Lâm Cận Ngôn: “Chử tiên sinh, xem như tôi thất lễ, người này là người quen của cậu?”

Hắn hỏi thật đúng lúc, vừa hòa giải bầu không khí vừa làm Chử Tiểu Du bớt xấu hổ, lại gây ấn tượng tốt.

Quả nhiên, Chử Tiểu Du nhận ra ý tốt của hắn, mượn lời mà nói: “Đây là người quen của tôi, Lâm Cận Ngôn, là bác sĩ, tôi hay đến khám ở chỗ ông ấy.”

Triệu Tân Đức đẩy kính mỉm cười, trông có phần nguy hiểm. Hắn vươn tay về phía Lâm Cận Ngôn, nói: “Chào bác sĩ Lâm, tôi họ Triệu, là trợ lý của bạn Chử tiên sinh.”

Bạn của Chử tiên sinh là ai không cần nói cũng biết.

Lâm Cận Ngôn không thích Trịnh Tranh cho lắm, cảm thấy người như hắn một lời cũng không thể diễn tả cho hết, lại nói Triệu Tân Đức nối giáo cho giặc thì y càng không có thiện cảm. Cùng Triệu Tân Đức bắt tay qua loa: “Có muốn ngồi xuống nói chuyện không?”

Chỗ này đang dọn đẹp bừa bãi như này, còn chỗ để ngồi sao?

Triệu Tân Đức cười cười: “Ở công ty vẫn còn việc cần xử lý, tôi cũng không ở lại lâu đâu, vãn còn hai hạng mục chưa hoàn thành đang đợi tôi.”

Chử Tiểu Du nhìn hai người kia đối chọi gay gắt hoàn toàn không hiểu gì, nhưng Triệu Tân Đức vừa nói đến nhiệm vụ liền giật mình, cảnh giác nhìn Triệu Tân Đức: “Trợ lý Triệu còn có chuyện gì không?”

Triệu Tân Đức cười thầm trong lòng, người khác mong Trịnh tiên sinh chú ý tới cầu còn không được mà lại bị Chử Tiểu Du coi là hồng thủy mãnh thú(*), hết lần này đến lần khác như vậy mà Trịnh tiên sinh vẫn thấy Chử Tiểu Du đáng yêu.

[(*)Hồng thủy mãnh thú: mãnh thú và dòng nước lũ được ví với tai họa ghê gớm.]

“Chị Lâm.” Triệu Tân Đức đột nhiên lên tiếng, chờ người phụ nữ đang la hét kia đi qua, đưa tay về hướng Chử Tiểu Du giới thiệu: “Người này là chị Lâm, là Trịnh tiên sinh phân phó tới chăm sóc cậu.”

“Chăm sóc tôi?” Chử Tiểu Du hơi do dự, nhìn dì Lâm một cái, liền cảm thấy người này rất khó ở chung, người mù đều nhìn ra cậu không nguyện ý để bà thím này ở lại đây.

Dì Lâm cũng phát hiện, mở lời cũng không nịch nọt nhưng cũng không lãnh đạm, xem ra đối với việc này cũng chả để bụng: “Chào cậu, Chử tiên sinh, dựa theo tuổi tác mà nói cậu có thể gọi tôi là dì Lâm.”

Chử Tiểu Du vội đáp: “Gọi chị Lâm đi, trông chị vẫn còn trẻ.” Cậu nói xong, vội đánh mắt nhìn Triệu Tân Đức, hy vọng hắn nói hộ cậu một tiến với kim chủ.

“Chử tiên sinh, chuyện này mong cậu hiểu cho.” Triệu Tân Đức đã tính từ trước, biết Chử Tiểu Du sẽ không nguyện ý, hắn đã sớm nghĩ ra cách biện hộ: “Chuyện này là tối hôm qua Trịnh tiên sinh dặn dò tôi, chúng ta đâu có thể làm trái. Chử tiên sinh yên tâm, chị Lâm kinh nghiệm dày dặn, hơn nữa đã qua đào tạo chuyên nghiệp. Trịnh tiên sinh còn nói cậu thích yên tĩnh cho nên sẽ để chị Lâm ở dưới tầng, bình thường sẽ không quấy rầy cậu, nhưng cậu có việc gì thì có thể tìm chị ấy.”

Triệu Tân Đức đã nói thì không thể chối cãi được.

Lâm Cận Ngôn ánh mắt nặng nề, sắp xếp cho chị Lâm ở tầng dưới, tiền thuê có lẽ cao hơn nhiều so với người lao động bình thường.

Nếu chỉ là vui đùa chốc lát, sao phải bỏ nhiều tiền thuê người làm?

Nhưng nếu nói là nghiêm túc, vì sao lại còn có người khác ở bên ngoài?

Lâm Cận Ngôn nghĩ mãi không thông, liền bỏ suy nghĩ phức tạp này đi, nhìn Chử Tiểu Du nói: “Tiểu Du, thật ra nhiều người chăm sóc cháu là chuyện tốt, có người làm thì chú cũng yên tâm.”

Chử Tiểu Du bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn Lâm Cận Ngôn, muốn từ chối nhưng lại không dám.

Bên kia, Triệu Tân Đức thấy Lâm Cận Ngôn đứng về phe mình, biết việc đã xong, nhanh chóng tiếp lời: “Quyết định như vậy đi, hôm nay chị Lâm bắt đầu đi làm.”

Chị Lâm được thuê thành công, nhưng không có vẻ vui mừng, tiếp tục phận sự của mình.

Chử Tiểu Du lòng đầy buồn bực, Lâm Cận Ngôn lại yên tâm, vẻ mặt Chử Tiểu Du kia mà bày trước mặt phụ nữ và trẻ con có lực sát thương cực mạnh, chị Lâm rất nhanh sẽ bị chinh phục.

Giải quyết xong hai vấn đề, Triệu Tân Đức tâm tình không tồi: “Chuyện thứ ba rất đơn giản, tôi đã giúp cậu hẹn một buổi kiểm tra sức khỏe toàn diện, cậu có rảnh ngày nào không?”

“Kiểm tra?” Kiểm tra cả bụng nữa?

Tin tức này làm Chử Tiểu Du bị dọa sợ, cả Lâm Cận Ngôn cũng bối rối, nhưng dù sao y cũng quyết đoán hơn so với Chử Tiểu Du, tỏ vẻ bình tĩnh, giả vờ đang điên tiết: “Thân thể Chử Tiểu Du đều do tôi phụ trách, mấy người không tin tưởng tôi?”

“Đúng vậy!” Chử Tiểu Du lập tức nói: “Tôi không tin người khác.”

Dù sao thân thể Chử Tiểu Du đặc biệt, Triểu Tân Đức cũng hiểu rõ cậu không thích bị người lạ nhìn thấy, hắn suy nghĩ một chút, thầm nhủ dù sao việc này không cần phải giải quyết trong hôm nay, để vợ chồng người ta tự bàn bạc với nhau, nhúng tay can thiệp thật chẳng ra làm sao.

Hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ hôm nay, Triệu Tân Đức còn không quên nhờ vả Lâm Cận Ngôn chiếu cố Chử Tiểu Du, giọng nói ấy nhưu thể hiện rằng hắn mới là người thân của Chử Tiểu Du. Lâm Cận Ngôn nghe mà đen mặt, chờ mãi đến lúc hắn rời đi, để lại Chử Tiểu Du cùng Lâm Cận Ngôn ở phía sau mặt mày ảm đạm.

Trong phòng vẫn náo nhiệt như trước, dường như hai người họ biến thành không khí, những người còn lại thì đang bận rộn. Lâm Cận Ngôn chờ một lúc cũng muốn ra về, Chử Tiểu Du vội vàng đưa ông xuống sảnh.

Mùa đông gió thổi vẫn lạnh như mọi khi.

Dọc theo đường đi, Lâm Cận Ngôn như đang suy tư, Chử Tiểu Du cũng có tâm sự chồng chất, hai người đều không nói một câu, như biến không khí mùa đông thêm phần lạnh lẽo.

Mãi khi đến trạm xe bus, Lâm Cận ngôn mới nói khẽ với Chử Tiểu Du: “Cháu còn bao nhiêu tiền?”

Chử Tiểu Du sửng sốt, trừ ra phí bao dưỡng ra thì kim chủ thường xuyên tặng đồ cho cậu, hầu hết cậu đều bắn lấy tiền để chuẩn bị tùy cơ chạy trốn: “Cũng được khoảng 300 vạn…”

“Nhiều như vậy?” Lâm Cận Ngôn kinh ngạc.

Chử Tiểu Du để lộ hàm răng trắng mà đắc ý cười, tuy bị bao dưỡng rất mất mặt, nhưng năm cậu 18 tuổi tiền tiết kiệm chỉ có 57 khối, bây giờ lại có một khoản tiền lớn như vậy, mỗi ngày Chử Tiểu Du đều lôi sổ tiết kiệm ra ngắm nhìn mới chịu thôi.

╮(‵▽′)╭

“Mau đi làm tài khoản ngân hàng mới rồi chuyển hết tiền vào đấy.” Lâm Cận Ngôn bàn giao: “Dù sao chúng ta cũng sẽ đi luôn, chú cảm thấy Trịnh Tranh… Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”

Chử Tiểu Du gật đầu, cậu luôn nghe lời Lâm Cận Ngôn nói, kim chủ thật sẽ không dễ trêu đùa, bình thường không để ý chuyện cậu láo nháo, nhưng một khi tức giận thật thì cậu không đỡ nổi.

Chử Tiểu Du bắt chước bộ mặt nhăn mày của Lâm Cận Ngôn, nghiêm túc nói: “Hắn thật sự không dễ động chạm, chúng ta cần cẩn thận.”

Tiễn Lâm Cận Ngôn xong, về nhà cũng không muốn, Chử Tiểu Du liền đến ngân hàng mở một tài khoản mới, nghĩ nghĩ chuyển trước 20 vạn.

Chuyện đâu vào đấy (Xong xuôi chính sự), cậu đi từ ngân hàng ra, nghĩ vẫn nên lấy điện thoại ra, do dự bấm số điện thoại chưa bao giờ gọi.

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.

“Trịnh, Trịnh tiên sinh,… ” Chử Tiểu Du có chút khẩn trương, cậu biết Trịnh Tranh rất cưng chiều mình, trong lòng bỗng dưng ấm áp, nhưng cậu chưa bao giờ nói một câu “Cảm ơn”, nghẹn đến mức trán bắt rịn mồ hôi lạnh mới nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Bên kia điện thoại phát ra tiếng cười khẽ: “Ngoan, kêu một tiếng cho tôi nghe.”

Chử Tiểu Du mặt ửng hồng, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy trướng hồng, thật cẩn thận phiêu chung quanh, thấy không có ai mới kêu một tiếng.

“Meow~”

Trịnh Tranh thở mạnh một tiếng, Chử Tiểu Du xấu hổ càng xiết chặt điện thoại. May mắn là có vẻ Trịnh Tranh đang bận rộn chỉ nhỏ giọng nói “Bảo bối, ngoan”

thì cúp điện thoại.

Chử Tiểu Du đứng giữa trời lạnh mà mặt mũi nóng rực, viền mắt ươn ướt, giống như mưa xuân, nghĩ tới đêm qua còn thề là không gọi điện cho kim chủ liền lập tức cúi đầu xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra bước tiếp về phía trước. Bỗng nhận ra cậu không còn nơi nào để đi, đành chạy tới quán net cắm cung ở đấy cả một buổi chiều, thấy thời gian đã muộn mới trở về nhà.

Vừa vào cửa, phát hiện ra cả nhà bật đèn sáng rực, tất cả đồ dùng đều sạch bóng giống như vừa mới mua, bình thường Chử Tiểu Du cũng rất sạch sẽ, nhưng chưa bao giờ dọn dẹp sạch sẽ như vậy, cậu ngạc nhiên trước sự siêng năng của chị Lâm, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ người phụ nữ này.

Trong phòng bếp có tiếng động, Chử Tiểu Du vội vàng đi qua thầm nghĩ phải giúp chị Lâm một tay.

Nhiều năm như vậy rồi, có vẻ chị Lâm đã quen nhìn thấy chủ nhân đứng ngoài mà ra lệnh bắt mình phải làm gì, có chút ngạc nhiên: “Không cần đâu, Chử tiên sinh cậu đi tắm rửa đi, xong thì có thể dùng cơm.”

Chử Tiểu Du do dự “A” một tiếng, thật ra cậu không quen trong nhà có nhiều người, cảm giác như lúc nào cậu cũng bị giám sát vậy: “Chị Lâm, chị làm nhiều thức ăn một chút, em ăn nhiều lắm.”

Chị Lâm đánh mắt như đang đánh giá cậu, như đang hỏi hình dáng cơ thể bé nhỏ này thì có thể ăn được bao nhiêu?

Chử Tiểu Du véo cái má đầy thịt, thẹn thùng mỉm cười: “Em muốn béo lên.”

Chị Lâm ngạc nhiên mà nhìn Chử Tiểu Du: “… Muốn tăng cân?”