Vạn Giới Pháp Thần

Chương 237: Cơn ác mộng

“Còn con đang ‘cai trị’, không, phải nói là làm nô ɭệ cho bọn người Narnia Ambrose rợ, giống thú vật bẩn thỉu biết nói… là bọn gia súc, loài gặm nhấm thấp hèn nhu muộn mà cố tỏ ra hiểu biết, cố chứng tỏ mình có danh dự…”

“Hừ… chúng chỉ đáng là lũ nô ɭệ, lũ động vật diễn xiếc… chỗ của chúng là ngục tù và trên sân khấu mua vui cho chúng ta, chứ không phải hợp lực lại đánh đuổi đồng bào ta rời khỏi mảnh đất mà ta đã dùng bao nhiêu máu và sinh mạng để dành lấy…”

“Im miệng… cha ta là người tốt, không phải ngươi…” Caspian cố hét lên trong giọng nói nỉ non nói.

“Ha ha… ngu ngốc con trai của ta … con không biết là ta đã cưỡng bức mẹ con để sinh ra con sao… ối lúc đó bà ta la lên to lắm.. con ông bà ngoại của con thì bị ta trói lại cho chứng kiến tất cả… ha ha… đó là cái giá khi bọn họ phản bội đất nước…”

Giọng nói như chưa thỏa mãn việc khiên Caspian đau khổ, nó nói đến chuyện khác…

“Cái gì…” Ông vua trẻ không nghe rõ hét lên.

Rồi, Caspian thấy mình đang ở trong một lâu đài trang nhã, cổ kính với những viên gạch phủ đầu rêu phong. Cậu nhận ra đó là lâu đài ở đất phong của ông bà ngoại cậu… và ở đó… có một cô thiếu nữ đang quỳ gục xuống đất, và cô ta áp má bên phải xuống nền nhà lạnh buốt.

Từ góc nhìn này, Caspian không thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái.

Rồi đột nhiên từ phía sau, một bàn tay thò ra, tóm lấy tóc cô ta, khiến cô gái đau đớn mà gào khóc

Phía sau lại là cha của cậu… khuôn mặt ông ta thật đáng sợ… hai mặt trợn trừng, nhìn lên trần nhà đôi môi há to tròn trong nụ cười xung xướng khi hành hạ cô gái…

Đến giờ, khi mái tóc bị kéo lên, Caspian đã nhận ra đó là ai rồi, cô gái đó chính là mẹ của cậu lúc còn trẻ.

Bên cạnh, phía xa lại là xác của mấy con vật mặc quần áo… có vẻ là người Narnia… và ông bà cậu đang bị trói lại, mặt mũi đầu máu… họ cũng đang gào thét…

“Ahh… không phải thực…”

Caspian điên lên đập đầu vào cái bánh lái phía trước, nếu không phải Drinian kịp thời kéo cậu lại thì đầu tên này đã vỡ toác…

“Vua của tôi, ngài làm sau vậy…”

“Nhà vua, tỉnh lại.”

….

Phía dưới boong tàu, tình trạng của Edmund cũng chả khá hơn là bao nhiêu, tên này đã rút kiếm ra và khua lung tung khắp nơi…

Một cái giọng nói ngọt lịm như mía mật vang lên, nhưng nó lại khiến cho bất kì ai nghe phải nổi da gà:

“Edmund… Edmund…”

“Lại đây với ta… như những gì con đã làm…”

“Ta còn nhiều bánh thạch rắc đường lắm… không phải ngày xưa con rất thích ăn sao… lại đây con trai…”

Nhưng Edmund nào còn ngây thơ như trước… nó cố giữ cho tấm trí tỉnh táo, luôn miệng tự nhắc nhở trong đầu:

“Là Phù thủy trắng. Đây là giả… chỉ là ảo giác…”

Thế nhưng cái giọng ấy lại cứ vang lên:

“Thôi nào con trai… đừng tự lừa dối mình như vậy… ngày xưa nếu con nghe lời ta, mang anh chị của con đến gặp ta thì con đã là vua của Narnia rồi.. chứ không phải đến lượt thằng con hoang Caspian kia… con còn không biết là, chính chao nó còn không muốn nó có mặt trên đời này… nó quá khác biệt với những đồng bào Telmarine của hắn… ôi chao tên nhóc đáng thường…”

“Đi đi… bà chết rồi…” Edmund run giọng.

“Ai nói với con là như vậy… không phải vừa mấy năm trước chúng ta gặp nhau đó thôi sao… con trai ta… hoàng tử của ta… bây giờ vẫn chưa quá muộn… gϊếŧ bọn chúng và trở thành vua của ta… con sẽ cai trị toàn bộ thế giới này… kể cả thằng lỏi Ambrose và con nhóc Fayola cao cao tại thượng sẽ phải quỳ xuống liếʍ chân con… thế nào…”

“Không… bà đừng nói nữa… nếu không… không tôi sẽ gϊếŧ bà…” Edmund dơ thanh kiếm lên, giọng nhắt nhứ nói..

“Ha ha… Cháu không thể gϊếŧ ta được… không ai có thể gϊếŧ ta được… ha ha… ta sẽ luôn tồn tại ở trên thế giới này… và luôn sống mãi trong tâm trí cháu, ngốc ạ…”

“Không… bà đi chết đi…”

Thế là Edmund cầm kiếm lao lên phía trước ra sức chém về phía lớp sương mù màu xanh.

“Ha ha.. con trai con cứ chơi đi, ta mang đến cho con một người bạn mới…”

Nói rồi, mụ Phù thủy trắng biến ra một con rắn biển rõ to, nó nhớt nháp và nhiều chân trườn qua trườn lại trên tay chân của Edmund.

….

Đến lượt Lucy, không giống vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng, đau khổ của những người khác, trông cô bé thực sự hạnh phúc… nụ cười tươi roi rói nở ra, cả người Lucy đang nóng lên vì sung sướиɠ…

Lucy thấy cha của mình, ông Pevensie đang rươm rướm nước mắt… cô bé hỏi:

“Sao cha lại khóc?”

“Ôi Lucy… con sao có thể hiểu được nỗi lòng của người cha khi bao nhiêu năm vất vả nuôi con gái mình rồi để bây giờ tặng không cho người khác… hu hu…”

“Tặng không… ý của cha là gì… làm tại sao con lại mặc bộ quần áo như vậy?”

Lucy không hiểu hỏi, cô cúi đầu nhìn mình đang mặc một bộ váy cực kỳ lộng lẫy và xa hoa… và cha của cô đang mặc một bộ lễ phục đẹp nhất mà ông có. Có vẻ cô cũng lớn hơn một chút…

Đúng lúc này, mẹ của cô, bà Pevensie từ bên ngoài đi vào lườm chồng mình nói:

“Thôi nào… đến giờ rồi, ông còn phải mang con gái lên lễ đường nữa, không thể để con gái chúng ta bị mất mặt trước khách mời được…”

“Mẹ, có chuyện gì sắp xảy ra vậy…” Lucy vẫn chả hiểu gì hỏi.

Bà Pevensie ánh mắt kinh ngạc nhìn con gái mình, giọng nói đầy vẻ tự hào giống như mấy phụ huynh khoe với nhau thành tích học tập của con cái họ vậy, bà nói:

“Tội nghiệp, là do con gái của mẹ vui quá mà… con không nhớ sao, hôm nay là ngày cưới của con… thế nào, hồi hộp phải không. Sau mười năm theo đuổi, cuối cùng con cũng bắt được trái tim cậu ta… ha ha… phải biết mấy kế sách của mẹ giúp con rất nhiều đó…”

“Ngày cưới… cậu ta là ai?” Lucy kinh ngạc hỏi tiếp.

“Thôi đừng giả vờ nữa, là chú rể của con, chồng tương lai của con, Ambrose Karling chứ còn ai.”

“Cái gì..”

Lời mẹ Lucy nói như một đòn sét đánh mười triệu Vôn vào đầu cô bé… Ambrose… mình lại sắp thành hôn với cậu ta...chuyện này sao có thể được…

Rồi, đột nhiên sao đó, một đống ký ức vừa lạ lùng vừa thân quen hiện nên trong đầu Lucy, qua nó, cô biết trong mười năm qua, từ lúc học lớp bảy tới giờ, cô đã phải ‘chiến đấu’ với mấy người con gái khác mới dành được cậu ta…

Đầu tiên là Fayola… dù là bạn rất thân nhưng không thể nhường được, sau đó tới một cô gái khác tóc nâu người châu á mà Lucy không quen biết… tiếp, lại có cả Gael, không ngờ con bé con nhỏ tuổi như vậy đã có ý với Ambrose.

Rồi lại một con nhỏ tóc vàng nữa… lại tới một đứa tóc ánh kim, không phải hai đứa… thôi nào sao nhiều vậy, Lucy càng xem càng thấy mình giỏi nhường nào, tiếp đến là một con bé tóc xù răng thỏ, sao vậy, con bé này có vẻ đi phẫu thuật thẩm mĩ, đôi răng thỏ của nó biến mất...

Cuối cùng sau khi loại bỏ sáu đối thủ, Lucy đã khẳng định vị trí của mình trong tình cảm của Ambrose… và giờ, đến lúc cô hái quả.

Càng xem, Lucy càng thấy vui vẻ và hạnh phúc, không ngờ mười năm qua lại có nhiều chuyện tới như vậy, và Ambrose sắp cưới cô làm vợ, thật là…

Đột nhiên, một bàn tay vỗ một cái khiến Lucy tỉnh lại, mẹ của cô dục:

“Tỉnh lại, tới lúc nào rồi còn đứng ngây ra đấy, chú rể và mọi người đã có mặt rồi… còn ông nữa, mau lau mấy giọt nước mắt kia đi, hôm nay là ngày vui của con gái, không thể khiến nhà mình mất mặt được…

“Phải phải, tôi biết, bà yên tâm.” Ông Pevensie lấy khăn lau nước mắt rồi nói.

Bà Pevensie dặn dò chống mình mấy câu rồi ra khỏi phòng, trước khi đi bà còn nói:

“Nhớ là năm phút nữa lễ cưới bắt đầu.”

“Vâng… tôi biết rồi.” Ông Pevensie đáp lại, vợ ông lúc nào cũng vậy, tuy bà ta hơi kĩ tính một chút nhưng rất yêu thương chồng con.

Năm phút thoáng cái qua đi, đến khi chính tay nghe thấy tiếng nhạc đám cưới, chính mắt nhìn thấy hình ảnh cậu bạn quen thuộc đang mỉm cười thân thiết đứng chờ cô dưới một cái công bằng hoa rất đẹp… là Ambrose.

Lucy vẫn cảm thấy mình như đang đang nằm mơ vậy… chuyện này quá không ngờ tới.

Lucy chết lặng đứng ở cửa lễ đường, tới khi có người hét vang lên:

“Mời cô dâu và ba cô dâu bước tới…”

Thì Lucy mới gật mình theo bản năng bước tới… con đường chỉ mấy chục mét thôi mà cô cảm thấy quá dài, cô giò chỉ muốn chạy thật nhanh tới bên cạnh Ambrose rồi làm lễ thanh hôn thôi.

Nhưng lý trí bảo cô không được làm vậy, cô phải thể hiện mình là một cô dâu xinh đẹp, dịu dàng, thành thục mà không phải đứa trẻ con lớp bảy trước kia.

Và đã đến, Ambrose ánh mắt vui vẻ, đưa bàn tay ấm áp quen thuộc ra nắm lấy tay cô, rồi cậu ta nói nhỏ bên tai Lucy:

“Lucy, hôm nay em thật đẹp…”

Cảm giác được cái hơi thở nóng bỏng và lời nói ngọt ngào bên tai, Lucy không tự chủ khuôn mặt đỏ lên, khiến cô bé vốn xinh xắn lại càng đẹp đẽ hơn…

Cô mãi mới nói nhỏ một câu:

“Cảm ơn, Ambrose.”

….