Thời điểm mặt nàng chạm vào ngón tay của Tạ Minh Triệt trong lòng
hắn
nao nao, cặp mắt phượng mơ hồ lóe lên
một
tia kì lạ, môi
hắn
khẽ mím,
nhẹ
rút ngón tay về, cất tiếng
nói
bình tĩnh lãnh đạm: “Thử xem
đi.”
“A?”A Yên ngây người đứng ở trong hộp chất đầy những bộ y phục
nhỏ
xinh đẹp đẽ, có chút
không
kịp phản ứng với lời
hắn
nói.
Tạ Minh Triết
không
chút để ý mà vuốt ve ngón tay vừa mới thu về,
trên
đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại xúc cảm của
một
màn ôn mềm kia
“Thử quần áo.” Tạ Minh Triệt ngắn gọn mà
nói
một
câu, sau đó liền tùy ý rút ra từ trong hộp
một
chiếc váy
nhỏ, đưa tới trước mặt A Yên
A Yên ngơ ngác tiếp nhận chiếc váy
nhỏ
màu lam nhạt thanh nhã
“không,
không
cần
đi?”
Tạ Minh Triều nhìn chằm chằm nàng
một
lát, dường như
đã
hiểu ra điều gì đó, vì vậy
hắn
nhẹ
nhàng gật đầu sau đó liền vươn tay ra túm cái gáy của nàng thả vào giường lớn mềm mại. A Yên còn chưa có kịp phản ứng
đã
thấy
hắn
đem hộp quần áo đổ hết ra đệm rồi sau đó đem chiếc hộp to dựng lên che chắn thân hình nàng.A Yên thò cái đầu
nhỏ
từ sau chiếc hộp ra sợ hãi quan sát
hắn
, hẳn là vẫn chưa hiểu ý
hắn. Bỗng
một
ngón tay thon dài duỗi lại đây, ấn đầu
nhỏ
của nàng vào sau hộp
" Thay
đi.” Nàng nghe thấy tiếng
hắn
lãnh đạm truyền đến.
A? - A Yên cầm chiếc váy màu lam
trên
tay, lại nhìn chiếc hộp cao lớn
đang
che khuất tầm mắt của mình, nửa ngày đều
không
có lấy lại được tinh thần.Nhưng cuối cùng,nàng vẫn ngoan ngoãn thay ra chiếc váy màu lam nhạt mà
hắn
đưa
Váy lụa nho
nhỏ
được thêu những bông hoa
nhỏ
màu trắng bạc, quả
thật
thực tinh xảo, đẹp đẽ. Nàng thực
sự
rất
yêu
thích nó. A Yên lại thò đầu
nhỏ
ra từ sau chiếc hộp
“Ra đây.” Tạ Minh Triết
đã
ngồi ở mép giường
một
lúc lâu, thấy tiểu
cô
nương trắng nõn thò đầu ra, liền mở miệng
nói.
A Yên dùng dằng
một
lúc rồi
đi
ra, ngón tay nắm váy, cũng
không
biết là vì cái gì mà lúc đối diện với con ngươi đen kịt của Tạ Minh Triết khuôn mặt trắng nõn lại
ẩn
ẩn
lộ ra điểm ửng hồng. Mà tất cả những hành động của
cô
trong mắt Tạ Minh Triết lại bình thản ko chút phản ứng nhưng dường như so với trước đây có chút
không
giống
Nàng
nhỏ
bé xinh xinh so với con búp bê
hắn
vừa tiện tay ném ra đệm kia chêch lệch
không
bao nhiêu, giờ phút này nàng khoác lên chiếc váy màu lam nhạt
nhỏ
xinh tôn lên làn da nổi bật trắng hồng. Mái tóc đen nhánh mềm mại được bện thành bím tóc
thật
dài quấn đến bên hông nàng,thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vừa đáng
yêu.Tạ Minh Triết liếc mắt nhìn búp bê Tây Dương bị
hắn
ném đến trong
một
góc kia.Môi mỏng hơi cong, ý cười nhàn nhạt
Chậc.
“Tiếp tục thay
đi.”
hắn
vươn tay, chọc chọc vào đầu nàng, cố tình khống chế lực tay để
không
làm nàng ngã,A Yên nghe thấy
hắn
nói
như vậy, ngược lại cũng
không
có tâm lý chống đối, nàng cũng rất muốn đem tất cả quần áo đẹp như vậy đều mặc
một
lần!
Vì thế lần này, nàng mở to đôi mắt đen nhánh, trong ánh mắt lóe lên rạng rỡ, dưới cái nhìn chăm chú của
hắn
, ra sức gật đầu: “ Ân”
Nàng vui sướиɠ chạy về sau hộp.
Mà Tạ Minh Triệu rũ mi mắt,sự
lạnh lẽo ở giữa 2 đầu lông mày dường như phai nhạt ít
đi
Sau đó A Yên chơi trò đổi quần áo, chơi đến thực vui vẻ Nàng thay đổi rất nhiều quần áo đẹp, sau đó vội vàng mà chạy ra khoe cho Tạ Minh Triệu xem, còn luôn miệng hỏi:
“Cái này đẹp
không?”
“Cái này nhé?”
“Màu sắc cái này đặc biệt đẹp có phải
không?”
“Cái này ta cũng thích!”
……
Nàng giống như quên
đi
sự
sợ hãi của mình đối với đại hung thần trước mặt, bắt đầu ríu rít như chú chim
nhỏ
nói
liên thanh
không
ngừng nghỉ
Mà Tạ Minh Triết từ đầu tới cuối chỉ có đúng
một
âm
tiết —— “Ân.”
A Yên mặc
một
chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt kết hợp với
một
cái quần yếm chạy ra, trước mặt Tạ Minh Triết hưng phấn xoay vài vòng, sau đó nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn
hắn, trong ánh mắt lóe lên tia mong đợi: “Cái này đẹp
không?”
Tạ Minh Triết nhìn chằm chằm
cô
gái
chỉ lớn bằng bàn tay
một
người lớn, nàng
đang
dè dặt nhìn
hắn
trong ánh mắt lóe lên ánh chờ đợi.
Tạ Minh Triết
không
có phụ
sự
kỳ vọng của nàng,
nhẹ
nhàng gật đầu.A Yên cười rộ lên, cặp mắt kia cong thành trăng rằm
Cũng
không
biết là vì cái gì, giờ khắc này, Tạ Minh Triết lẳng lặng nhìn
cô
gái
nhỏ
trên
giường cái kia, trong lòng khẽ buông lỏng..
hắn
liếc mắt nhìn
một
cái đồng hồ
trên
cổ tay,
đã
8 giờ tối rồi
hắn
vẫn luôn rất khắt khe trong sinh hoạt của bản thân,bình thường 7 giờ
hắn
đã
ngồi vào bàn ăn cơm nhưng hôm nay hiển nhiên phá lệ.Vì thế
hắn
duỗi tay tùy ý chọc chọc lên đầu
cô
gái
nhỏ
đang
đứng
trên
giường, sau đó liền đứng lên,
đi
ra khỏi phòng ngủ
A Yên lăn qua lăn lại trong đống quần áo, tự mình chơi
một
hồi lâu đến tận khi hương thơm của đồ ăn đưa vào men theo cửa phòng ngủ hé mở mới dừng. Nàng bắt chiếc con cá chép lộn mình ngồi dậy, vội vội vàng vàng muốn trườn xuống khỏi giường.đang
lúc nàng lôi kéo ga giường
thật
cẩn thận mà trườn xuống
thì
bị
một
bàn tay túm lấy cái gáy
nhỏ
nâng lên. Nàng cuống quít giương mắt, khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng kia
thì
hì hì cười hai tiếng.
A Yên là bị xách
đi
ăn cơm.Nhưng nàng
một
chút cũng
không
tức giận, thậm chí nghĩ muốn ôm ngón tay của Tạ Minh Triết lại khen
hắn
một
lần.Nàng dường như
đã
quên
đi
bộ dáng run sợ của mình khi đối mặt
hắn
lúc trước
A Yên
đã
ở bên Tạ Minh Triết
một
tháng,vì vậy nàng
đã
không
còn sợ
hắn
như trước
hắn
nấu cơm ăn rất ngon,hơn nữa lại mua sắm cho nàng
thật
nhiều quần áo đẹp mắt, có đôi khi còn cho nàng vào túi quần túi áo rồi mang
đi
ra ngoài dạo
một
vòng
thật
ra
hắn
rất là tốt bụng nha, dáng dấp cùng khuôn mặt lại đặc biệt đẹp mắt, chỉ có điều là rất ít
nói.A Yên thực cảm kích
hắn.Trong thời gian này, linh lực của A Yên cũng khôi phục được
một
chút.Nàng
đã
có thể sử dụng
một
ít tiểu pháp thuật đơn giản, chỉ là để nàng khôi phục thành kích thước như người bình thường còn có chút khó khăn.Thu
nhỏ
một
thời gian dài, trong mắt nàng thế giới liền trở nên càng lớn hơn nữa.Mà Tạ Minh Triết mỗi ngày đều
đi
ra ngoài
đi
làm, nàng
một
mình chờ ở nhà nên cảm thấy đặc biệt nhàm chán.
Có lẽ là thời đại phát triển quá nhanh,thời điểm nàng ngẫu nhiên ghé vào thành cửa sổ nhìn ngắm các tòa nhà cao ốc bên ngoài thực ngạc nhiên
Cái gì di động, TV, thư từ qua lại……Khái niệm về các thứ này đối với nàng đều quá mới mẻ độc đáo.Nhưng chỉ được
một
lúc, sau khi cảm giác mới mẻ lạ lẫm
đi
qua nàng lại cảm thấy nhàm chán
không
có gì để chơi
Sáng sớm tinh mơ
một
hôm nào đó
Khi A Yên mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, nàng nằm ở
trên
đệm mềm mại trở mình, xoa xoa đôi mắt.Lúc đó,cửa phòng ngủ mở ra,A Yên thấy Tạ Minh Triết từ bên trong
đi
ra,
đang
ở cài lại cúc áo cổ tay của áo sơ mi.Nàng ngồi dậy, mắt trông mong nhìn theo
hắn
sửa sang lại quần áo.Có lẽ là
đã
nhận ra ánh mắt mong đợi của nàng, Tạ Minh Triết quay đầu sang nhìn về phía nàng, “Làm sao vậy?”
Sáng sớm vừa mới rời giường,
âm
thanh của
hắn
trầm ấm khàn khàn.
“Ngươi lại
đi
làm sao?” A Yên thanh
âm
có phần rầu rĩ.
“Ân.” Mặt Tạ Minh Triết
không
có bao nhiêu biểu tình, “Đồ ăn đều đặt lên bàn.”
hắn
nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó cầm áo khoác âu phục, rảo bước ra cửa.
“Ta cũng muốn
đi……” A Yên đứng lên, có chút sốt ruột.
Tạ Minh Triết nghe vậy, bước chân ngừng
một
chút,
không
chút do dự cự tuyệt: “không
thể.”
Sau đó
hắn
liền
đi
ra cửa, xỏ giày, mở cửa
đi
ra ngoài.
A Yên trơ mắt mà nhìn cửa sập lại trước mặt, miệng hơi bĩu bĩu, lại bổ nhào vào
trên
đệm mềm mại, thoạt nhìn héo hon ủ rũ. A Yên thở dài
một
hơi:” Lại phải lặp lại
một
ngày nhàm chán”
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng động lạch cạch, cửa lớn lại
một
lần bị người mở ra.A Yên theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn coi.Liền thấy Tạ Minh Triết đứng ở ngoài cửa, dáng người cao dài, ngũ quan mỹ lệ, dưới đuôi mắt phải điểm
một
nốt ruồi có phần hơi đỏ - giống như màu sắc của viên đậu đỏ mà A Yên
đã
bắt gặp trong móng vuốt của Bạch Bi,phong thái thiêu đốt tâm người ta.
Nàng thấy
hắn
bỗng nhiên giơ tay, ngón tay thon dài trắng nõn ngoắc
một
cái,
hắn
tiếng
nói
hơi khàn, mang theo
một
loại dụ hoặc khó có thể miêu tả, “Chính mình lại đây.”
A Yên lộ ra
một
nụ cười rạng rỡ, cặp mắt kia trong nháy mắt có ánh hào quang bắn ra. Nàng vội vàng bò xuống khỏi sô pha, sau đó hai chân nho
nhỏ
mau chóng hướng Tạ Minh Triệt chạy tới.hắn
đứng ở ngoài cửa thu hết vẻ vui mừng trong lòng nàng khi chạy tới, đôi mắt từ trước đến nay luôn trầm lặng nay bỗng nhiên thêm
một
tia ôn nhu nhàn nhạt, tầng tầng lan ra giống như
một
gợn
nhỏ
trên
mặt hồ tĩnh lặng.hắn
ngồi xổm xuống, hướng nàng vươn tay ra đem A Yên ngồi ở trong lòng bàn tay, nàng chớp đôi mắt tròn xoe, lại đối với
hắn
cười rộ lên.Hai viên răng nanh nhòn nhọn lộ ra, lại mặc quần yếm
nhỏ, đáng
yêu
đến
không
thể tưởng được.
Tạ Minh Triết đem nàng bỏ vào túi áo tây trang của mình, lòng bàn tay
nhẹ
nhàng mà sờ sờ nàng đầu, dặn dò
một
chút “Thời điểm có người khác ở đó,
không
được phép
nói
gì hết.”
A Yên liều mạng gật đầu.Lúc Tạ Minh Triết đến cấm cung
thì
Điền Vinh Sinh còn chưa tới
hắn
đi
thẳng vào phòng làm việc của mình trong tổ ngọc khí, sau đó liền đem tây trang áo khoác cởi ra tính mang treo lên giá, chợt nhớ ra hôm nay mình đem vật
nhỏ
bên người.
hắn
duỗi tay đem túi áo tây trang đẩy ra
một
chút, liền thấy
cô
gái
nằm ở bên trong
đã
ngủ rồi.hắn
môi mỏng khẽ cong lên, vươn ngón tay ra chọc chọc nàng, lại bị nàng mơ mơ màng màng ôm lấy ngón tay.Nàng mặt cọ lại đây, vừa mới mở đôi mắt tựa như hồ nước mênh mông, hình như còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo.Tạ Minh Triết ngẩn ra, trong l*иg ngực tựa hồ có
một
chút cảm xúc xa lạ,
thật
giống như bị cái gì
nhẹ
nhàng len lỏi vào
một
chút, tuy rằng
không
đau
không
ngứa, nhưng chính là
không
thể bỏ qua.
“Đây là chỗ nào a?” Nàng mở miệng, tiếng
nói
mềm mềm mại mại.
Tạ Minh Triết phục hồi tinh thần lại, lông mi cong dài run rẩy, nhưng
trên
mặt vẫn cứ
không
có gì gợn sóng.
“Phòng làm việc của ta.”
hắn
ngắn gọn trả lời.
nói
xong,
hắn
liền duỗi tay đem nàng đặt ở
trên
mặt bàn làm việc, sau đó là đem tây trang áo khoác treo lên, lại mặc vào bộ quần áo lao động.
Trong lúc Tạ Minh Triết thay quần áo, A Yên đứng ở
trên
bàn làm việc đánh giá căn phòng này. Kiến trúc căn phòng này sao lại giống căn phòng cổ nàng từng ở qua vậy?Nàng nhịn
không
được mà tò mò nhìn khắp xung quanh.
“ Nha đầu ngốc
không
được xem xét lung tung ở nơi này”
một
giọng
nói
thuần U Châu vừa mở miệng liền đem A Yên dọa sợ.Nàng cuống quít nhìn theo hướng thanh
âm
truyền đến.Hóa ra là
một
pho tượng ngọc trạm trổ, ừm, chuẩn xác mà
nói
thì
là
một
pho tượng ngọc đầu cùng thân bị chia thành 2 mảnh. A Yên thấy đầu pho tượng kia miệng vẫn luôn động a động,
nói
thật
lớn
một
đống, toàn là những lời thú vị.
“Ngươi nó với tiểu ca bên kia, có thể hay
không
nhanh lên đem đầu ta nối lại? Ngươi nhìn ta
đi
, ta là đàn ông há có thể để như vậy? Nhìn lão già này có thảm thương
không?
“Này
đã
mấy ngày rồi? Làm gì
thì
cũng làm rồi, trả lại ta được rồi đúng
không
?”
“Còn có thể hay
không
được rồi?”