*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Tháng bảy đúng là lúc nóng nhất trong năm, đầu tháng sáu Hoàng Hậu nương nương vì tham lạnh mà sinh bệnh, vốn tưởng chỉ là việc nhỏ, không ngờ lại triền miên trên giường ước chừng hơn một tháng còn không chuyển biến tốt đẹp.
Các mệnh phụ đều đệ thiệp tiến cung thăm bệnh, Hoàng Hậu lại lấy lý do bệnh thể trầm trọng, cự tuyệt, chỉ làm Chu Vương thế tử phi Mạnh Tĩnh Ngọc ở Khôn Ninh Cung hầu hạ.
Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm một người là Ninh Vương thế tử, một người là thế tử phi, tự nhiên cũng phải tiến cung thăm.
Trước mặt hoàng đế, Kỷ Thanh Y đưa ra muốn lưu lại hầu bệnh.
“Ta biết các con đều hiếu thuận.” Hoàng Hậu rất cảm động, trên mặt tái nhợt lộ ra vài phần vui mừng tươi cười: “Chỉ là hoàng trưởng tôn mới vừa trăng tròn, không thể xa con, ta chẳng qua là ngẫu nhiên cảm lạnh, dưỡng dưỡng là khỏe thôi, có Tĩnh Ngọc ở là được. Con trở về chăm sóc tốt hoàng trưởng tôn là ta cao hứng lắm rồi.”
Hoàng đế cũng nói: “Hoàng Hậu nói đúng lắm, Kỷ thị chăm sóc hoàng trưởng tôn cho tốt, qua chút thời gian chờ Hoàng Hậu thân mình khỏe lại, thời tiết cũng mát hơn chút, ôm hoàng trưởng tôn vào cung cho trẫm và Hoàng Hậu nhìn xem.”
Kỷ Thanh Y tự nhiên đáp ứng.
Lại nói chuyện một hồi, mọi người thấy tinh thần Hoàng Hậu mệt mỏi, liền tan.
Hoàng Hậu từ trên giường đứng dậy, nhìn ngoài cửa sổ nắng hè chói chang, vẻ mặt ủ dột.
Hoàng trưởng tôn ra đời, tâm tư hoàng đế càng ngày càng khuynh hướng Từ Lệnh Sâm, nàng chờ không được.
“Nương nương.” Bình Đức Hải lặng yên không một tiếng động đi vào: “Chu Vương thế tử tới.”
Trong mắt Hoàng Hậu tinh quang chợt lóe, đảo qua vừa rồi suy sút, xoay người ngồi vào ghế trên: “Đi kêu Chu Vương thế tử tiến vào, ngươi canh ở cửa, không cho bất luận kẻ nào lại đây.”
“Dạ.” Bình Đức Hải nắm chặt phất trần trong tay, lui xuống.
“Cô mẫu.” Từ Lệnh Kiểm bước vào, ngồi phía dưới Hoàng Hậu: “Mọi chuyện đều đã an bài tốt, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.”
“Một khi đã như vậy.” Hoàng Hậu nói: “Bổn cung sẽ cho ngươi gió đông.”
Vì vị trí kia, Từ Lệnh Kiểm vẫn luôn mưu hoa, ẩn nhẫn, hắn mất đi Khanh Khanh, từ bỏ Kỷ Thanh Y, cưới Mạnh Tĩnh Ngọc, vặn ngã Thái Tử, bắt tay với Hoàng Hậu, chính là vì ngày này.
Hiện giờ thắng lợi sắp tới, trong lòng hắn bang bang nhảy, khó có thể áp chế hưng phấn kích động.
Hoàng Hậu nheo lại đôi mắt: “Nếu không phải Tĩnh Ngọc gả cho, vị trí kia cũng không tới phiên ngươi, ngươi phải nhớ kỹ là ai đỡ ngươi đi lên vị trí kia.”
Bổn cung có thể đỡ ngươi lên, tự nhiên có thể kéo ngươi xuống.
Trước tiên để ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế hai năm, chờ Tĩnh Ngọc sinh con vợ cả, quân cờ như ngươi cũng có thể vứt bỏ.
Từ Lệnh Kiểm lập tức thu liễm tâm thần, chắp tay rũ mắt: “Kiểm có thể có hôm nay, toàn nhờ nương nương dốc lòng dạy dỗ, ngày sau chắc chắn không dám quên.”
Chèn ép coi khinh và lừa gạt, đợi ta ngồi lên vị trí kia, chắc chắn dâng trả gấp bội.
Hoàng Hậu nhàn nhạt gật đầu: “Ngươi biết thì tốt, lui ra đi, có thể chuẩn bị việc đi Vạn Thọ sơn.”
Từ Lệnh Kiểm ra hoàng cung, buổi chiều liền nghe được tin tức thân thể Hoàng Hậu không tốt, trong kinh nắng nóng quá nặng bất lợi cho Hoàng Hậu dưỡng bệnh, Hoàng Thượng quyết định mang Hoàng Hậu đi Vạn Thọ sơn tránh nóng.
Đáy mắt Từ Lệnh Kiểm hiện lên một tia sáng lạnh, âm trắc trắc cười.
Chuyện lớn sắp thành!
Hắn rốt cuộc có thể đạp Từ Lệnh Sâm dưới chân, người đã từng coi khinh cô phụ hắn, đều phải quỳ bái hắn.
Hoàng đế muốn đi Vạn Thọ sơn, chỉ có thể do Kim