Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 61: Hôn môi

trên

con đường núi gập gềnh, vắng vẻ

không

một

bóng người,

một

bóng đen cao khoảng hai mét, đứng cách Lâu Minh chưa đến nửa mét, cúi đầu nghi ngờ đánh giá người mà nó cho là đồng loại với nó.

Gào! Tại sao đồng loại này nhìn

không

giống nó lắm nhỉ?

Tại sao

trên

người đồng loại này ngoài sát khí còn có hơi thở của người sống.

“Gào!” Cương thi hét lớn

một

tiếng, đưa tay bắt lấy bả vai của Lâu Minh, mặc kệ người trước mắt có phải là đồng loại của nó hay

không, sát khí

trên

người của người này

sẽlà thuốc bổ cho nó. Chỉ cần ăn người này, nó

sẽ

không

phải trốn tránh hai Thiên Sư kia cả đêm như vậy.

Lâu Minh biết sức lực của

anh

không

thể bằng cương thi nên cũng

không

thèm giãy dụa, chỉ mặc cánh tay thô to của cương thi bám lấy bả vai

anh, bắt đầu nhấc

anh

lên khỏi mặt đất.

“Gào!” Cương thi hét lớn

một

tiếng, hơi thở tanh hôi phun vào mặt Lâu Minh làm

anhkhông

kìm được mà nhăn mặt.

“Tam thiếu!” Lúc này Phan Phong

đã

gượng đứng lên được, cậu ta thấy Lâu Minh bị cương thi bắt

thì

sợ vỡ mật, ánh mắt đỏ hồng định chạy về phía Lâu Minh.

“Lui ra phía sau mau!” Lâu Minh vừa dứt lời đồng thời tay phải kéo nút ngọc

trên

tay trái xuống, sát khí đỏ như máu như

một

quả bom

không

khí nổ tung trong nháy mắt.

“Ầm!”

Phan Phong bị áp lực sát khí đánh trúng, cả người bị đẩy lùi ra ngoài, lăn lông lốc xuống mặt cỏ ven đường.

“Gào? Gào! Gào …!” Cảm nhận được sát khí trong cơ thể Lâu Minh trong nháy mắt bùng nổ ra ngoài, cương thi cảm thấy nó xong đời rồi. Nó định buông móng vuốt

đangchụp lên vai Lâu Minh ra rồi tránh né, nhưng rồi nó chợt phát

hiện, nó

không

thể vung thoát khỏi đối phương.

Lâu Minh híp mắt, hai cánh tay bắt

thật

chặt hai tay cương thi,

không

cho cương thi có cơ hội tránh thoát. Lâu Minh cảm nhận được

một

nguồn hơi thở vô cùng thoải mái từ cơ thể cương thi vận chuyển qua

sự

tiếp xúc giữa hai lòng bàn tay chuyển đến ngườianh, Lâu Minh biết đây là sát khí trong cơ thể cương thi.

Lâu Minh

không

nghĩ tới khi

anh

chạm vào cương thi, thân thể

sẽ

tự động hấp thu sát khí trong cơ thể của đối phương, nhưng cho dù là

anh

biết,

anh

cũng

không

có lựa chọn nào khác. Phan Phong và hai cảnh vệ đều

không

phải là đối thủ của cương thi, Trần Ngư

thì

lại hôn mê bất tỉnh, lúc này

anh

cũng buông tay

thì

tất cả mọi người đềukhông

thể sống sót.

Đối với người khác, sát khí

thật

hung ác, lạnh lẽo, nhưng đối với Lâu Minh, mặc dù hơi lạnh

một

chút nhưng lại rất dễ chịu. Theo sát khí

không

ngừng vận chuyển khắp kinh mạch và các lỗ chân lông, Lâu Minh cảm giác được cánh tay của mình dần dần có sức mạnh.

Lâu Minh thử giơ cánh tay của mình lên, cơ thể cao lớn của cương thi bị Lâu Minh nâng lên

một

cách dễ dàng.

“Gào!! Gào …” sát khí trong cơ thể cương thi

đã

bị Lâu Minh hấp thu bảy tám phần, lúc này

đã

không

còn sức lực mà giãy dụa, nó ủ rũ cụp đầu, yếu ớt gào thét, cho đến khí chút sát khí cuối cùng trong cơ thể cũng bị hấp thụ. Thân thể cao lớn nứt nẻ khô khốc rồi hóa thành tro bụi, tản mát rơi

trên

bãi cỏ trong ánh bình minh lấp ló phía xa xa.

Vì bị nút ngọc phong ấn trong thời gian dài nên cơ thể Lâu Minh rất yếu ớt, cái cảm giác tỉnh táo, bừng bừng sức sống tràn ngập sức mạnh như thế này, Lâu Minh chưa bao giờ cảm nhận được. Nhưng luồng sát khí trong cơ thể càng ngày càng biến động mạnh mẽ, nhắc nhở

anh

rằng sát khí trong người

anh

sẽ

bùng phát ngay tức khắc.

Lâu Minh quay đầu, nhìn thoáng qua



gái

nhỏ

đang

nằm hôn mê bất tỉnh trong ánh sáng vàng yếu ớt của buổi bình minh và ba người lính

đang

nằm cách đó

không

xa, rồi quay đầu chạy về phía dãy núi. Sát khí của Lâu Minh

đã

tăng vọt vô số lần nhưngkhông

có lần nào mà

anh

có thể nhớ được,

anh

không

biết sau khi mình mất

đi

lí trí

sẽgây ra việc gì.

Ba lính cảnh vệ cũng

không

thể ngăn được

anh

sau khi sát khí bùng phát, mặc dù Trần Ngư

không

bị ảnh hưởng nhưng lúc này



đã

bị hôn mê,

anh

không

thể ở chung

mộtchỗ với họ mà đợi



tỉnh lại được. Ôm ý nghĩ như vậy, Lâu Minh rời

đi,

anh

muốn trước khi sát khí hoàn toàn bùng phát,

anh

phải tìm

một

nơi

không

làm ảnh hưởng đến người bình thường.

Khi bóng dáng Lâu Minh khuất sau rừng cây, vẫn đứng ở

một

nơi bí mật quan sát từ nãy đến giờ,

anh

em nhà họ Nghiêm mới lén lút

đi

ra.

“thì

ra là thực

sự



một

con cương thi khác.

anh

Hai, có phải con cương thi lúc nãy

đãnuốt mất con cương thi mà chúng ta truy lùng

không?” Nghiêm Hân nhìn về hướng Lâu Minh vừa chạy

đi, hỏi.

“Hình như là vậy.” Vẻ mặt Nghiêm Uy nghiêm nghị gật đầu.

“anh

Hai, hình như bên kia có người.” Nghiêm Hân

nói

xong, hai người vội vàng chạy về phía xe Jeep. Khi đến gần, cả hai nhìn

hiện

trường vô cùng thê thảm có bốn người hôn mê, vẻ mặt Nghiêm Hân muốn khóc “anh

Hai, có phải là chúng ta gặp rắc rối rồikhông?”

“Hình như bọn họ vẫn còn sống, mau cứu người trước

đã.” Nghiêm Uy quay người chạy về phía Phan Phong, còn Nghiêm Hân

thì

chạy về hướng Trần Ngư.

Nghiêm Uy kiểm tra thương tích của Phan Phong, ngẩng đầu kêu em

gái

mình “Hân Nhi, xem

trên

người bọn họ có vết thương gì

không, nếu có

thì

dùng linh lực diệt hết thi độc

trên

người họ

đi.”

Những vết thương khác bệnh viện có thể điều trị, nhưng nếu để thi độc xâm nhập vào cơ thể

thì

không

có cách nào cứu được.

“Vâng.” Nghiêm Hân kiểm tra vết thương của



gái

trước mặt mình, thấy



gái

này ngoài cái trán bị sưng,

trên

thân thể

không

có vết thương rách da nào. Nhưng mà vừa rồi hai con cương thi chiến đấu ác liệt như thế, sát khí bùng phát khổng lồ, Nghiêm Hân nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên dùng linh lực để làm sạch cho



bé này

đã.

Khi linh lực tinh khiết xuyên qua lỗ chân lông truyền vào cơ thể Trần Ngư, linh lực trong đan điền của Trần Ngư lưu chuyển nhanh chóng, có linh lực tẩm bổ, Trần Ngư nhanh chóng tỉnh lại.

“Em tỉnh rồi sao? Có chỗ nào

không

thoải mái

không?” Nghiêm Hân thấy Trần Ngư tỉnh lại

thì

kích động hỏi.

Sát khí nặng quá!

Trần Ngư vụt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát

hiện

không

thấy Lâu Minh đâu,

côcuống lên, chống tay lên ngồi dậy vội vàng chạy ra ngoài.

“Ài, em vừa mới tỉnh, đừng lộn xộn.” Nghiêm Hân vội kêu lên.

Trần Ngư chạy quanh hai xe Jeep, thấy chỉ có ba người lính đặc chủng

đang

nằm nhưng vẫn

không

thấy Lâu Minh đâu, ngay cả con cương thi trước khi



hôn mê cảm nhận được cũng

không

thấy đâu.

Trần Ngư nhìn người thanh niên

đang

xử lý thi độc

trên

người Phan Phong, hỏi “Hai người là ai?”

“Chị là Nghiêm Hân, đây là

anh

trai chị Nghiêm Uy, chúng tôi vừa … vừa …” Nghiêm Hân ấp a ấp úng

không

biết nên

nói

thế nào.

“Con cương thi kia là do hai người dẫn tới?” Cương thi là

một

sinh vật rất hiếm khi ra ngoài, trừ bị bị bắt ép

thì

không

bao giờ ra khỏi mộ huyệt. Mà hai

anh

em nhà họ Nghiêm



ràng là Thiên Sư, trùng hợp xuất

hiện

ở chỗ này, Trần Ngư có thể chắc chắn khẳng định, con cương thi bỗng nhiên xuất

hiện

kia có liên quan đến hai người này.

“Em cũng là Thiên Sư sao?” Tu vi của Nghiêm Uy cao hơn nhiều so với Nghiêm Hân, cậu ta

đã

nhận ra linh khí vận chuyển quanh người Trần Ngư.

“Con cương thi kia đâu? Hai người khi đến đây có nhìn thấy người nào khác

không?” Trần Ngư

không

trả lời câu hỏi mà hỏi lại, với sát khí của

anh

Ba

thì

cương thi bình thường cơ bản là

không

dám đến gần

anh

Ba, nhưng bỗng nhiên cả

anh

Ba và cương thi đều biến mất, điều này làm Trần Ngư cảm thấy vô cùng bất an.

“Con cương thi kia

đã

chết rồi.” Nghiêm Hân chỉ chỉ lên bãi cỏ.

Trần Ngư

đi

tới mấy bước, nhìn thấy

trên

bãi cỏ phủ

một

lớp bụi, đây là tro bụi cương thi sau khi bị diệt.

“Khi chúng tôi chạy đến, vừa lúc thấy

một

cương thi khác

đang

ăn cương thi kia, sau đó, cương thi đó chạy mất.” Nghiêm Hân giải thích.

“Ăn??”

Ăn, là chỉ

một

con cương thi hấp thu sát khí của

một

cương thi khác, thừa hưởng sát khí của cương thi bị hấp thu đồng thời gϊếŧ chết đối phương.

Mặc dù sát khí

trên

người

anh

Ba là tiêu chuẩn của

một

cương thi ngàn năm, nhưng về bản chất

anh

ấy vẫn là con người mà, sao lại …

“anh

ấy chạy theo hướng nào rồi?” Trần Ngư nôn nóng hỏi.

“Bên kia.” Nghiêm Hân chỉ về hướng Lâu Minh vừa chạy

đi.

Trần Ngư móc la bàn, muốn dùng la bàn tìm vị trí của Lâu Minh nhưng có thể là Lâu Minh

đã

chạy quá xa, la bàn

không

cảm nhận được.

“Em định tìm vị trí của cương thi kia sao?” Nghiêm Hân thấy Trần Ngư lấy la bàn ra để định vị

thì

suy đoán,

nói

“Em đừng

đi

thì

hơn, con cương thi mà hai

anh

em chị truy lùng có tám trăm năm đạo hạnh, vậy mà lại bị cương thi kia ăn trong nháy mắt, chứng tỏ cương thi đó ít nhất phải là ngàn năm. Cương thi ngàn năm chúng ta

không

đánh lại đâu.”

Trần Ngư

không

có thời gian để ý đến



ta,



chạy về hướng Lâu Minh vài bước, đồng thời rót linh lực vào la bàn, la bàn vù vù chấn động hai lần nhưng vẫn

không

tra được vị trí của Lâu Minh.

Khi Trần Ngư

đang

không

biết tìm cách gì

thì

lại nghe Nghiêm Hân

nói

“Con cương thi kia ở hướng đông nam cách đây hai cây số.”

Trần Ngư quay phắt đầu lại, thấy trong tay Nghiêm Hân

đang

cầm

một

la bàn có hình thù kì lạ,



hỏi “cô

có thể dò được vị trí sao?”

“Đây là la bàn ông nội chị

đã

sửa lại, chuyên để tìm vị trí của cương thi, chưa từng sai lần nào.” Nghiêm Hân kiêu ngạo đáp.

Ánh mắt Trần Ngư sáng lên, giật phắt la bàn trong tay Nghiêm Hân.

“cô

làm gì vậy? Đưa trả la bàn cho tôi.” Nghiêm Hân vội kêu lên.

Nghiêm Uy nghe tiếng em

gái

mình kêu to, vội vàng đứng lên, nhíu mày nhìn Trần Ngư.

“Con cương thi vừa rồi chắc chắn là do hai người dẫn đến phải

không?” Giọng

nói

của Trần Ngư

không

thân thiện nữa.

anh

em nhà họ Nghiêm chột dạ

không

nói

gì.

“Bây giờ tôi mượn la bàn này để tìm người, ở đây giao lại cho hai người, hai người thanh lọc thi độc

trên

người họ cho sạch

sẽ, chờ tôi trở về.” Trần Ngư

nói

rồi xoay người rời

đi.

“Nhưng mà …”

“Hân Nhi!” Nghiêm Uy cắt ngang lời em

gái.

“anh

Hai, la bàn đó là em trộm mượn của ông nội, nếu



ta làm hỏng nó

thì

sao?” Nghiêm Hân vội la lên.

“Chúng ta cứu người trước

đã.” Nghiêm Uy khiển trách “Nếu

không

phải là chúng ta đem cương thi đuổi đến đây

thì

bọn họ cũng

không

xảy ra chuyện gì. Về tình về lý chúng ta đều phải chịu trách nhiệm.”

“Dạ.” Nghiêm Hân chột dạ cúi đầu,

đi

theo

anh

trai cứu hai người còn lại

đang

hôn mê.

Ở nơi khác, dựa vào chỉ dẫn của la bàn, Trần Ngư chạy nhanh xuyên qua khu rừng. Cũng may là



lớn lên ở vùng rừng núi nên tốc độ chạy trong rừng cây

không

chậm chút nào. Thời gian dần trôi qua cũng rút ngắn khoảng cách giữa



và Lâu Minh.

Chạy được khoảng hai mươi phút, cũng

không

biết có phải là Lâu Minh

đã

mệt mỏi haykhông, mà kim của la bàn bỗng nhiên dừng lại.

Trần Ngư thu hồi la bàn, chạy nhanh hơn, cuối cùng sau khi xuyên qua rừng cây, tạimột

cốc núi giữa hai quả núi

nhỏ,



nhìn thấy Lâu Minh.

Lúc này, vốn là

một

chàng trai

anh

tuấn, sạch

sẽ, bây giờ áo màu nâu nhạt

trên

người Lâu Minh dính đầy lá khô, ngón tay thon dài trắng nõn

đã

dính đầy vết bẩn,

anh

quay lưng về phía Trần Ngư ngẩng đầu về hướng Đông nhìn bầu trời, dường như

đang

chờ ánh bình minh ló dạng.

“Vù vù vù!”

La bàn mà Trần Ngư mượn từ Nghiêm Hân bỗng nhiên chấn động, bởi vì sát khí quá nặng, kim đồng hồ mãnh liệt quay vài vòng rồi bỗng nhiên bất động.

Còn la bàn của Trần Ngư

thì

kích động từ trong túi vải bay ra, bay vòng quanh người Trần Ngư

không

ngừng phát ra cảnh báo.

“anh

Ba?” Trần Ngư

không

để ý đến cảnh báo của la bàn, cẩn thận bước về trước mấy bước.

“Rắc rắc!”

Lâu Minh xoay người lại, đạp trúng nhánh cây khô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía Trần Ngư. Trần Ngư bị ánh mắt sắc bén của Lâu Minh quét tới,

không

kìm được mà nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, thế mà mắt

âm

dương lại tự động mở ra.

Trong cốc núi vốn tối tăm mù mịt, lúc này biến thành

một

biển máu, đứng giữa biển máu này, đôi mắt đỏ ngầu kia của Lâu Minh tựa như

một

con ma vương từ trong truyện tranh xé rách

không

gian mà bước đến, lạnh lẽo

không

mang theo chút hơi ấm nào.

“Vù vù …”

một

trận gió thổi qua, trước mắt Trần Ngư bỗng nhiên xuất

hiện

một

cảnh tượng mờ ảo, hình như là hình ảnh của

một

người nam và

một

người nữ cầm kiếm đứng đối đầu nhau.

“Huynh

sẽ

gϊếŧ ta sao?” Người nữ hỏi.

“sẽ!” Người nam quả quyết trả lời.

“Quả nhiên đàn ông đều là đồ lừa đảo” Người nữ phẫn nộ

nói.

Người nam im lặng

không

nói

gì.

“Vù vù …” Lại

một

trận gió thổi qua, hình ảnh kia dường như

đã

bị gió thổi tan biến, bên tai

không

còn

âm

thanh kì lạ nữa, Trần Ngư lại ngẩng đầu nhìn, Lâu Minh

đã

đứng trước mặt Trần Ngư.

“anh

Ba?” Trần Ngư có

một

cảm giác kì lạ, sát khí khổng lồ như vậy

thì

phong ấn phải hoàn toàn mất hiệu lực mới đúng. Nhưng nhìn

anh

Ba

không

giống như bị mất

đi

lí trí, mà sát khí quanh người giống như rất ổn định.

Lâu Minh nâng cánh tay lên,

nhẹ

nhàng vuốt khuôn mặt mềm mại của Trần Ngư, sau đó lại nâng

một

tay khác lên, chạm

nhẹ

lên cánh môi mềm mại của

cô.

“anh

Ba?

anh

có thể nghe em

nói

chuyện

không?” Động tác của Lâu Minh rất dịu dàng nhưng cảm giác này

thật

kì quái, Trần Ngư

không

được tự nhiên, muốn né tránh.

Nhưng cơ thể của



vừa mới lùi lại chút xíu, động tác của Lâu Minh vừa mới còn rất dịu dàng bỗng nhiên trở nên thô bạo.

anh

ngăn động tác của Trần Ngư lại, rồi kéo giật người



vào người

anh

rồi mạnh mẽ hôn lên môi

cô.

“Ưm!” Trần Ngư

đã

hôn Lâu Minh rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên bị Lâu Minh hôn.

không

giống như khi



độ khí cho

anh, Lâu Minh hôn ngang ngược mà càn quấy, cuốn lấy đầu lưỡi của

cô, đem môi



hút đến tê dại.

Trần Ngư hoảng sợ mở to hai mắt,

một

cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lan truyền đến vỏ não.

Đây là …



bị

anh

Ba sàm sỡ hả?

Ánh mặt trời hồng rực cuối cùng cũng nhô lên từ phía chân trời, chiếu khắp rừng cây và lên đôi nam nữ

đang

hôn nhau trong cốc núi.

Động tác ôm Trần Ngư của Lâu Minh bỗng nhiên thả lỏng, Trần Nga cảm nhận được nguồn sát khí khổng lồ sắp bùng nổ,

không

kịp nghĩ nhiều,



đuổi theo cánh môi của Lâu Minh định rời

đi, hôn lên lần nữa,

một

luồng linh khí tiến vào trong cơ thể Lâu Minh.

Ánh mặt trời ấm áp tiếp tục chiếu sáng cốc núi, sát khí đỏ như máu cũng dần tản

đitrong ánh nắng rực rỡ.

Trần Ngư nhìn Lâu Minh

đang

mê man nằm gối đầu

trên

chân

cô, vẻ mặt biến đổi vô cùng phức tạp.

“Nếu như khi người đó hôn







không

cảm thấy chán ghét, như vậy là có thể

côđã

thích người ta rồi.”

“Nếu như



hôn

một

người, sau đó lại muốn hôn tiếp, như vậy chắc chắn là



thíchanh

ta rồi.”

Trần Ngư chớp chớp mắt, dường như muốn kiểm nghiệm điều gì đó, cúi đầu xuống lướt

nhẹ

lên môi của Lâu Minh.

Tác giả có lời muốn

nói:

Phan Phong

đang

hôn mê:

thật

là tiếc mà,

không

có người nào chứng kiến được màn này.