Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 57: Báo cảnh sát âm phủ

Từ

nhỏ

thầy giáo

đã

dạy, có chuyện

thì

tìm chú cảnh sát, sao



lại quên cơ chứ.

“anh

Ba, em về trước đây.” Như được

khai sáng, Trần Ngư vội vàng rời khỏi biệt thự nhà họ Lâu

·

Nguyên tác là “Thể hồ quán đỉnh”. Theo mình tra được

thì

‘quán đỉnh’ là rưới nước lên đầu, là

một

nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Còn nguyên nghĩathì

không

biết là gì. Bạn nào biết góp ý mình sửa nha.

Lâu Minh nhìn Trần Ngư trong chớp mắt

đã

không

thấy bóng, nhìn tôm hùm

trên

bàn vẫn còn nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu, gọi Hà Thất dọn xuống.

“Vâng.” Hà Thất đến bên bàn ăn, vừa dọn vừa

nói

“Tam thiếu,

anh

nói

chuyện

đithành phố Bình với tiểu thư Trần Ngư chưa ạ.”

“Từ từ cũng được.” Lâu Minh trả lời.

“Trưởng khoa Vương bên xưởng chế tạo vẫn giục chúng ta xác nhận ngày đến cho ông ấy.” Hà Thất nhắc nhở.

“Vậy

nói

với ông ấy hai ngày nữa

sẽ

có thông tin chính xác.” Lâu Minh

không

thèm để ý chút nào, đứng lên.

“Vâng.” Đợi thêm hai ngày? Hà Thất nghĩ thầm, trưởng Khoa Vương

đã

hói nửa đầu,không

chừng kỳ này hói hết cả đầu luôn rồi.

==

Trần Dương

đang

muốn lên giường

đi

ngủ,

thì

ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng đập cửa. Động tác kéo chăn của Trần Dương ngừng lại, đến bên cửa sổ kéo tấm rèm che ra. Xuyên qua cửa sổ mờ hơi sương, Trần Dương nhìn thấy bóng người quen thuộc,anh

nhíu mày kéo cửa sổ ra.

Khi cửa sổ được mở ra, Trần Ngư với vẻ mặt kích động nhìn gương mặt đen như than của

anh

trai nhà mình,

thì

chột dạ “anh



anh

chưa ngủ ạ … ha ha.”

“Sao em

không

vào nhà bằng cửa chính?” Trần Dương đen mặt hỏi.

“Đúng ha, em nên leo lên phòng em trước, rồi

đi

qua hành lang gõ cửa phòng

anhchứ.” Trần Ngư bừng tỉnh, sao



lại trực tiếp leo lên cửa sổ phòng

anh

trai chứ, quả nhiên là do



quá nóng ruột.

Đây là trọng điểm sao???

“Em vào

đi.” Trần Dương bất đắc dĩ đứng qua

một

bên, chờ Trần Ngư nhảy vào,

anhlại kéo cửa sổ xuống.

Trần Dương quay người nhìn thoáng qua em

gái

nhà mình

đã

bị đông cứng đến mức mặt mũi đỏ bừng, rồi mở cửa phòng

đi

ra ngoài.

Trần Ngư hơi sửng sốt,



không

biết Trần Dương ra ngoài làm gì, cũng

không

lên tiếng hỏi, chỉ ngoan ngoãn ngồi

trên

ghế trong phòng, chờ

anh

trai mình trở về.

Trong chốc lát, Trần Dương quay lại,

trên

tay là

một

ly sữa nóng đưa cho Trần Ngư “Em uống

đi

cho ấm người.”

“Cám ơn

anh

Hai.” Trần Ngư dùng hai tay ôm ly sữa, cúi đầu uống từng ngụm

nhỏ, sau đó giương cái miệng dính bọt sữa nhìn

anh

trai cười ngọt ngào.

“Em đúng là ngốc mà.” Trần Dương giật mấy tờ khăn giấy đưa cho Trần Ngư “Em tìmanh

có chuyện gì vậy?”

Trần Ngư cầm khăn giấy, vẻ mặt nghiêm chỉnh lại,

nói

với Trần Dương “anh

Hai,

anhnhớ chuyện của Trương Tử Dương

không?”

“Sao thế? Nhà họ Trương đến tìm em?”

“Vâng.”

“Lúc nào? Ngày mai hả?” Trần Dương suy nghĩ

một

lúc “Ngày mai

anh

xin nghỉ rồi

đivới em.”

“không

phải vì chuyện này.” Trần Ngư lắc đầu dưới ánh mặc nghi hoặc của Trần Dương

nói

“anh

Hai, em

đang

phân vân

không

biết có nên cứu Trương Tử Dương haykhông?”

Trần Dương sững người nhưng

không

vội vàng trách



thấy chết mà

không

cứu, chỉ hỏi “Tại sao?”

Trần Ngư lại

nói



mọi chuyện với Trần Dương

một

lần nữa, Trần Dương càng nghe, lông mày càng nhăn chặt, cuối cùng

thì

sắc mặt vô cùng khó coi.

Vốn cho rằng ở bên ngoài Thi Thi chỉ việc đuổi ma thôi,

không

ngờ những việc liên quan đến

âm

phủ còn u ám, phức tạp hơn cả

hiện

thực. Vậy

thì

làm sao em

gái

anh

có thể trưởng thành

một

cách lành mạnh về thể xác và tinh thần được đây?

“anh, người ta

không

phải hay

nói

trên

đời này có nhân ắt có quả sao? Nhưng chuyện này

thì

phải làm sao đây, những người nhà họ Liễu kia chẳng chịu

sự

trừng phạt chút nào.” Trần Ngư

nói

“Tuy rằng Hướng Nam nguyền rủa người nhà họ Liễu

không

thể sống quá hai mươi lăm tuổi nhưng đều do họ

đã

cướp đoạt số mệnh của Hướng Nam, sáu trăm năm qua, người nhà họ Liễu sống sung túc, giàu sang. Liễu Tu Thành còn sử dụng thuật ‘đổi mệnh’ để tránh

sự

nguyền rủa của Hướng Nam.”

“Hai người sống,

một

hồn ma.” Trần Dương xứng danh là cảnh sát, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt “Giống như chúng ta giải quyết tố giác, cho dù người tố giác có là người xấu nhưng chỉ cần họ bị nguy hiểm, chúng ta trước tiên phải bảo vệ họ, cứu họ trước.”

“Nhưng mà em

không

muốn xen vào, em rất ghét người nhà họ Liễu.” Trần Ngư rầu rĩ.

“Nếu như em mặc kệ,

không

quan tâm

thì

sẽ

có hậu quả gì?” Trần Dương

không

hiểu về giới huyền học. Nếu là chuyện

trên

trần gian, gặp phải chuyện tương tự mà cảnh sát ngoảnh mặt làm ngơ

thì

sẽ

bị xử lý kỷ luật. Còn đây là chuyện của giới huyền học, Trần Dương

không

hiểu

rõ.

“Nếu ngay từ đầu em

không

xen vào

thì

chuyện này

không

có liên quan gì đến em hết. Nhưng đêm qua, em

đã

giúp Hướng Nam, vô tình liên lụy vào ân oán giữa cậu ta và nhà họ Liễu. Nếu như chuyện này

không

thể giải quyết êm xuôi có thể

sẽ

có ảnh hưởng gì đó với em, nhưng ảnh hưởng như thế nào

thì

em cũng

không

chắc lắm, chắc chắn là phải chờ kết quả chuyện này như thế nào

đã.”

“Vậy theo cách làm của giới huyền học

thì

chuyện này

sẽ

xử lý thế nào?” Trần Dương nghe thấy có ảnh hưởng đến em

gái,

thì

vẻ mặt trở nên lo lắng.

“Cứu người, phải cứu cả hai.” Trần Ngư

không

cam lòng “Chức trách của thầy trừ ma tụi em là phải bảo vệ người sống

không

cho ma quỷ quấy rối.”

“Việc này ai cho em biết?” Trần Dương hỏi.

“Ông nội

nói

cho em biết, ông nội

nói, nếu như giữa người sống và hồn ma chỉ được chọn

một, thầy trừ ma nhất định phải vô điều kiện đứng về phía người sống, nếukhông

sẽ

là vượt quyền,

sẽ

bị Thành Hoàng trách phạt.” Trần Ngư

nói.

“Thành Hoàng?” Kể từ khi biết em

gái

mình là thầy trừ ma, Trần Dương

đã

không

ít lần lên mạng tra cứu về chuyện có liên quan đến hồn ma để tìm hiểu, thế là nghe tên Thành Hoàng

thì

cũng có hiểu đôi chút “Đức Thành Hoàng, là chức quan dưới

âm

phủ, tương đương với thị trưởng nơi trần gian, cai quản vong linh của người chết, thưởng thiện phạt ác, cai quản sống chết, phúc họa của các loài, đúng

không?”

“Vâng ạ.” Trần Ngư gật đầu.

Mắt Trần Dương sáng lên “trên

trần gian, chúng ta quản lý đất nước bằng luật pháp, sử dụng tòa án để xét xử tội phạm.

nói

cách khác, mặc dù người này có tội hay

không, em lại hận

hắn

ta nhưng em

không

thể ra tay trừng trị

hắn

ta, mọi người đều phải thông qua luật pháp để thực

hiện

việc tố giác, khiếu nại. Lúc nãy

anh

nghe

thì

thấy,âm

phủ có những hạn chế đối với thầy trừ ma

thì

cũng

không

khác gì với luật pháp ở trần gian. Nếu em

không

thể quyết định, vậy

thì

em nên

đi

hỏi luật pháp ở

âm

phủ.”

“Đì tìm đức Thành Hoàng?” Trần Ngư giật mình

nói.

“Đúng thế.”

“đi

tố giác??” Trần Ngư

không

dám tin.

“Việc làm của em

không

thể gọi là tố giác, muốn tố giác

thì

phải chính là người trong cuộc như Hướng Nam thực

hiện, việc của em nhiều nhất chỉ được coi là bấm số 110 điện thoại báo cảnh sát mà thôi.” Trần Dương

nói.

“…” Mới nghe qua

thì

Trần Ngư cảm thấy

không

khả thi lắm nhưng càng nghe lại càng thấy có lý, dù sao



cũng

không

thể quyết định được, vậy

thì

đi

tìm đức Thành Hoàng báo nguy, thử

một

chút xem …

Thế là sáng sớm hôm sau, Trần Ngư nhận được điện thoại của Trương Văn Văn, vô cùng đồng ý

sẽ

đến bệnh viện

một

chuyến. Sảng khoái đến mức làm Trương Văn Văn có chút

không

tin tưởng được.

“cô



nói

thế nào?” Cục trưởng Trương lo lắng hỏi.

“Cậu ấy

nói

sẽ

tới ngay.” Vẻ mặt Trương Văn Văn vẫn còn kinh ngạc.

“Vậy

thì

tối rồi.” Cục trưởng Trương thở dài

một

hơi.

“Cục trưởng Trương, ông thực

sự

tin



nhóc đó sao?” Liễu Tu Thành chưa hết hi vọng, khuyên “Ông thử nghĩ coi, nếu



ta thực

sự

có cách cứu Tử Dương, vì sao nhất định phải chờ đến hôm nay.”

“Có được hay

không

thì

chờ con bé đó đến

thì

biết chứ sao.”

“Nếu như thất lại

thì

sao?” Liễu Tu Thành hỏi ”Nếu thất bại, vậy …”

“Tốt nhất ông nên cầu nguyện cho việc đừng thất bại, nếu như thất bại, tôi

sẽ

khôngbỏ qua cho người nhà họ Liễu các người đâu.” Vẻ mặt cục trưởng Trương

không

tốt nhìn Liễu Tu Thành “Ông cho rằng tôi

đã

quên ai mới là người gây ra chuyện này sao?”

Con ngươi của Liễu Tu Thành co lại, vẻ mặt tràn đầy áy náy “Tôi biết là chuyện này nhà họ Liễu chúng tôi có lỗi,

thật

sự

là tôi

không

hề biết chuyện Tử Dương vì muốn cứu Nhã Nhã mà

đi

tìm Thiên Sư làm thuật ‘đổi mệnh’. Nếu như tôi biết

thì

nhất định tôi

sẽ

ngăn cản nó. Sau khi biết chuyện, tôi …”

“Đủ rồi!” Cục trưởng Trương cười lạnh “Ông coi tôi là thằng ngu sao?

một

con ác ma có đạo hạnh sáu trăm năm lại vô duyên vô cớ để mắt đến nhà họ Liễu các người? Hạ lời nguyền rủa lên con

gái

ông? Được, coi như con

gái

ông

không

may, bị

một

con ác ma quấn lấy, vậy

thì

tại sao đêm qua ông lại có thể đưa ra ngày sinh tháng đẻ của nó,một

con ác ma sáu trăm năm mà ông há miệng có thể kêu tên của nó?”

Mặc dù ông là cục trưởng cục cảnh sát nhưng cũng từng là

một

người cảnh sát vô danh

đi

lên từng bước,

thật

sự

coi ông như đồ đầu đất dễ lừa gạt như vậy.

Sắc mặt Liễu Tu Thành trắng bệch, tất cả kế hoạch của ông ta đều kín kẽ

không

chỗ nào chê được, chỉ cần Hướng Nam vừa chết

thì

lời nguyền rủa nhà họ Liễu

sẽ

biến mất, Nhã Nhã

sẽ

khôi phục sức khỏe, lúc đó ông ta chỉ cần dừng thuật ‘đổi mệnh’ lạithì

Trương Tử Dương cũng

sẽ

tỉnh lại.

Nếu như

không

phải là người Thiên Sư tên Trần Ngư kia xuất

hiện

thì

ông ta

sẽ

khôngbị lộ nhiều sơ hở như vậy.

Nhưng mà

không

sao, tình cảm của Trương Tử Dương với Nhã Nhã rất sâu đậm, chắc chắn

sẽ

không

nỡ nhìn Nhã Nhã xảy ra chuyện, chỉ cần Trương Tử Dương

không

đồng ý

thì

người Thiên Sư tên Trần Ngư kia cũng

không

thể tùy ý ngăn chặn trận pháp được.

“Cục trưởng Trương, vậy chúng ta cứ chờ



Thiên Sư kia đến, xem



ta có thể phá trận pháp này

không.” Liễu Tu Thành làm bộ công minh chính trực

nói

“Chỉ cần

khônglàm hại đến Tử Dương, cho dù Nhã Nhã

không

cứu được … tôi cũng chấp nhận.”

Cục trưởng Trương nghe Liễu Tu Thành

nói

thế cũng

không

tiện phát hỏa, chỉ hừ lạnhmột

tiếng, ngồi sang phòng khách bên cạnh chờ Trần Ngư đến.

Khoảng hai mươi phút sau, Trần Ngư và Trần Dương cũng bước vào phòng bệnh.

“Cục trưởng Trương.” Trần Dương chào.

Cục trưởng Trương khoát tay, sau đó vội vàng nhìn Trần Ngư hỏi “Trần Ngư, có

thật

là cháu có thể phá trận pháp ‘đổi mệnh’

trên

người Tử Dương sao?”

“Bây giờ

thì

không

thể.” Trần Ngư đáp.

Ánh mắt Liễu Tu Thành lóe lên ý cười nham hiểm, thuật ‘đổi mệnh’ của nhà họ Liễuhắn

ta

đã

có từ sáu trăm năm trước, sao có thể dễ dàng bị người khác hóa giải.

“Bây giờ

không

được?” Cục trưởng Trương nôn nóng “Vậy bao giờ

thì

có thể?”

“Đợi tôi

đi

báo đức Thành Hoàng, xem ngài ấy

nói

thế nào

đã?” Trần Ngư trả lời.

“Đức Thành Hoàng?” Cục trưởng Trương sửng sốt.

Liễu Tu Thành biến sắc, trong lòng đột nhiên cảm thấy có dự cảm xấu.

“Đúng thế.” Trần Ngư gật đầu

nói

“Trận pháp này có hiệu lực rất lớn, lại có quan hệ với ác ma sáu trăm năm, cho nên tôi nhất định phải báo chuyện này cho đức Thành Hoàng, để cho ngài ấy ra tay giúp đỡ.”

“Nếu bẩm báo đức Thành Hoàng

thì

phải mất bao lâu?” Cục trưởng Trương kêu lên “Thời gian của Tử Dương

không

còn nhiều lắm.”

“không

mất thời gian lắm, chỉ cần Liễu tiên sinh nguyện ý

đi

cùng tôi đến đó, chắc khoảng

một

hai giờ đồng hồ mà thôi.” Trần Ngư

nói

quay đầu nhìn Liễu Tu Thành.

Lúc nghe Trần Ngư

nói

muốn mời đức Thành Hoàng, Liễu Tu Thành

đã

bắt đầu

khôngyên, lúc này chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nhìn cục trưởng Trương hỏi “Mời đức Thành Hoàng

thì

có liên quan gì đến tôi?”

“Có liên quan rất lớn đến ông đây.” Trần Ngư cười lạnh “Hướng Nam nguyền rủa nhà họ Liễu sáu trăm năm là nguyên nhân dẫn việc con

gái

của ông

không

còn sống bao lâu nữa, cũng bởi vậy mà Tử Dương mới tự nguyện đổi mệnh để cứu



ấy. Bây giờ vận mệnh của hai người gắn liền với nhau, như vậy muốn cứu Tử Dương

thì

nhất định đồng thời phải cứu con

gái

ông, muốn cứu con

gái

ông

thì

nhất định phải hóa giải ân oán giữa Hướng Nam và nhà họ Liễu các ông.”

“Tôi chỉ là

một

Thiên Sư

nhỏ

bé, tất nhiên là

không

có bản lĩnh lớn như vậy, nên chỉ đành mời ông và Hướng Nam cùng đến trước đức Thành Hoàng để ngài phân xử. Chỉ cần đức Thành Hoàng vừa ý, đừng

nói

là thuật ‘đổi mệnh’, chỉ cần hồn phách chưa

điđầu thai, chính là chưa chết hẳn

thì

đều có thể cứu trở về.” Trần Ngư

nói

xong, nhìn chằm chằm vẻ mặt trắng bệch của Liễu Tu Thành, trong lòng trộm mừng.

Tôi cho ông đổi mệnh, chút nữa đức Thành Hoàng trông thấy ông xem ông

nói

như thế nào.

“Nếu



thực

sự

muốn cứu người,

không

phải chỉ cần gϊếŧ ác ma kia là được sao, làm sao phải phiền đến đức Thành Hoàng?” Liễu Tu Thành giãy chết.

“Ha ha …” Trần Ngư lười phải

nói

nhảm với ông ta, quay đầu nhìn cục trưởng Trương “Cục trưởng Trương, Liễu tiên sinh hình như

không

đồng ý giúp tôi.”

“Việc này cháu

không

cần lo, chỉ cần

nói

với chú, muốn đem Liễu Tu Thành

đi

đến đâu cũng được.” Cục trưởng Trương ngang nhiên

nói.

“Tất nhiên là miếu Thành Hoàng rồi.” Trần Ngư cười hì hì trả lời.

“Tôi

đi, chẳng lẽ Hướng Nam dám đến đó sao?

hắn

ta là ác ma có sáu trăm năm đạo hạnh,

hắn

không

dám gặp Thành Hoàng đâu.” Liễu Tu Thành kêu lên.

“Ồ, ông hiểu



quá ha.” Trần Ngư cười lạnh “Ông yên tâm, dù thế nào tôi cũng

sẽ

dẫn Hướng Nam đến đó cùng ông.”

Liễu Tu Thành hoàn toàn ngây ngốc, máu trong người như bị rút hết, lạnh lẽo thấu xương.

Tác giả có lời muốn

nói:

Hà Thất gọi video call cho trưởng khoa Vương.

Hà Thất: Trưởng khoa Vương, khoảng hai ngày nữa Tam thiếu mới có thể ấn định thời gian chính xác.

Trưởng khoa Vương:

không

thể kéo dài thêm nữa, trợ lý Hà, bên tôi gấp lắm rồi.

Hà Thất cười tủm tỉm: Tôi hiểu, nhưng đúng là phải hai ngày nữa mới được.

Trưởng khoa Vương bắt đầu phiền muộn,

trên

đỉnh đầu còn lại vài cọng tóc, trong nháy mắt rơi sạch

sẽ.