Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 49: Ông Ngô ra tay

Sân bay Tề Dương.

Mặc

một

chiếc áo kiểu truyền thống màu xám, quần jeans xanh đậm, chân

đi

giày thể thao đen, còn mang theo

một

cặp kính râm hợp mốt, khoác

trên

lưng cái balo màu đen, bên tai còn chụp

một

cặp tai nghe màu đỏ chói, ông Ngô ung dung từ sân bay bước ra.

Ăn mặc như thế này, chứng tỏ ta đây là người có tiền. Các tài xế

đangchờ khách ở cổng sân bay nhao nhao bước lên đón khách, cuối cùngmột

bác tài xế trung niên đoạt được trước.

“Lão tiên sinh, ngài muốn

đi

đâu, có muốn

đi

xe

không

ạ?” Tài xế trung niên ân cần hỏi.

“Núi Bạch Sơn, cậu

đi

không?” Ông Ngô hé cặp kính đen xuống

mộtchút liếc mắt hỏi.

“đi

chứ,

đi

chứ, lão tiên sinh đến núi Bạch Sơn du lịch sao?” Từ sân bay đến núi Bạch Sơn phải mất ba bốn tiếng chứ bộ,

một

chuyến

đi

dài thế này, đủ tiền sở hụi hôm nay rồi.

Ông Ngô ngồi vào xe taxi, tùy ý hỏi “Từ đây đến núi Bạch Sơn mất bao lâu?”

“Nhanh là ba bốn tiếng, chậm

thì

phải mất bốn năm tiếng.” Tài xế trung niên vừa lái xe vừa đáp.

Ông Ngô lấy điện thoại di động ra nhìn, bây giờ là hai giờ chiều, dù gì đến được chỗ kia

thì

cũng

đã

tối, ông Ngô nghĩ nghĩ rồi hỏi “Ở đó có chỗ nào ăn uống ngủ nghỉ

không?”

“Có chứ ạ, Bạch Sơn là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng của Tề Dương chúng tôi đó, sao lại

không

có tiệm ăn khách sạn nào được cơ chứ.” Tài xế đáp.

“Địa điểm ngắm cảnh?” Ông Ngô có chút ngoài ý muốn.

“Ngài

không

phải đến đây du lịch sao?” Tài xế trung niên nhiệt tình giới thiệu “trên

núi Bạch Sơn có phái Bạch Sơn, cư sĩ phái Bạch Sơn vẽ bùa rất linh nghiệm. Đặc biệt môn chủ là cư sĩ Cố Như Phong, nghe

nói

có thể hô mưa gọi gió, biến cát thành vàng, còn có thể trị các bệnh nan y, vô cùng hiệu nghiệm. Mỗi năm, người ở các nơi trong cả nước đến đây xin gặp Cố môn chủ nhiều

không

kể xiết. Nếu lão tiên sinh

đã

đến Bạch Sơn

thì

nên đến đó

một

lần, nếu may mắn gặp được Cố môn chủ chưađi

đâu, có lẽ có thể xin được bùa bình an đó.”

“Cố Như Phong?” Ông Ngô nhướng mày “Lão già đó mà cũng lên được cấp bậc đại thần nữa sao?”

“Dạ?” Tài xế trung niên

không

nghe



ông Ngô

nói

gì “Lão tiên sinh, ngài vừa

nói

gì?”

“Ta

nói

ta biết Cố Như Phong.” Ông Ngô

nói

“Lần này ta

đi

Bạch Sơn là tìm ông ta, nhưng cũng

đã

hai mươi năm ta chưa quay lại đây,

khôngngờ ông ta

đã

khá thế này rồi.”

“Lão tiên sinh, tôi vừa thấy ngài

đã

cảm thấy ngài rất là phong độ,

thìra là người quen của Cố môn chủ a.” Tài xế trung niên

không

ngờ khách hàng hôm nay của mình là

một

vị có thân thế cao như vậy, vì thế kích động

nói

“Lão tiên sinh, ngài có thể xin giùm tôi hai lá bùa bình an được

không.

nói

ra sợ ngài chê cười,

một

năm nay tôi

đã

chạy đến Bạch Sơn bảy tám lần mà vẫn chưa xin được lá bùa nào.”

“Bán chạy vậy sao?” Lão già Cố Như Phong

không

phải chỉ chuyên dưỡng ma sao, vậy mà còn biết bán bùa bình an kiếm tiền nữa hả.

“Dạ, còn phải

nói. Nên nếu thuận tiện, lão tiên sinh nhớ xin giùm tôi hai tấm nha. Lần này tôi chở ngài đến đó miễn phí, khi nào ngài xong việc quay trở lại, cứ báo tôi tôi đến đón ngài, có được

không

ạ?” Tài xế trung niên vô cùng mong đợi

nói.

“Được rồi, lát nữa đến Bạch Sơn, cậu tìm khách sạn rồi ở cùng với tôi, ngày mai tôi

đi

xe cậu quay lại sân bay luôn.” Ông Ngô

nói.

“Ngài chỉ ở

một

đêm thôi sao.” Tài xế kinh ngạc

nói.

“Đúng thế, tôi còn có việc phải về gấp.” Lão già Cố Như Phong kia đổi từ việc dưỡng ma sang bán bùa, chắc là tu vi kém

đi

nhiều rồi, thu thập lão ta trong

một

đêm là đủ. Ông còn phải quay về tham gia giải đấu quốc gia nữa đó, ông

đã

đồng ý với mấy đứa đệ tử trong bang phái rồi.

“Đúng rồi ha, mấy vị cao nhân giống như ngài, chắc là bận rộn lắm.” Tài xế trung niên liên tục gật đầu.

Cao nhân: người xuất sắc, người ưu tú

Cân nhắc đến việc buổi tối hôm nay có hoạt động tay chân, ông Ngô dựa người lên ghế ngủ thϊếp

đi. Đều do lão già Cố Như Phong kia, hại ông phí mất thời gian hai ngày trời, nên tối hôm qua ông phải thức đêm tăng thêm trang bị, giờ buồn ngủ quá xá.

Vì dọc đường, ông Ngô đều ngủ, tài xế sợ làm ông Ngô giật mình nên tốc độ xe hơi chậm, khi đến núi Bạch Sơn

đã

là bảy giờ tối.

Lái xe vì muốn cám ơn ông Ngô đồng ý xin giúp hai lá bùa bình an, nên chẳng những

không

lấy tiền xe mà còn giúp ông Ngô đặt phòng khách sạn.

Lúc ông Ngô còn trẻ cũng

đã

trải qua việc đời (bị người ta nịnh bợ

đãquen),

không

chút lăn tăn mà nhận thẻ phòng khách sạn từ tay tài xế trung niên, thản nhiên

đi

vào phòng.

Sau lưng ông Ngô, tài xế thấy thái độ của ông Ngô như thế, lập tức càng tin tưởng ông Ngô có thể xin được bùa bình an cho ông ta. Cao nhân, đúng là cao nhân mà, cao nhân đều là điệu bộ như vậy hay sao.

Đầu tiên, ông Ngô đến phòng ăn ăn tối, đến lúc tám giờ mới khoác balo màu đen của mình ra khỏi khách sạn,

một

đường leo thẳng lên núi Bạch Sơn.

Khi đến cổng môn phái Bạch Sơn (nguyên tác tác giả lại viết là Bạch Vân,

không

phải Bạch Sơn), ông Ngô nhìn khoảng sân rộng rãi kiểu truyền thống Trung Quốc chỉ thấy

trên

TV mới có, chậc chậc thở dài “Xem ra, lão già này kiếm được

không

ít tiền.”

“Cốc cốc” Ông Ngô tiến lên gõ cửa.

“Két két …” tiếng mở cửa vang lên,

một

người thanh niên mặc áo dài kiểu Trung Quốc xuất

hiện, nhìn thấy ông Ngô

thì

lên giọng hách dịch “đã

đóng cửa rồi, muốn cầu bùa bình an

thì

ngày mai đến.”

Ông Ngô có tính tình như thế nào? Ngoại trừ cháu

gái

ông, chưa có người nào dám

nói

chuyện với ông như thế.

Lập tức ông Ngô hơi híp mắt lại, nhấc chân đạp tới, chỉ nghe “Rầm”một

cái, cánh cửa gỗ cao hai mét, ầm ầm ngã xuống đất.

Đứng giữa cửa, người thanh niên bị dọa sợ mặt mày xanh mét, ánh mắt sợ hãi nhìn ông Ngô “Ngài … ngài … ngài …”

“Lão già Cố Như Phong có trong đó

không?” Ông Ngô đẩy cậu đệ tửđang

còn sợ choáng váng ra, giẫm lên cánh cửa bị mình đạp ngã, sải bước

đi

vào, cánh cửa rung lên đùng đùng.

“Chuyện gì xảy ra?”

“đã

xảy ra chuyện gì?”

Nghe tiếng động, các đệ tử phái Bạch Sơn nhao nhao chạy ra, khi thấy cánh cửa gỗ bị đạp ngã chỏng chơ

thì

vô cùng kinh ngạc.

“Sao cửa lại bị đổ?” Cả đám thi nhau hỏi cậu đệ tử canh cửa, nhưng đáng tiếc cậu ta vẫn chưa tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi.

“Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?”

một

người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh từ trong nhà

đi

ra.

“Sư phụ.”

“Sư thúc.”

Trong sân, đám đệ tử nhao nhao nhìn người đàn ông trung niên chào hỏi.

“Lý Nghiệp, cánh cửa này làm sao lại như vậy?” Người đàn ông trung niên hỏi đệ tử

đã

mở cửa.

“Sư phụ, ông ta … ông ta … là người

đã

đạp đổ cửa.” Lúc này, Lý Nghiệp

đã

lấy lại tinh thần, lấy ngón tay chỉ về phía điện chính, kích động

nói.

Đám người quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát

hiện

trong điện chính của môn phái nhà mình,

không

biết từ bao giờ, có

một

vị... ông lão thời thượng,

đang

ngồi thản nhiên uống trà.

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua cánh cửa ngã đổ

trên

mặt đất,

trên

đó in

một

dấu chân

không

lớn nhưng vô cùng sâu, rồi quay đầu về phía đại điện “Xin hỏi tiền bối là vị cao nhân nào? Đến phái Bạch Sơn chúng tôi có chuyện gì?”

Ông Ngô ghét bỏ buông ly trà trong tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, à, … thằng nhóc này nhìn khá là quen mặt, nhưng mà ông

không

nghĩ ra là đứa nào.

Trong nháy mắt người đàn ông trung niên thấy ông Ngô ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức mở to, tay chân hơi run rẩy kêu lên “Ngài là ngài Ngô?”

“Cậu biết ta?” Ông Ngô nhíu mày.

“Dạ, tôi biết chứ ạ. Hai mươi ba năm trước, khi tôi

đi

theo sư phụ

đãmay mắn được gặp ngài

một

lần.” Người đàn ông trung niên kích độngnói.

“Biết

thì

tốt, Cố Như Phong đâu?” Ông Ngô hỏi

“Sư phụ

đang

ở phòng nghỉ phía sau ạ, để tôi

đi

mời sư phụ đến.” Người đàn ông trung niên cho người

đi

mời Cố Như Phong, lại cho người đổi trà, mang điểm tâm đến cho ông Ngô thưởng thức.

Chỉ chốc lát sau,

một

vị râu tóc bạc trắng, mặc áo dài màu tím bước đến, khi trông thấy ông Ngô

thì

trợn to hai mắt “anh

Ngô, hơn hai mươi năm chưa gặp, từ lúc chia tay đến giờ

anh

vẫn khỏe chứ, ha ha ha ha ha …”

Ông Ngô bưng chén trà, vô cùng lạnh lùng liếc Cố Như Phong để ông ta từ ha ha cười to biến thành gượng cười, đến khi ông ta cảm giác mình cười cũng thấy lúng túng.

“Khụ …” Cố Như Phong thấy ông Ngô

không

tiếp lời, đành phải tự mìnhnói

tiếp “Sao

anh

Ngô lại đến tìm tôi?”

“không

phải là cậu mời tôi tới sao?” Giọng

nói

của ông Ngô lạnh lùng.

“Xin

anh

nói



cho?” Cố Như Phong kinh ngạc

nói.

“Trước khi động thủ, tôi hỏi cậu

một

chuyện.” Ông Ngô đặt chén trà xuống, hỏi “Phái Bạch Sơn của các cậu có phải có đệ tử tên Kỳ Trường Minh, phải

không?”

“Trường Minh?” Cố Như Phong gật đầu “Trường Minh chính là đệ tử cuối cùng của tôi, mặc dù tuổi

không

lớn lắm nhưng cũng

đã

nhận hết chân truyền của phái Bạch Sơn chúng tôi.

anh

Ngô

đã

gặp đệ tử của tôi rồi sao?”

“Tôi chưa gặp, nhưng đệ tử của tôi

đã

gặp.”

“A …

anh

Ngô cũng nhận đồ đệ nữa à.” Cố Như Phong rất kinh ngạc.

“Đồ đệ của tôi

đã

đánh nhau

một

trận với đồ đệ của cậu.” Ông Ngô

nói“Nhưng đồ đệ kia của cậu có tu vi

không

tệ, nuôi được

một

con Ma Vương, đồ đệ của tôi bình thường lười biếng,

không

chịu học tập nên cuối cùng bị thua.”

“Thắng thua là chuyện bình thường mà, đồ đệ tôi chỉ là may mắn, may mắn thôi.” Tuy Cố Như Phong

nói

khiêm tốn nhưng vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Ha ha …” Ông Ngô thấy vẻ mặt đắc ý của Cố Như Phong,

thì

cười lạnhnói

“Cậu cũng biết là, con người của tôi

không

có khuyết điểm gì, chỉ có khuyết điểm là tương đối bao che khuyết điểm.”

“A …” Vẻ mặt Cố Như Phong biến đổi, bao che khuyết điểm??

“Đánh đồ đệ của cậu

thì

tôi sợ mang tiếng là ỷ lớn hϊếp

nhỏ, thế là tôi phải tới tìm cậu thôi.” Vẻ mặt ông Ngô

nhẹ

nhàng, như

đang

nói

hôm nay thời tiết rất tốt vậy.

“…” Cố Như Phong lập tức từ

trên

ghết đứng phắt dậy, kích động

nói“Việc này … việc này …

anh

Ngô, trong này có phải có gì đó hiểu lầmkhông.”

“Hiểu lầm

thì

sao chứ, cậu thấy đó, tôi từ xa, đặc biệt bay máy bay đến đây tìm cậu, cậu nghĩ tôi dễ dàng buông tay vậy sao?” Ông Ngô cười nhạt

nói

“Tôi trong mắt cậu lại là người dễ thông cảm, dễ

nói

chuyện vậy cơ à?”

Dễ thông cảm cái rắm, ông chính là

một

tên càn quấy, ‘hỗn thế ma vương’!

“Tôi … tôi

sẽ

nói

Kỳ Trường Minh đến xin lỗi đệ tử của

anh.” Cố Như Phong thực

sự

là sợ ông Ngô bỗng nhiên nổi điên,

thì

cơ nghiệp mấy chục năm ông ta khổ cực xây dựng đến bây giờ chắc chắn là

sẽ

tan thành tro bụi trong tay ông Ngô “Chắc chắn là sau này cậu ta

khôngbao giờ dám động thủ với đồ đệ của

anh

nữa.”

“Ý cậu là đồ đệ của tôi

không

đánh lại đồ đệ của cậu?” Ông Ngô hừ lạnh

nói.

“không

phải …

không

phải ý này …” Má nó, lão già này đúng là đồ vô lý mà. Phái Bạch Sơn của ông ta vì danh tiếng nuôi dưỡng ra Ma Vương mà trong giới huyền học này có người nào thấy ông ta mà

khôngnhường ba phần. Nhưng

thật

không

ngờ, người có thể gọi Ma Vương của

âm

phủ lại chỉ có thể là lão Ngô này. Nếu là người khác, ông ta cònkhông

để Ma Vương gϊếŧ chết người đó.

“Sáng sớm mai tôi còn có chuyến bay, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh

đi.” Ông Ngô đứng dậy

nói

“Lúc nãy vào đây tôi

đã

cảm nhận được, ở đây cậu

đang

dưỡng ba con Ma Vương, tôi để lại cho cậu

mộtcon, cậu thấy thế nào?”

“Ngô Lễ, ông đừng quá đáng, ông cho là tôi thực

sự

sợ ông sao.” Cố Như Phong nghe ông Ngô muốn lấy

đi

Ma Vương mà phái Bạch Sơn ông ta

đang

nuôi dưỡng

thì

đời nào chịu.

“không

giả vờ khách khí nữa?” Ông Ngô miệt thị “Phái Bạch Sơn các người là

một

đám bại hoại,

không

tu luyện thuật pháp cho tốt mà cả ngày nghiên cứu trận pháp luyện hồn, từ

trên

xuống dưới chẳng có lấymột

người tốt. Mấy năm trước, oan hồn ác ma nhiều

thì

cũng được

đi. Nhưng bây giờ là thời đại hòa bình rồi, vậy mà ông còn để đệ tử nuôi dưỡng Ma Vương, tôi thấy phái của ông cũng sớm mà thất truyền

đithôi.”

“Đúng là khinh người quá đáng mà.” Cố Như Phong gầm lên

một

tiếng, hai tay kết ấn, đèn đuốc sáng trưng trong đại điện đột nhiên tắt lịm, cảkhông

gian trở nên đen như mực, ba luồng gió

âm

lạnh lẽo cũng theo đó mà đánh tới.

Ông Ngô kéo khóa balo ra, rút kiếm gỗ đào và bùa chú ra, giẫm lên ghế nhảy ra ngoài, né được

sự

tấn công của Ma Vương,

một

lá bùa trấn hồn xoay tròn trong tay rồi dán lên, theo sau là

một

nhát kiếm gỗ đào đâm vào tim Ma Vương.

“Phá hồn!” Theo lời hô của ông Ngô, từ vết đâm

trên

ngực Ma Vương bỗng nổi lên

một

đường vân phức tạp của linh khí như

một

trận pháp nào đó, sau đó

một

luồng sáng lóe lên, Ma Vương biến thành tro bụikhông

một

vết tích.

Cố Như Phong thấy thế

thì

biến sắc, pháp quyết trong tay biến chuyển, định để hai con Ma Vương còn lại bỏ chạy.

“Muốn chạy sao?” Ông Ngô hừ lạnh

một

tiếng, kiếm gỗ đào trong tay bay lên, tay phải lại móc vào balo lôi ra

một

là bùa trấn hồn, theo hướng kiếm gỗ đào đâm trong nháy mắt dán lên lưng

một

Ma Vương khác.

“Phá!”

một

hồi gào thét đau đớn vang lên, Ma Vương thứ hai cũng hóa thành tro bụi trong giây lát. Lúc này ông Ngô mới thu hồi kiếm gỗ đào,

khôngtiếp tục xử lý con Ma Vương cuối cùng nữa.

“Ngô Lễ, ông ngang nhiên

nói

phái Bạch Sơn chúng tôi nuôi dưỡng Ma Vương là

không

tốt, nhưng ông là người tốt sao?” Hai mắt Cố Như Phong đỏ bừng, vẻ mặt vặn vẹo “Hai mươi năm trước, vì lý do gì mà ông quy

ẩn, ông

không

nhớ sao?”

“Con Ma Vương cuối cùng cũng

không

muốn nữa?” Ông Ngô híp mắt đe dọa.

“…” Cố Như Phong làm sao còn dám kêu gào gì nữa, vừa rồi chẳng qua là quá tức giận mà mất lý trí thôi. Lão già này, hai mươi mấy năm rồikhông

thấy, lại mạnh hơn nữa rồi, chỉ cần

một

kiếm mà cũng có thể tiêu diệt Ma Vương.

Ông Ngô thu kiếm gỗ đào lại, quay người khoác balo lên vai định

điluôn, khi ra tới cửa

thì

chợt xoay người lại, làm Cố Như Phong bị dọa, lảo đảo xém chút nữa

thì

ngã sấp mặt.

“Nghe

nói

cậu đổi qua bán bùa bình an hả?” Ông Ngô đột nhiên hỏi.

“…” Cố Như Phong

không

biết vì sao ông Ngô lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ ông ta bán bùa bình an cũng

không

cho nữa hả?

“Lấy cho tôi hai tấm.” Ông Ngô thản nhiên

nói, giọng

nói

thân mật như bạn tốt nhiều năm gặp lại, hoàn toàn

không

nhận ra đó là người vừa mới gϊếŧ hai con Ma Vương của người ta.

Đợi đến khi ông Ngô cầm hai lá bùa bình an rời

đi, Cố Như Phong chỉ muốn chửi đổng

một

câu: Chưa bao giờ thấy

một

người mặt dày lại vô sỉ như ông ta.

==

Đại học Đế Đô, kí túc xá nữ.

Hôm nay bắt đầu kì nghỉ đông, Trần Ngư và mấy bạn cùng phòng tụ tập với nhau ăn

một

bữa, thu thập xong đồ đạc,

đang

muốn

đi

về nhà, khi ra cửa kí túc xá

thì

gặp hai

anh

chàng soái ca.

“Tần Dật, Thiệu Huy?” Tuy Tần Dật và Thiệu Huy còn

đang

học năm thứ hai, nhưng trừ giờ lên lớp trong trường, hai người này phần lớn thời gian đều bận rộn bên ngoài, nghe

nói

là hùn vốn mở

một

công ty, nên Trần Ngư rất ít khi gặp họ ở trường. Ngày hôm nay bỗng nhiên được gặp cả hai người

một

lúc, lại còn đứng trước cổng kí túc xá nữ

thì

hơi ngạc nhiên, hỏi “Sao các

anh

lại đến đây?”

“Tụi

anh

chờ em.” Luôn là người ít

nói, Tần Dật lại là người trả lời trước.

“anh

trai em

nói

các

anh

đón em về nhà à?” Trần Ngư đoán.

“Thi Thi, chúng ta lên xe rồi

nói

tiếp.” Thiệu Huy

không

còn nụ cười

nhẹnhàng như mọi ngày nữa.

Trần Ngư cảm thấy hơi kì lạ, chớp chớp mắt, đeo túi xách ngồi lên xe. Tần Dật yên lặng ở đằng trước lái xe, nhưng phương hướng

đi

lạikhông

phải là về khu tập thể bộ đội.

Trần Ngư nhận ra, nhưng

không

lên tiếng hỏi, yên lặng

một

lát,

đangcùng Trần Ngư ngồi ở hàng ghế sau, Thiệu Huy bỗng lên tiếng hỏi “Thi Thi, em là Thiên Sư phải

không?”

“?!” Trần Ngư kinh ngạc trợn to mắt.

“Trương Văn Văn và Sở Tiêu

nói

em có thể nhìn thấy ma.”

Tác giả có lời muốn

nói:

Ngày hôm sau, ông Ngô quay trở lại tiệm net

Nhân viên quản lý: Ông nội, ông

đi

đâu hai ngày nay vậy?

Ông Ngô: Du lịch.

Nhân viên quản lý: Ông du lịch ở đâu vậy ạ?

Ông Ngô: Bạch Sơn.

Nhân viên quản lý: Con nghe

nói, bùa chú ở đó linh nghiệm lắm, phảikhông

ông?

Ông Ngô móc từ trong balo ra

một

nắm bùa chú “Cho con làm kỷ niệm.”