Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 22: Lỗ nặng rồi

Dưới

sự

bảo vệ của bảy người đàn ông to cao, vạm vỡ, Trần Ngư bước vào nhà họ Lâu.

Cánh cổng vừa mở, Lâu Minh đứng ở đằng sau cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Ngư.

“anh

Ba.” Trần Ngư cười,

đi

về phía trước vài bước, bước vào sân.

Lâu Minh cẩn thận quan sát Trần Ngư, bím tóc đuôi ngựa bung ra, rối bời xõa sau lưng,

trên

quần áo dính

không

ít bùn đất và cỏ xanh,

trên

mặt cũng dính đầy vết bẩn, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn rất tươi tỉnh. Lúc này, Lâu Minh mới thả lỏng người, ánh mắt lại đột nhiên nhìn xuống chân Trần Ngư, lập tức nhíu mày lại,

anh

sải bước tới, khom lưng bế Trần Ngư lên.

Mấy tên đàn ông còn lại giật mình, sau đó giả bộ nhìn trời, cái gì cũng

không

thấy.

“…” Vẫn chưa tỉnh hồn, Đồng Triều cực kì im lặng nhìn

một

màn này, đầu óc của đám đàn ông này có phải có vấn đề gì

không, trình diễn quá gượng ép.

“anh

Ba?” Bỗng nhiên bị Lâu Minh bế lên, Trần Ngư cũng kinh ngạc.

Lâu Minh

không

để ý đến Trần Ngư, sải bước ôm Trần Ngư vào nhà, đến khi

anh

cẩn thận đặt Trần Ngư xuống ghế sô pha, lập tức có người đưa cho

anh

hộp thuốc y tế.

“Thêm nước và khăn mặt đến.” Điền Phi nhìn người bên cạnh

nhỏ

giọng

nói

thêm.

anh

trai vừa đem hộp y tế đến, lập tức quay người bưng chậu nước và khăn mặt tới.

“Giày của em đâu?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.

Trần Ngư phủi phủi bàn chân

nhỏ

dính đầy cát của mình,

nói

“Em chạy

đi

gấp quá, chưa kịp

đi

giày.”

Nhìn vẻ mặt vô tội của



nhóc, Lâu Minh nhịn

không

được thở dài

một

hơi,

anh

lấy khăn mặt trong chậu nước, vắt khô rồi đưa cho Trần Ngư “Em lau mặt trước

đi.”

Lúc nãy lăn mấy vòng

trên

mặt đất, Trần Ngư biết mặt mình chắc là lấm lem lắm, thế là ngượng ngùng cười cười, nhận khăn mặt lau lung tung

một

lúc.

Lâu Minh lấy lại khăn mặt giặt, vắt khô rồi đưa về phía hai bàn chân Trần Ngư

đang

để dưới đất.

Trần Ngư giật mình, rụt hai chân lên

trên

ghế, hốt hoảng

nói

“Em … chân em

không

sao đâu.”

Lâu Minh ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, phát

hiện

vẻ mặt



nhóc vừa luống cuống vừa ngượng ngùng,

anhim lặng trong chốc lát rồi đưa khăn tay cho Trần Ngư “Bàn chân em bị thương rồi, em lau cho sạch

mộtchút rồi

anh

bôi thuốc cho em.”

Lúc này Trần Ngư mới thở phào, nhận khăn mặt rồi lau chân của mình.

“Suýt …”

không

cẩn thận đυ.ng vào vết thương trong lòng bàn chân, Trần Ngư hít vào

một

hơi.

Lâu Minh cau mày lại, đưa tay túm lấy bàn chân của Trần Ngư rồi để trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn. Vết thương dài khoảng ba cm, mặc dù

không

chảy máu nhiều nhưng trong miệng vết thương toàn là đất cát.

Lâu Minh mở hộp thuốc y tế, lấy cồn sát trùng

nói

“Để

anh

lau vết thương cho em, ráng chịu đau chút.”

“không

cần phiền phức như vậy đâu. Hai ngày nữa là nó tự khỏi ý mà. Trước đây khi em leo núi cũng bị vậy, em toàn để nó tự khỏi thôi.” Trần Ngư

không

để ý

nói.

Hơi thở ôn hòa

trên

người Lâu Minh trở nên lạnh lẽo,

anh

trầm mặc nhìn Trần Ngư.

Chẳng biết tại sao, Trần Ngư cảm thấy chột dạ “À … Sát trùng

thì

vết thương

sẽ

nhanh khỏi hơn phải

không, ha ha ha … Vậy

anh

làm

đi, làm

đi.”

Hơi thở

trên

người Lâu Minh mới dịu xuống, cầm miếng bông bắt đầu sát trùng cho Trần Ngư. Chỉ là khi miếng bông đựng cồn chạm vào vết thương làm Trần Ngư vô thức co chân lại, trong lòng

âm

thầm oán trách: Làm sao mà sát trùng vết thương còn đau hơn cả lúc bị thương vậy trời.

“Tiểu thư Trần Ngư,



ăn

một

chút gì nhé.”

không

biết chuẩn bị từ lúc nào. Điền Phi bưng

một

khay đồ ăn vặt bày

trên

bàn trà trước mặt Trần Ngư.

Trần Ngư vui mừng

không

thôi, cuối cùng cũng có thức ăn ngon an ủi đau đớn.

“Cám ơn

anh.” Trần Ngư cười cám ơn.

“cô

đừng khách sáo.” Nhận được ánh mắt khen ngợi của Tam thiếu, Điền Phi lui xuống.

Reng … reng … reng …

Chuông điện thoại di động từ trong túi vải truyền đến, lúc nãy khi đánh nhau, Trần Ngư

đã

bỏ vào đó.



lấy điện thoại ra nhìn, phát

hiện

là điện thoại của Đồng Uy

thì

nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Tôi đến rồi, Đồng Triều vẫn an toàn chứ?”

không

đợi Trần Ngư

nói

chuyện, Đồng Uy

đã

vội vội vàng vàng hỏi trước.

“Cậu ta

không

sao hết, còn tôi

thì

sắp ngỏm rồi đây.” Nghĩ đến việc mình bị tổn thất bao nhiêu là bùa chú, Trần Ngư đau lòng muốn chết rồi.

Động tác sát trùng vết thương của Lâu Minh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, sau khi xác định

cônhóc chỉ thuận tiện phàn nàn mà thôi,

thì

mới cúi đầu tiếp tục lau rửa vết thương.

“không

có việc gì

thì

tốt quá.” Nghe thấy cháu trai

không

bị sao hết, Đồng Uy thở phào

một

hơi.

Tai người này có phải là nghe có lựa chọn hay

không, ông ta chỉ nghe thấy câu đầu thôi hả?

nói

chuyện xong, Trần Ngư cúp điện thoại, nhìn Lâu Minh

đang

băng bó vết thương cho mình mà ngoan ngoãn hỏi “anh

Ba, em muốn

đi

ra ngoài

một

chút?”

“Em ra ngoài làm gì?” Vẻ mặt Lâu Minh rất là

không

đồng ý.

“Chú của Đồng Triều …” Lúc này Trần Ngư mới phát

hiện

không

thấy Đồng Triều trong phòng,



kinh ngạc nhìn xung quanh “Đồng Triều đâu rồi?”

Lâu Minh suy tư

một

lúc, rất nhanh đoán được ai là Đồng Triều “Đồng Triều là hồn ma lúc ban ngày?”

“Vâng.” Trần Ngư đáp “Tên kia chắc là bị chặn lại bên ngoài nhà rồi. Em muốn dẫn cậu ta

đi

gặp chú cậu ta để còn đòi tiền nữa đó. Tốn của em quá trời bùa luôn rồi, vậy mà chỉ lấy của ông ấy có hai trăm vạn, kì này em lỗ lớn rồi.”

Trần Ngư càng

nói

càng đau lòng, vẻ mặt đau đớn như

không

muốn sống nữa.

“Vậy nên tối nay vật kia là do cậu ta dẫn đến?” Mặc dù Lâu Minh

không

nhìn thấy luồng khí đen nhưng

anh

vẫn có thể đoán được.

“Vâng ạ, nếu em biết cậu là mang đến phiền toái lớn như vậy, em nhất định là

không

đem cậu ta về nhà.” Trần Ngư càng nghĩ càng ảo não. Nhưng mà dù gì có hai trăm vạn cũng đền bù tổn thất đôi chút, Trần Ngư nghĩ rồi định nhảy xuống ghế sô pha.

“Em đừng nhúc nhích.” Lâu Minh đè Trần Ngư lại, quay đầu

nói

với Điền Phi “Cậu ra ngoài dẫn ông ta vào.”

“anh

Ba,

anh

để em ra ngoài

đi.” Trần Ngư ngăn cản “Chú Hai của Đồng Triều cũng là Thiên Sư, linh khí trong nhà

anh

dày đặc như vậy, coi chừng bị ông ấy để ý.”

“Trừ em ra

thì

ai dám để ý đến nơi này.” Lâu Minh thản nhiên

nói.

“Sao có thể giống nhau được, em chỉ muốn xin ké chút linh khí thôi,

sẽ

không

làm tổn thương đến

anh. Còn người khác chưa chắc như vậy đâu.” Trần Ngư

thật

thà

nói.

Nghe Trần Ngư

nói, vẻ mặt Lâu Minh lúc nãy còn bình thản chợt lộ ra ý cười,

anh

đưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư, cười

nói

“Em yên tâm,

anh

chỉ đưa ông ta đến cửa sân,

không

cho ông ấy vào trong nhà.”

“anh

Ba,

anh

chưa có rửa tay đâu đó.” Trần Ngư ghét bỏ, trốn tránh về phía sau.

Lâu Minh cứng đờ, rồi lại xoa

nhẹ

hai cái nữa “Dù sao cũng là chân của em.”

Điền Phi biết vậy là Trần Ngư đồng ý nên định

đi

ra ngoài đón người, khi cậu ta ra đến cửa

thì

nghe Trần Ngư gọi lại, sau đó nghe tiếng



hét to “Trợ lý Điền Phi, tiền của tôi, đừng quên tiền của tôi đó. Hai trăm vạn,

anh

nhất định phải

yêu

cầu ông ta chuyển cho tôi,

không

thì

hôm nay tôi lỗ nặng rồi.”

“Tiểu thư Trần Ngư yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Điền Phi nhìn Trần Ngư chào theo nghi thức quân đội, rồi mới quay người

đi.

Trong chốc lát, Điền Phi dẫn

một

chiếc xe hơi màu đen chạy chậm đến. Khi xe dừng trước cổng tòa nhà, từ xa Đồng Uy

đã

nhìn thấy Đồng Triều

đang

đứng cách đó

không

xa,

không

ngừng nhìn vào trong sân nhà. Ông lập tức vui mừng chạy đến, mắng “Thằng nhóc thúi, mấy ngày này cháu chạy

đi

đâu vậy?”

“Chú Hai?” Đồng Triều cuối cùng cũng nhìn thấy chú Hai nhà mình, kích động kêu lên, tiến lên muốn ôm chú Hai

một

cái nhưng lại bước xuyên qua người ông luôn.

“Cháu có ngốc

không

vậy?” Chú Hai nhà họ Đồng ghét bỏ

nói,

đã

hơn hai tuần rồi mà

không

ý thức được mình là hồn ma sao.

Điền Phi thấy Đồng Uy nhìn

không

khí trước mặt mà

nói

chuyện, tuy cậu ta

không

nhìn thấy nhưng cũng

không

cản trở cậu ta nhận thấy là Đồng Uy

đã

tìm được cháu trai, thế là cậu ta bắt đầu giúp Trần Ngư đòi tiền “Đồng tiên sinh.”

“Trợ lý Điền.” Đồng Uy khách khí nhìn Điền Phi.

“Vậy là ngài

đã

tìm được … hồn, như vậy có thể kết toán đơn hàng rồi

không.” Điền Phi sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp mở miệng đòi tiền người khác như vậy, hơn nữa còn là số tiền lớn như thế,

không

thể

không

nói, cảm giác này con mẹ nó quá sướиɠ.

Nghe thấy tính tiền, Đồng Triều lập tức nhớ đến Trần Ngư, vậy là cậu ta lên tiếng “Chú Hai, chú hỏi thăm xem Trần Ngư sao rồi, chính là Thiên Sư

đã

gọi điện cho chú á, lúc nãy vì bảo vệ con, hình như

côấy bị thương rồi.”

Đồng Triều muốn tự mình vào coi nhưng

không

biết vì sao, cậu ta

không

vào trong ngôi nhà này được, vì vậy, nãy giờ cậu ta cứ đứng ở trước cổng chờ.

Đồng Uy nghe xong, liền nhìn Điền Phi hỏi “Trần Thiên Sư

không

sao chứ?”

Điền Phi ngẩn ra

một

lúc mới nhận ra đối phương

đang

nói

đến Trần Ngư, nhưng mà cái tên Trần Thiên Sư này

không

biết vì sao cậu ta nghe thấy

không

thích hợp với tiểu thư Trần Ngư lắm.

“Trần Thiên Sư

không

sao, chỉ hơi mệt

một

chút, cho nên nhờ tôi ra ngoài này tính toán cùng ngài.” Điền Phi cười trả lời.

“Được, tôi chuyển khoản hai trăm vạn cho Trần Thiên Sư ngay đây.” Chú Hai nhà họ Đồng nhiều tiền lắm của,

không

thèm để ý chút tiền lẻ này.

Điền Phi chợt nhớ đến hình ảnh Trần Ngư kêu khóc thảm thiết

nói

mình lỗ nặng rồi, ánh mắt chợt sáng lên, cậu ta cười

nói

“Đồng tiên sinh, tối nay, vật kia nguy hiểm ngoài dự đoán, vì bảo vệ quý công tử nhà ngài, Trần Thiên Sư nhà chúng tôi

đã

sử dụng

không

ít bùa pháp, còn bị thương

trên

người nữa.”

Đồng Uy sững người,

không

biết phải phản ứng như thế nào.

“Chú Hai, chú chuyển nhiều hơn

một

trăm vạn

đi.



nhóc kia vì bảo vệ con, đúng là

đã

chịu khổ

khôngít.” Vừa rồi, là người duy nhất chứng kiến màn đấu ác liệt đó, lúc này Đồng Triều vẫn còn sợ hãi.

Đồng Uy nghe cháu trai

nói

thế

thì

hiểu được, ông gật

nhẹ

đầu, thực ra, khi biết được ác ma cắn nuốt sinh hồn

đã

bay đến đây, Đồng Uy cảm thấy có lẽ khi mình đến

sẽ

không

còn gặp được cháu trai nữa. Kết quả khi đến đây thấy cháu mình chẳng những

không

sao, mà còn khỏe mạnh, nhìn hồn phách

mộtchút xíu tổn hại cũng

không

có, chỉ như vừa mới thoát ra khỏi cơ thể mà thôi.

thật

là vui mừng ngoài sức tưởng tượng mà.

Vừa rồi ông sững người

không

phải vì tiền, mà chỉ kinh ngạc vì thấy

một

vị đồng nghiệp có tu vi cao siêu như thế, thế mà lại

nói

thẳng … khụ … tiền.

“Đúng là nhờ

sự

bảo vệ của Trần Thiên Sư, vậy tôi

sẽ

chuyển khoản nhiều hơn

một

trăm vạn

đi.” Đồng Uy

nói, lấy điện thoại di động ra chuyển vào số tài khoản mà Trần Ngư sớm nhắn cho ông số tiền ba trăm vạn.

Điền Phi

không

ngờ mình chỉ mới

nói



một

câu mà

đã

có thêm

một

trăm vạn thu nhập cho Trần Ngư, trong lòng

thì

sợ chết khϊếp, vẻ ngoài

thì

vẫn lạnh lùng.

Mà lúc này, Trần Ngư

đang

ngồi trong phòng ăn đồ ăn vặt bổ sung thể lực, nghe tiếng điện thoại di động nhắc có tin nhắn, liền nhanh chóng cầm lên xem.

“Hai trăm vạn,

một

trăm vạn, tất cả là ba trăm vạn.” Trần Ngư

không

thể tin “Ông ấy chuyển cho em nhiều hơn

một

trăm vạn luôn này.”

“Vui thế sao?” Lâu Minh chế nhạo.

“Vâng! Thực ra, em muốn tăng giá với ông ấy, nhưng trước đó

đã

thỏa thuận rồi, bây giờ em lại đổi ý tăng giá

thì

không

tốt lắm. Nhưng mà ông ấy lại tự nguyện tăng giá cho em, em

thật

là cao hứng, ha ha ha …” Trần Ngư cầm điện thoại, cười ngây ngốc.

Quả nhiên là cái đồ mê tiền.

Thấy cháu trai

không

có việc gì, chú Hai nhà họ Đồng

đang

định cùng Điền Phi cáo từ,

thì

chợt nghe

một

giọng

nói

truyền đến từ máy bộ đàm Điền Phi mang bên người

(trong truyện tác giả viết là camera, mình thấy

không

hợp lý lắm nên tự ý sửa lại)

“anh

Điền,

đã

nhận được tiền rồi.”

“Tôi biết rồi.” Điền Phi trả lời, ngẩng đầu liền đối mặt với vẻ mặt phức tạp của chú Hai nhà họ Đồng,

thìcười ha ha

nói

“Đồng tiên sinh, ngài có thể cùng cháu trai

đi

được rồi.”

Có ý gì đây? Vậy là, nếu ông

không

chuyển tiền hoặc ngân hàng gặp trục trặc

thì

ông

không

thể rời khỏi đây phải

không?

một

Thiên Sư “bình dân và sặc mùi tiền” như thế, sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên chú Hai nhà họ Đồng mới gặp được.

Điền Phi giả bộ

không

hiểu nét mặt của đối phương, vừa cười vừa làm động tác mời.

Chú Hai nhà họ Đồng lại được mở mắt

một

lần nữa, lần đầu tiên từ khi ông ta làm Thiên Sư bị người khác dùng thái độ như vậy “đuổi

đi”. Đến cả cửa sân cũng

không

cho ông ta bước vào,

không, ngay cả cửa sân cũng chẳng mở nữa là, có chút uất ức

không

hiểu được, chú Hai quay người lên xe. Đồng Triều do dự nhìn ngôi nhà phía sau lưng, vẻ mặt hơi lo lắng rồi

đi

theo chú Hai lên xe.

Còn trong nhà, bỗng nhiên có thêm

một

trăm vạn, Trần Ngư vui vẻ cười to.

Tác giả có lời muốn

nói:

Trong khu nhà kí túc xá, nhóm trợ lý bàn luận

sự

việc vừa rồi.

Trình Bằng: A …



nhóc kia dám tự xưng là Tây Thi, đúng là đồ tự kỷ.

Trợ lý A: Chắc là trong giới Thiên Sư có rất ít nữ.

Trợ lý B: Các cậu có thấy lúc nãy

không, Tam thiếu có phải

đã

bế Tây Thi theo kiểu công chúa

không?

Trình Bằng:



nhóc đó giống Tây Thi chỗ nào chứ.

Điền Phi giao ban xong trở về, ngây ngô

nói: Ông đây cũng là

một

nhân vật có lời

nói

đáng giá ngàn vàng đó …