Tưởng Trọng Lâm gần đây rất kỳ quái, hình như là bỗng nhiên trở nên càng ngày càng bận rộn, thi thoảng buổi tối gọi điện thoại về nói với cô không ở nhà ăn cơm, một thời gian sau anh thậm chí còn đi công tác liên tiếp mấy ngày, Cố Nhược Ngu hỏi anh, anh luôn nói gần đây có mấy dự án đang khẩn cấp, cho nên tương đối phiền toái.
Tuy rằng Cố Nhược Ngu không quá hiểu chuyện làm ăn nhưng từ cảm xúc của anh cô có thể cảm thấy có chút không đúng, trước kia tuy rằng là mặt nặng, nhưng cũng tâm bình khí hòa, hiện tại khiến người ta cảm thấy cả người anh đều thực bực bội bất an.
Cố Nhược Ngu còn chưa kịp đảm đương hiền thê lương mẫu thấu hiểu lòng người một lần, hỏi han tình hình một chút, thì Tưởng Trọng Lâm lại phải đi công tác dài một tuần. Không đợi đến lúc anh trở về, Cố Nhược Ngu đã bị Cố phụ khẩn cấp triệu hồi Cố gia.
Bước vào phòng khách, Cố Nhược Ngu liền cảm giác được không khí không giống bình thường, trừ nhị tỷ ra tất cả mọi người đều ngồi lại với nhau. Cố phụ ngồi ở trên sô pha, biểu tình rất nghiêm túc. Thấy Cố Nhược Ngu cũng tới rồi, liền tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống, ông có chuyện muốn nói.
"Chuyện này cha vốn dĩ không định nói, thế nhưng sự tình đã tới tình trạng này rồi, vẫn nên để các con biết," vẻ mặt của ông có chút thất bại suy sụp, than một tiếng xong lại mở miệng nói, "Khoảng thời gian trước, Cố thị chúng ta bị một đòn đánh nặng, cha và các anh rất nỗ lực vãn hồi nhưng không nghĩ tới trước một vụ đấu thầu lại có người đem giá thầu thấp nhất của công ty chúng ta tiết lộ ra ngoài, hơn nữa quay vòng tài chính có vấn đề, hiện tại có chút lâm vào khốn cảnh, hơn nữa, cha hoài nghi có kẻ muốn nuốt luôn Cố thị."
Cố Nhược Ngu cả kinh, tuy rằng ba ba là người làm ăn đặt lợi ích lên đầu, nhưng bao nhiêu năm trôi qua chưa hề làm những chuyện lòng dạ hiểm độc, tóm lại nhân duyên cũng không tệ, sao sẽ đột nhiên gặp phải thu mua ác ý?
"Là ai?" Cố Nhược Ngu hỏi.
"Lai lịch không rõ ràng, chỉ biết là một công ty đăng ký ở nước ngoài, mấy ngày nay bắt đầu thu mua trên diện rộng cổ phiếu của công ty, tình hình vô cùng không lạc quan." Đại ca ngồi một bên giải thích. Sau khi công ty xảy ra chuyện một thời gian anh cũng mới phát hiện hình như có người đang ở sau lưng thao túng, thế nhưng cũng đã muộn rồi, cổ quyền chảy ra ngoài hiện tại đã là một phần tương đối lớn.
"Kế hoạch tồi tệ nhất, có thể phải đem Cố thị chuyển nhượng ra ngoài."
Cố phụ bưng chén trà trước mặt lên, gắt gao cầm chén, sao ông có thể cam tâm! Đây là tâm huyết suốt đời ông, lại sắp phải hủy trong một sớm một chiều. Đầu tư, mua đất, đấu thầu thu mua cổ phiếu, hàng loạt chuyện vừa nhìn là biết có người cố ý làm.
Ông không biết là ai đang ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng thực lực của hắn ông không tưởng tượng nổi, chống lại kẻ như vậy thật sự rất khó có phần thắng.
Cố Nhược Ngu quả thực không nghĩ tới sẽ nghe thấy tin tức này, lập tức phản ứng không kịp,
"Vậy... Không thể để những có công ty quan hệ tốt hợp tác với chúng ta góp vốn gì đó sao?"
Cố phụ lắc đầu, những cách thức này không phải ông không nghĩ tới, có điều những lão gia hỏa kia đều tránh mặt không gặp, rốt cuộc có một vài người lộ tin tức trộm nói với ông, lần này có lẽ chọc phải đại nhân vật gì rồi, bọn họ cũng sợ tai bay vạ gió không dám tùy tiện ra tay tương trợ. Đến bước này, Cố phụ hầu như có thể khẳng định tất cả đều là có kế hoạch có an bài, từng bước từng bước nhìn Cố thị rơi vào vực thẳm. Đáng giận là gương mặt thật của kẻ kia bọn họ lại không cách nào tra được,
"Hôm nay cha tìm các con tới cũng không phải muốn các con nghĩ cách, hay là gì, chỉ là nói cho các con chạy trước, tình hình trong nhà, cho dù về sau..." Cố phụ có chút nói không nên lời, giọng nói già nua phiếm nghẹn ngào, "Về sau công ty bán ra rồi, trong tay cha còn có một ít sản nghiệp nhỏ khác, để các con sinh hoạt vẫn không thành vấn đề."
Không, không được, cô muốn đi tìm Tưởng Trọng Lâm, anh nhất định có thể hỗ trợ!
Ba ngày sau, Tưởng Trọng Lâm về nước nhưng lại không lộ diện, chỉ nhờ Alex nói với cô anh đã trở về. Cố Nhược Ngu tức giận không chịu nổi, hiện tại chính là lúc cô cần anh thì anh lại cả ngày thần thần bí bí không biết đang làm gì, nhà cũng không về. Cố Nhược Ngu giận quá mức, quyết định tự mình đi tới công ty Tưởng Trọng Lâm xem.
Thế nhưng quầy tiếp tân nói với cô, Tưởng Trọng Lâm cũng không ở công ty, lại hỏi tiếp thì cô gái ở quầy tiếp tân tỏ vẻ cũng không rõ lịch trình của tổng tài. Gọi điện cho Alex, Alex cũng ấp úng nói không biết, chỉ biết là có việc cùng người khác hẹn gặp mặt. Càng là như vậy, Cố Nhược Ngu càng kỳ quái. Trước kia khi nhận vụ án, cũng không phải chưa từng dùng tới những phương pháp đánh bóng sát biên (lách luật), chuyện tìm một người thì cô vẫn rất lành nghề. Tiếp theo, cô gọi mấy cuộc điện thoại, chừng qua nửa giờ, đối phương nhắn tin tới một cái địa chỉ.
Trang trại rượu tư nhân Tulip, toà 13 phòng A-1.
Lúc Cố Nhược Ngu đẩy cửa ra, nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm với vị Mục Đình kia, trái tim cô co thắt thật mạnh. Kỳ thật bọn họ chỉ là bày chén rượu nói chuyện, nhưng mặc dù là như vậy, hành vi kỳ quái của Tưởng Trọng Lâm trong khoảng thời gian này, và cả việc anh luôn vội vàng đi công tác dường như đều tìm thấy đáp án.
Từ đáy lòng cô cười nhạo chính mình. Ngươi lại còn hy vọng xa vời vào lúc cần anh nhất anh có thể xuất hiện trước mặt ngươi? Người ta còn đang ở chỗ này cùng bạn gái cũ bày rượu nói chuyện phiếm.
Tưởng Trọng Lâm không nghĩ tới trong hoàn cảnh tin tức bị toàn diện phong tỏa Cố Nhược Ngu có thể tìm tới nơi này. Nhìn vẻ mặt của cô trầm xuống trong nháy mắt, anh đầu tiên muốn tiến lên giải thích rõ ràng. Nhưng anh nghĩ đến tình huống hiện tại, giây tiếp theo lại nhịn xuống.
"Sao em lại tới đây?"
Tôi sao lại không thể tới? Sợ bị tôi nhìn thấy chuyện tốt của các ngươi sao? Hiện tại cô muốn lớn tiếng gào lên với anh, nhưng cô không thể, chuyện ngu xuẩn làm một lần là đủ rồi. EQ của Cố Nhược Ngu cô còn không đến mức này.
"Em tới tìm anh có việc gấp."
Một khắc Mục Đình nhìn thấy Cố Nhược Ngu đẩy cửa tiến vào khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lại có một tia vui sướиɠ, vốn tưởng rằng cô ta sẽ gây một trận cãi nhau to với Tưởng Trọng Lâm, ai biết cô ta lập tức điều chỉnh vẻ mặt chính mình, có vẻ vô cùng bình đạm nói một câu, em tới tìm anh có việc gấp.
"Cố tiểu thư, đừng hiểu lầm, chị và A Lâm......" Mục Đình vốn muốn nói thêm vài câu thêm dầu vào lửa, ai biết Cố Nhược Ngu căn bản liền bỏ qua xưng hô, nghiêng mắt nhìn cô nói,
"Mẹ chị không dạy chị lúc người khác nói chuyện đừng có nói chen vào hay sao?"
Mục Đình sắc mặt cứng đờ.
Cố Nhược Ngu mặc kệ cô, khăng khăng nhìn Tưởng Trọng Lâm hy vọng anh trả lời. Tưởng Trọng Lâm trầm mặc một chút, đứng dậy nói,
"Tìm một chỗ từ từ nói đi."
Bọn họ đi ra ngoài một cái hành lang dài, ai cũng không mở miệng trước, rõ ràng một tháng trước còn phu thê gắn bó keo sơn, giờ phút này lại không có lời nào để nói. Cố Nhược Ngu cuối cùng mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc,
"Chuyện nhà em, anh đã biết chưa?"
"Biết."
"Có thể hỗ trợ không?"
"...... Bất lực."
"Nha... Biết rồi. Em có thể hỏi lại anh một câu cuối cùng không?"
"Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên đi công tác, không trở về nhà, là cùng cô ta ở bên nhau sao?"
"............"
"Nếu không bỏ xuống được vì sao lúc trước anh còn muốn làm ra vẻ chuyện cũ đã qua?"
"............"
"Nói chuyện a, em chỉ cần một câu trả lời, thành thật trả lời là được."
"Đúng."
"Em đã biết......" Nói xong, Cố Nhược Ngu không quay đầu lại mà rời khỏi.
Tưởng Trọng Lâm đứng yên thật lâu ở đó, Mục Đình không biết từ khi nào đi tới bên cạnh anh, cười mơ hồ hỏi,
"Nói rõ ràng rồi chứ? A Lâm, kỳ hạn sắp tới rồi, vẫn nên sớm quyết định thôi."
"Mục Đình, không nghĩ tới em sẽ biến thành người như vậy." Anh nói rất bình đạm, Mục Đình lại nghe thấy kinh tâm động phách.
"Cảm ơn." cô vẫn duy trì ý cười.
Biến thành cái dạng gì thì có sao đâu? Trên thế giới này còn có chuyện gì bi ai hơn chuyện nhìn thấy ngươi, yêu ngươi, lại không chiếm được ngươi?
Ngày hôm sau, Cố Nhược Ngu nhận được một xấp giấy tờ, mở ra nhìn vừa tức vừa cười, không nói hai lời liền vọt tới văn phòng Tưởng Trọng Lâm.
Alex đang báo cáo công việc, thấy Cố Nhược Ngu nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, một câu cũng chưa nói đem một ít đồ vật ném một phát lên mặt bàn làm việc của tổng tài,
"Anh nghiêm túc?"
Alex ngửi được không khí không đúng, lặng lẽ lui đi ra ngoài.
"Chính là giống như em nhìn thấy."
"Tưởng Trọng Lâm, tôi không tin, chỉ mới một tháng, một tháng trước anh không phải như thế này."
Tưởng Trọng Lâm chỉ trầm mặc. Sự trầm mặc khác thường này ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Nhược Ngu,
"Anh chính là như vậy! Cái gì cũng không nói! Em cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, anh không cảm thấy em ngủ cùng một giường với một người mà em căn bản không sao hiểu được thật là đáng sợ sao? Hay là nói... Hay là nói" thanh âm của cô bắt đầu nghẹn ngào, tuy rằng cô cực lực muốn ngăn lại nhưng vẫn run rẩy lộ ra, "Hay là nói anh thật sự là vì em trai anh mới nguyện ý cưới em? Chỉ là bởi vì cầu không được, cho nên lui mà cầu cái tiếp theo?"
Tưởng Trọng Lâm vẫn như cũ không nói lời nào, tay phía dưới bàn nắm lại càng lúc càng chặt hơn, nhưng trên mặt lại không lộ mảy may.
"Anh bắt em tiếp nhận kết quả này, thì cũng phải nói cho em nguyên nhân đi chứ?"
"Tình hình bên nhà em em cũng biết, là người quyết sách của Tưởng thị anh không thể không suy xét tới lợi ích công ty."
Cố Nhược Ngu phì cười, "Anh thật đúng là người làm ăn, nhưng mà em không tin, những lý do của anh em đều không tin. Anh nhìn mắt em, nói cho em, có phải anh không yêu em dù một chút, không có cảm giác đối với em, nói như thế, lập tức em sẽ đi."
Tưởng Trọng Lâm không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói, "Đây là kết quả tốt nhất đối với em, tin tưởng lời anh nói."
Cố Nhược Ngu lắc đầu, "Anh không phải như vậy, anh đã nói sẽ chăm sóc em."
"Hiện tại tình hình thay đổi rồi."
"Thay đổi? Thay đổi chỗ nào? Nhà em? Hay là Mục Đình?"
"A Ngu......"
"Anh thật sự không muốn nói cho em sự thật sao?"
Tưởng Trọng Lâm vẫn trầm mặc mà chống đỡ.
"Em thật sợ anh," Cố Nhược Ngu cười nhạo một tiếng, lắc đầu, "Anh cứ như vậy trầm mặc, không nói lời nào, thật sự có thể gϊếŧ chết em. Được, nếu đây là điều anh mong muốn, em vui thành toàn cho anh."
Cố Nhược Ngu lấy lại túi giấy tờ trên mặt bàn, chậm rãi đi ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại,
Tưởng Trọng Lâm cảm thấy ở trong lòng anh có chỗ nào đó như cũng rầm một tiếng, rơi mất một góc.
Cô đờ đẫn trở về văn phòng, nhốt chính mình ở bên trong, mở túi giấy tờ, nhìn vào đống giấy A4 gọn gàng phía trên có viết, mấy chữ "Giấy thỏa thuận ly hôn".