Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 4

Tôi và đàn em gặp nhau khi nào? Tôi phải suy nghĩ kỹ một chút, dĩ nhiên là vì em trai tôi, Tạ Sơ.

Lúc Tạ Sơ vào cấp ba, tôi đã đại học năm ba. Vì tôi không muốn vào công ty của ba tôi, trường học lại không có nhiều tiết, vì vậy tôi quyết định ở trong nhà, bình thường có tiết thì lái xe đến lớp.

Tạ Sơ là một đứa bé ngoan, mẹ cậu ấy không muốn cậu ấy học quá xa, cho nên mỗi ngày đều phải về nhà.

Dĩ nhiên, nếu mẹ cậu ấy biết buổi tối hai người bọn tôi làm những gì, có lẽ sẽ để Tạ Sơ ngủ lại, sau đó đuổi tôi ra xa.

Dĩ nhiên tôi cảm thấy sau đó cuối cùng bà ấy cũng phát hiện ra gì đó, cho nên sau khi Tạ Sơ tốt nghiệp cấp ba đã lập tức bị đưa ra nước ngoài.

Thật ra thì tôi cảm thấy bà ấy không cần suy nghĩ quá nhiều, dù sao tôi cũng có ranh giới của chính mình.

Đừng nghĩ sai lệch, hai người bọn tôi cũng không đến mức lăn giường, dù sao cũng là anh em, không thể lσạи ɭυâи đúng không.

Lúc ấy rất biết chừng mực, nửa đêm tôi âm thầm vào phòng Tạ Sơ, khẩu giao cho cậu ấy, lại bắn súng, thỉnh thoảng mới có thể dụ dỗ cậu ấy liếʍ liếʍ bảo bối của tôi, sau đó để tôi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu ấy, bắn ra.

Tôi phải nói Tạ Sơ cũng là một người rất thú vị, mỗi lần xong chuyện, vẻ mặt của cậu ấy luôn rất khó chịu, nhưng rõ ràng có thể từ chối, cậu ấy lại không làm.

Rốt cuộc chuyện giữa bọn tôi là thế nào, cũng phải trách tôi, thật sự là trách tôi.

Lúc Tạ Sơ đến nhà tôi được một năm, lên mười sáu, đang học lớp 11. Nói thật, cậu ấy tới nhà tôi hơn một năm, tôi gần như không về nhà hôm nào, cho nên đối với người em trai này của mình, trong ấn tượng của tôi, cậu ấy là một đứa trẻ có vẻ ngoài rất ổn.

Sau đó có lần tôi về nhà mới kinh ngạc phát hiện, trong một năm ngắn ngủi, Tạ Sơ đã cao lên không ít, dáng người cũng có khả năng đánh tay đôi với tôi. Tôi thật muốn nói có phải tên nhóc này uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì không, sao lại lớn nhanh như vậy.

Vẫn may Tạ Sơ cao lên, gương mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhìn rất ngon miệng.

Có lẽ trong lòng có chút nhớ nhung, có lúc trời tối tôi ra ngoài tham gia party xong về nhà, nhà chỉ mở một ngọn đèn nhỏ.

Tôi say khướt tựa vào tủ cởi giày, mò mẫm đi vào mới phát hiện có người ngồi trong phòng khách.

Là Tạ Sơ, cậu ấy yên lặng ngồi trên ghế uống sữa, bên môi còn dính một vòng sữa trắng, thật là đáng yêu.

Tôi không thích loại hình đáng yêu, nhưng có lẽ rượu cồn khiến sắc tâm trong lòng lớn lên, tôi cảm thấy mình như đang liếʍ đi sữa bò cạnh môi cậu ấy.

Tạ Sơ thấy tôi trở về, cậu ấy đứng lên nói ba mẹ không ở nhà, muốn ngày mai tôi đưa cậu ấy đến trường học.

Tôi khẽ cười, liếʍ môi một cái, nhìn Tạ Sơ cau mày, nói: “Có thể, em trai, nhưng anh muốn nhận chút thù lao.”

“Cái gì?” Ngay lúc Tạ Sơ còn chưa hiểu gì, tôi đã đi đến cạnh, đưa tay sờ lên hông cậu ấy.

Cũng không biết tên nhóc này làm sao, rõ ràng đang đi học, dáng người lại thẳng tắp.

Cho nên tâm tình muốn sờ mông của tôi cũng phai nhạt, dù sao tôi cũng không mong ngày mai mình phải mang khuôn mặt sưng vù ra ngoài.

Cho nên tôi ôm tâm trạng phục vụ em trai, khẩu giao cho Tạ Sơ.

Tôi quỳ dưới đất, mặt chôn trong quần cậu ấy, dùng môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ tính khí to lớn này.

Mùi vị của thiếu niên rất tốt, ngây ngô. Màu sắc cũng không tệ, màu hồng. Đáng tiếc chiều dài có hơi gây khó khăn cho tôi, dậy thì quá tốt, rất khó ngậm được vào sâu bên trong.