Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 47

Lại qua vài ngày nữa, Lý Thương Mạc lại gặp được cô bé ngày ấy ở thang máy.

Gã kia đúng là sắp xếp một nhân vật cho cô bé, tốt hơn những diễn viên quần chúng kia, còn có hai câu thoại.

Lý Thương Mạc lại nghĩ tới đêm đó, trên mặt cô bé xấu hổ và giận dữ bi thương, chỉ nghĩ cô bé làm như vậy thật sự đáng giá sao?

Mười bảy mười tám tuổi ngủ một đêm với người đàn ông vừa già vừa dơ bẩn chỉ vì vai diễn nha hoàn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, sau này nghĩ lại thật sự không hối hận sao?

Lý Thương Mạc sẽ không hỏi vấn đề này, hỏi vấn đề như vậy, người khác không phải cảm thấy anh ngây thơ, thì là cảm thấy anh thanh cao, nếu không là ghét bỏ anh xen vào việc của người ta.

Anh cũng đã nghe qua rất nhiều lần.

"Loại người như anh sao biết được chúng tôi sống vất vả như thế nào?"

"Anh cho rằng nếu giống như chúng tôi thì mình có thể cao thượng thế nào?"

"Mắc mớ gì tới anh?"

Đúng vậy, liên quan gì tới anh, mỗi người chỉ để ý bản thân là được rồi, đây là " lễ phép cơ bản " của thế giới này, thế giới không liên quan đến tôi.

Cô bé tư chất bình thường kia tiếp tục ở trong đoàn phim diễn vai nha hoàn, đa số thời điểm đều yên lặng không nói gì làm một phông cảnh.

Sau đó Lý Thương Mạc lại gặp cô bé lần nữa ở thang máy, lần này quần áo chỉnh tề không hốt hoảng, giống như có lẽ đã quen ở chỗ này ra vào rồi, nhưng mà dáng vẻ tuyệt vọng chết lặng lại càng khiến anh khó chịu.

Mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại có một đôi mắt trống rỗng như vậy.

"Cô bé kia có phải bị ngốc không." Người đại diện ở một bên vẻ mặt xem thường nói: "Nhân vật nhỏ xíu kia đáng để ngủ lâu với thằng ngốc kia như vậy sao? 200 tệ một ngày, ra ngoài cửa tìm đại một người nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn."

Người đại diện nói không nhỏ, Lý Thương Mạc thấy cô bé kia dừng bước một chút, nhưng rất nhanh lại tăng tốc đi.

Sau đó lại gặp, dường như thực sự đi theo gã kia rồi, chỉ là mỗi lần nhìn thấy, đầu cô bé đều rủ xuống thấp hơn, rõ ràng chưa đến hai mươi tuổi, cả người lại tản ra mùi đã hư thối.

Dần dần Lý Thương Mạc cũng quen với sự xuất hiện của cô bé không còn quan tâm, hai người một người nguyện đánh một người nguyện chịu, một kẻ xấu xa một kẻ ngu xuẩn, cũng là xứng đôi, Lý Thương Mạc còn không đến mức tinh thần trọng nghĩa muốn xen vào việc của người khác.

Một lần cuối cùng nghe nói về cô bé kia thì đã chết rồi, người bạn cùng thôn đến gây náo loạn, nói là bạn cô bé kia, vừa nhổ nước bọt vừa ném đồ, giơ dao phay muốn gϊếŧ người.

Sau khi nghe ngóng, mới nghe người đại diện nói: "Cậu không biết sao? Là tình nhân của gã kia, mấy ngày hôm trước nhảy lầu tự sát."

"Cậu ấy nên nghe tôi báo cảnh sát! Phải liều mạng với thằng chó chết này!"

Gã kia cũng tức đến đỏ mặt.

"Tự cô ta đến phòng tao còn giả vờ cái gì đơn thuần vô tri? Cầm tiền của tao, diễn nhân vật tao sắp xếp, ngủ giường tao, chết còn muốn tìm phiền toái cho tao, con mẹ nó mày cút cho tao!"

"Đồ khốn nạn, nắm quả hồng mềm, bắt nạt cậu ấy không có chỗ dựa, hôm nay tao phải gϊếŧ mày!"

Cô gái mạnh mẽ giơ dao phay muốn chém chết gã, người bên cạnh xem náo nhiệt tiến lên ngăn lại, dù sao cũng là trong đoàn phim, nếu thật sự xảy ra chuyện, sao còn quay được? Mọi người còn muốn bát cơm hay không?

Nhà làm phim vội tìm người đuổi cô bé kia, trấn an lừa gạt lại uy hϊếp, tuy cô gái căm giận, nhưng có lẽ vừa rồi cũng là gấp đến đỏ mắt, hiện tại tỉnh táo lại, biết rõ chính mình không thể làm gì, cũng chỉ có thể đi thôi.

Lý Thương Mạc để ý, lúc cô bé kia đi ra bảo trợ lý mang cô bé đến, tỉ mỉ hỏi cô bé.

Cô bé tự sát kia tên là Tiểu Lôi, đến từ một huyện nhỏ cùng cô bé này, nhưng tính cách hai người khác nhau, Tiểu Lôi từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, trời sinh tính cách nhu nhược, bị người bắt nạt cũng không dám phản kháng. Đến đây cũng là ôm giấc mộng làm ngôi sao, hi vọng may mắn có thể thay đổi vận mệnh, không nghĩ tới lại bị gã kia lừa.

Gã nói có thể sắp xếp nhân vật, nhưng muốn xem diễn xuất, Tiểu Lôi cứ như vậy bị lừa gạt đi đến phòng bị cưỡng bức. Tiểu Lôi chưa hiểu chuyện lại nhát gan sợ phiền phức, đã không có chỗ dựa lại cảm thấy chuyện như vậy khó có thể mở miệng nói ra vô cùng nhục nhã, hơn nữa người nọ là tên vô lại giảo hoạt, thủ đoạn đối phó các cô gái quá nhiều, vì vậy cô bé không chỉ không báo cảnh sát, ngược lại bị nửa lừa gạt nửa đe dọa ức hϊếp trở thành tình nhân.

Sau đó Tiểu Lôi mang thai, gã vô lại kia vốn chỉ muốn thoải mái, sao quan tâm chứ, Tiểu Lôi nhất thời nghĩ quẩn tự sát.

"Gϊếŧ người không dao." Diêu Bảo Châu nói: "Người không phải do gã gϊếŧ, nhưng so với tội phạm gϊếŧ người còn ác hơn, hơn nữa ngoài khiển trách đạo đức vài câu không ai có thể phán tội, người như vậy không quan tâm bị người khác nói là khốn nạn vô sỉ."

"Sau đó anh diễn một phân đoạn, nhân vật tránh né quân phiệt đuổi bắt, muốn phá vỡ cửa nhà kho đào tẩu. Bởi vì là phim dân quốc, xe đều là định chế, không phải xe tốt, hơn nữa ngày đó trời mưa, mặt đất trơn trượt, phanh lại không ăn. Thật ra anh cũng có thể đánh tay lái đổi phương hướng, nhưng không biết như thế nào, nhìn thấy gã chẳng biết xấu hổ đứng ở bên cạnh nói cười với người ta, anh không thèm nghĩ lái thẳng về đó. Vốn nghĩ đến tốc độ xe không nhanh, đυ.ng cũng không chết, chỉ để xả giận. Không nghĩ tới gã né về sau một bước, vừa vặn có một cái đinh dài nhô lên, chết tại chỗ."

Đáng lẽ vốn phải xử lý xong cái đinh kia rồi, kết quả bởi vì tiếp điện thoại quấy rầy, quên chuyện này đi. Hình như người gọi đến là bạn của cô bé đã mất kia. Tất cả mọi người nói đây là nhân quả tuần hoàn, báo ứng.

Chỉ có Lý Thương Mạc tự mình biết, đây không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, là anh cố ý đυ.ng.

Lý Thương Mạc lỗ mãng, nhưng không đến mức đến muốn gϊếŧ người, anh vốn định giáo huấn gã, gây chút phiền toái, tuyệt đối thật sự không ngờ người vậy mà chết rồi, nhất thời cũng bị hù sợ.

Chuyện này tuy rất kỳ quặc, nhưng cuối cùng là ngoài ý muốn. Bộ phim đầu tư rất lớn, người đầu tư lại có lai lịch lớn, tuyệt đối sẽ không để cho một người chết ảnh hưởng đại cục, chuyện tất nhiên rất nhanh bị đè ép xuống, xử lý tử vong ngoài ý muốn, bồi thường một số tiền lớn rồi chấm dứt.

Lý Thương Mạc tuy dính ở trong đó, nhưng gần như không bị bất cứ ảnh hưởng gì từ chuyện này. Anh cũng trốn tránh sự thật này, giả vờ thật sự chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.

Quả thật là trời mưa mặt đường rất trơn, phanh xe lại không ăn, hơn nữa cũng không phải anh đâm chết người, tốc độ xe chậm như vậy sao đâm chết người được, là chính bản thân gã đâm vào cái đinh, là gã không may, là số mạng gã đã hết, không liên quan đến anh.

Tất cả mọi người an ủi Lý Thương Mạc như vậy, an ủi đến nỗi ngay cả chính anh đều tin tưởng bản thân là người vô tội, cho đến khi Lý Thương Mạc thấy vợ con người kia.

"Em nói xem một người đến cùng có bao nhiêu mặt, mặt nào mới là thật? Bởi vì trong mắt vợ con, gã dường như thật sự là một người cha tốt, kiếm được tiền đều gửi về nhà, không có công việc là về với người nhà, đối với vợ ngoan ngoãn phục tùng, đối với con lại dịu dàng. Anh quả thực không thể tin được người kia và người cưỡиɠ ɧϊếp cô bé anh nhìn thấy lại cùng là một người."

"Có lẽ gã chỉ giả vờ làm người tốt, hoặc có lẽ gã chỉ tốt với người nhà, nhưng là đối với người khác lại rất tàn nhẫn." Diêu Bảo Châu nói: "Con người vừa hỗn loạn lại phức tạp, ở đâu dễ dàng dùng người tốt hay xấu để phán đoán."

"Lúc đó anh cảm thấy tất cả đều đánh mất ý nghĩa, phát hiện thật ra gã cũng không phải giống như anh tưởng tượng. Anh có gì khác gã chứ, anh không tự tay gϊếŧ chết gã, nhưng anh thực sự gϊếŧ gã. Nhưng mà anh nhu nhược không dám thừa nhận chính mình cố ý đâm gã, cân nhắc lợi hại, lựa chọn câm miệng, tiếp nhận giải thích của đoàn phim và công ty, hoàn toàn ép xuống chuyện này. Vào lúc đó anh mới phát hiện, bất tri bất giác anh đã sớm biến thành một người khác."

Diêu Bảo Châu nhất thời cũng không biết nói gì, thời khắc phức tạp như vậy, là ai cũng đều không biết phải làm sao mới đúng, chỉ có thể đần độn nước chảy bèo trôi.

"Sau khi gã chết, anh có áy náy không?"

"Anh không biết, từ góc độ nào đó mà nói gã thật sự là tên cặn bã, đáng chết, nhưng anh không nên gϊếŧ chết gã, cho nên cảm giác của anh càng giống với sợ hãi và hổ thẹn, còn có mê mang." Lý Thương Mạc rít hơi thuốc nói: "Anh luôn tận lực trốn tránh chuyện này, không dám suy nghĩ, ngay cả tuyên truyền phim anh cũng không tham dự, chỉ vùi nó thật sâu dưới đáy lòng, chưa từng nhớ tới."

"Tại sao lại nói cho em biết?"

Lý Thương Mạc cười khổ nói: "Ai bảo em bị nhốt ở chỗ này với anh? Anh không chia sẻ với em thì với ai?"

"Được, em chia sẻ với anh."

Thừa nhận chính mình bất lực, cũng là một phần của phát triển.

Diêu Bảo Châu nắm tay Lý Thương Mạc, thừa nhận mình cũng bất lực, ngoài ở bên anh, cô cũng không giúp được anh.

Qua một lúc lâu, Lý Thương Mạc mới lại hỏi: "Bảo Châu, đến bây giờ anh vẫn rất mê mang, không biết chuyện này rốt cuộc anh làm đúng hay là sai."

"Em cũng không biết."

"Cuộc sống sao phức tạp như vậy." Lý Thương Mạc nói.

Diêu Bảo Châu khẽ thở dài một cái, tựa ở trên vai Lý Thương Mạc.

"Con người tương đối dễ dàng tiếp nhận đạo lý là người phải phân chia tốt xấu, sự việc phân đúng sai, anh hùng được vạn người kính ngưỡng, kẻ bại hoại sẽ không được chết già. Bởi vì trên sách ghi như vậy, trên TV diễn như vậy đấy. Chúng ta khó có thể tiếp nhận một sự thật, đó chính là thế giới chẳng phân biệt được tốt xấu, cho dù đúng sai cũng khó mà nói được đạo lý."

"Vậy nên nói cái gì?"

"Nếu như anh đi giải mã vũ trụ, sẽ phát hiện bản chất vũ trụ là hỗn loạn, nó không có quan niệm đạo đức, nó chỉ tuân theo mấy công thức lạnh như băng mà thôi."

"Cái gì công thức?"

" Định luật Toán học. Vũ trụ của chúng ta tràn đầy hỗn loạn, chỉ tiếp nhận quy luật chi phối, những quy luật này thật ra đều là định luật toán học. Anh xem đấy, chi phối vạn vật chỉ có quy luật toán học, chuyện thiên hạ dường như cũng không liên quan đến tiêu chuẩn đạo đức."

Lý Thương Mạc dập tắt điếu thuốc, lại uống một hớp rượu lớn.

"Cho nên ngày đó anh làm đúng sao?"

"Không liên quan đúng sai, những điều này đều là chuyện bên ngoài định lý toán học, là lòng người, còn vũ trụ ngoài bộ phận toán học thì hỗn loạn, bạo lực, không nói đạo lý, chẳng phân biệt được thị phi."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao nữa? Làm thì đã làm, sợ hãi, hổ thẹn và mê mang của anh là hậu quả, đối mặt được thì tốt. Coi như là mở rộng lòng mình, bị giày vò đến một giây cuối cùng trong đời, ít nhất anh không có trốn tránh, coi như là sống thanh thản."

Lý Thương Mạc suy nghĩ, châm nốt điếu thuốc cuối cùng.

"Đúng vậy, đối mặt được là tốt rồi."

Diêu Bảo Châu cầm lấy điếu thuốc Lý Thương Mạc vừa mới châm, học theo dáng vẻ của anh cũng hút một hơi, lại mãnh liệt ho khan.

Lý Thương Mạc cười nhìn cô nói: "Anh đang dạy em học xấu đấy."

Diêu Bảo Châu đưa thuốc lá tới bên miệng Lý Thương Mạc nói: "Sặc, trả lại cho anh."

"Điếu thuốc cuối cùng rồi." Lý Thương Mạc nói.

Diêu Bảo Châu quơ bình rượu trong tay. "Bình rượu cuối cùng."

"Anh cảm thấy kết cục này cũng coi như không tệ."

"Em cũng không có gì tiếc nuối."

"Anh vẫn có chút tiếc nuối."

"Hả?"

"Còn muốn làm một lần nữa."