Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 69

Edit: Michellevn

Sáng sớm bay, Hướng Nghị đúng giờ lặng lẽ rời giường, ban đầu dự tính lén lút rời

đi, cháo trong phòng bếp

đã

nấu xong bằng lửa

nhỏ, làm thêm mấy món ngon miệng khác, bọc bằng màng giữ tươi, chỉ chờ



thức dậy lại ăn.

Nhóm người bà nội phải mùng mười mới có thể trở về, hai ngày này Chu Lăng đều phải ở nhà

một

mình, bàn về vấn đề an toàn, người Thiệu Thành sắp xếp rất nhanh

sẽ

tới ngay,

anh

lo lắng nhất lại chính là vấn đề ăn uống.



thì

không

siêng năng,

không

biết làm cơm, mặc dù có sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh, bánh trôi, thịt viên đủ để



ăn trong mấy ngày, nhưng Hướng Nghị vẫn

không

yên tâm.

Lại nghĩ lỡ đâu



lại thèm ăn cái gì, cũng

không

ai có thể giúp



chạy

đi

mua được.

anh

cũng

không

biết từ khi nào mình trở nên lao tâm khổ trí như vậy.

" Nghĩ gì thế hả?"

đang

yên lặng thở dài, bỗng dưng

một

đôi cánh tay mềm mại quấn lên

trên

eo.

không

biết Chu Lăng

đã

thức từ lúc nào, vậy mà lúc

đi

vào

anh

không

hề nghe thấy tiếng động.

" Sao

đã

thức rồi?" Hướng Nghị quay đầu nhìn

cô, đầu tóc lộn xộn, mắt khép lại đặt

trên

lưng

anh,



ràng là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Cơ thể được che phủ bởi

một

chiếc áo len to lùng bùng, cổ áo đều gập hết vào trong, dời ánh mắt xuống chút nữa, lọt vào trong tầm ngắm là đôi chân thon dài miên man.

Trắng mịn bóng loáng, da dẻ nuột nà, nhìn hết sức là bắt mắt, tiếp đó Hướng Nghị,

không

phải chàng thanh niên

nhỏ

bị sắc đẹp bên ngoài làm mờ mắt, mà là chủ nhân hợp pháp của người sở hữu đôi chân này, mày lập tức nhăn tít lại, quở trách:" Quay về mặc quần vào ngay!"

Trời rất lạnh, Chu Lăng cũng

không

phải cố ý như thế.

Vừa mở mắt phát

hiện

bên cạnh

không

có người, ngay cả

một

chút độ ấm cũng

không

lưu lại, "anh

ấy

đã

đi

rồi" tin tức này

không

được đại não xử lý và tiêu hóa kịp thời, tức

thì

cảm giác mũi chua xót, vậy mà suýt nữa

thì

nước mắt tuôn rơi.

Cảm giác giống như vừa thức dậy

đã

bị bỏ rơi, sao mà còn nhớ tới ăn mặc chỉnh tề, qua loa xỏ vội cái áo chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng động

nhỏ

vang lên trong phòng bếp, trái tim vừa rồi mới vững vàng lại.



cũng

không

biết, bản thân mình trở nên như vậy từ lúc nào -

không

thể tách khỏi Hướng Nghị.

" Hôm qua

anh

đâu có

nói

như vậy đâu."

Bị

anh

nói

ra cũng cảm thấy lạnh, Chu Lăng nhõng nhẽo trừng mắt nhìn

anh, ngáp

một

cái, xoay người

đi

ra khỏi phòng bếp. Lúc vươn vai cánh tay giơ lên cao, vạt áo len liền nhấc lên theo,

không

khó lắm làm lộ ra nội ý

nhỏ

hồng nhạt bên dưới.

Huyệt thái dương Hướng Nghị nhảy dựng lên, gác đũa trong tay xuống, bước nhanh lên trước,

một

tay túm người, ôm về phòng, nhét vào trong ổ chăn vẫn còn hơi ấm.

"

không

ngủ nữa hả?"

anh

ngồi xuống bên giường, kéo cổ áo len



ra.

Chu Lăng kéo quần qua mặc vào:"

không

phải còn muốn tiễn

anh

sao, mấy giờ

thì

anh

bay vậy, sắp

không

kịp rồi hả?"

" Em đừng

đi

nữa, chút nữa phải trở về

một

mình,

anh

không

yên tâm." Hướng Nghị

nói," Cháo

đang

hầm rồi, em ngủ chút nữa

thì

dậy ăn. TRong tủ lạnh có sủi cảo, ăn vài bữa trước

đi, hai ngày nữa mọi người trở về,

thì

sẽ

có người nấu cơm rồi."

Chu Lăng hơi ngừng động tác, đột nhiên liền vui vẻ lên, ngón tay dí dí lên trán

anh:"

anh

hiện

giờ là xem em

không

thể tự gách vác cuộc sống được phải

không

?"

" Gần như vậy đấy," Hướng Nghị cầm lấy ngón tay

cô, nhéo nhéo,"

anh

thật

sự



không

yên tâm. Lần này là hình thức huấn luyện khép kín,

không

thì

anh

liền đóng gói em lại mang theo luôn."

" Em cũng chính là ở cùng

anh

mới lười biếng đó, bao nhiêu năm như vậy

không

phải đều tự mình sống như vậy sao,

sẽ

tự chăm sóc tốt cho bản thân mình."



mặc quần xong, ôm đầu Hướng Nghị hôn

một

cái," Đừng lo lắng nữa,

một

tháng mà thôi,

sẽ

trôi qua rất nhanh."

Dùng những lời này an ủi Hướng Nghị

thì

đến là thuận miệng, mà an ủi chính mình

thì

lại chẳng có tí nào hiệu lực.

Lúc thực

sự

đến sân bay, trơ mắt nhìn

anh

bởi vì thời gian gấp gáp mà vội vàng

đi

qua cổng an ninh, trong giây lát

đã

không

nhìn thấy bóng người, cuối cùng Chu Lăng vẫn

không

kìm được, chớp mắt, nước mắt liền tuôn rơi, trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ.

Mẹ nó, trước kia có

không

phải như vậy, bao nhiêu năm cũng chưa từng khóc.

Đều là do cục cưng!

Hại



hooc môn mất cân đối, đa sầu đa cảm, tuyến lệ cũng

không

khống chế được.

Mới vừa cúi đầu lau nước mắt, trước mắt đột nhiên phủ xuống

một

bóng người, giây tiếp theo cả người liền được ôm trong

một

đôi tay quen thuộc mà mạnh mẽ.

Theo bản năng



ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận nụ hôn hấp tấp của Hướng Nghị, môi

anh

nóng rực, bỏng cháy đến độ mi mắt



rung động. Chu Lăng kiễng mũi chân đáp lại, vòng tay siết chặt cổ

anh.

thật

lâu sau, cuối cùng Hướng Nghị

không

thể

không

buông



ra, ngón tay mang theo vết chai mỏng khe khẽ cọ qua khóe mắt

cô, xóa nhòa

đi

giọt nước mắt tuôn ra,

thì

thầm:" Em mà khóc nữa là

anh

thật

sự

không

đi

được rồi."

Vừa rồi

anh

gấp gáp

đi

qua cửa đến chỗ cửa an ninh,

không

kìm được lại

đi

ra, vừa nhìn

một

cái

đã

thấy



đang

ở chỗ này lau nước mắt.

Chu Lăng tự mình lau lau nước mắt, đẩy

anh

:"

anh

khẩn trương vào

đi

thôi,

thật

sự



không

kịp nữa rồi."

" Chính mình cẩn thận

một

chút," Hướng Nghị dặn dò lần nữa," Về nhà gửi tin nhắn cho

anh,

anh

hạ cánh

sẽ

gọi điện liền cho em."

Chu Lăng gật đầu, vừa cười chế nhạo:" Lề mà lê mề."

Hướng Nghị ôm ôm



lần nữa, cuối cùng ra sức quyết tâm mà xoay người,

không

hề ngoảnh lại mà rời

đi.

đã

không

còn nhìn thấy người

anh

nữa, Chu Lăng vẫn đứng tại chỗ

không

nhúc nhích, ôm

một

chút ý niệm trong đầu mà chính mình cũng cảm thấy xấu hổ: Có lẽ

anh

không

kịp giờ lên máy bay,

một

chút nữa

sẽ

ra

thì

sao."

Đợi cho sau khi cửa đăng ký đóng lại mười phút,



mới xoay người quay trở về.

Mười phút chờ đợi này, vậy mà khiến tâm trạng bình ổn trở lại,



hít sâu

một

hơi, lấy xe về nhà.

Vệ sĩ Thiệu Thành sắp xếp, đô con mạnh mẽ, khá khôi ngô, trấn giữ ở cửa hết sức là chặt chẽ. Vừa thấy



liền lễ phép gật đầu chào hỏi:" Chào bà Hướng, tôi là nhân viên bảo vệ đặc biệt của Triển Dực phái đến, số hiệu 064, trong

một

tháng tới

sẽ





phục vụ. Mong được chỉ giáo nhiều."

" Chào

anh," Chu Lăng

đã

khôi phục cảm xúc bình thường, tươi cười đón

anh

ta vào cửa," vào

đi, đứng bên ngoài có thể dọa đến hàng xóm đấy."

064 tiến vào theo sau:" Buổi trưa



muốn ăn gì?"

Chu Lăng kinh ngạc:"

anh

còn phụ trách làm cơm nữa sao?"

Gương mặt 064

không

hề thay đổi mà gật đầu, nhưng trong mắt lại chợt lóe lên cảm xúc phức tạp, cách

nói

chuyện cũng

không

làm sao như giải quyết việc công được:"

yêu

cầu của

anh

Hướng, tìm

một

người biết làm cơm........"

Hướng Nghị này

thật

là........Chu Lăng cười

không

ngừng, lấy di động ra gửi

một

tin nhắn cho Hướng Nghị, vừa hiền hòa duỗi tay ra:" Vất vả cho

anh

rồi. Phòng bếp cái gì cũng có,

anh

cứ tùy tiện làm

đi, tôi

không

ăn kiêng."

Thanh niên to con cả người tây trang màu đen liền chui vào trong phòng bếp.

Lần đầu tiên ra mắt, tuyển thủ 064 làm vài món gia đình thường dùng, xem như ngon miệng.

Có điều khẩu vị của Chu Lăng hiển nhiên

không

bằng lúc Hướng Nghị ở nhà, sau khi ăn xong nghỉ trưa cũng

không

ngủ được, khắp nơi đều là hơi thở của

anh, chỉ là

không

thấy người.



ôm gối đầu chợp mắt

một

lát, điện thoại của Hướng Nghị liền gọi tới.

"

anh

tới rồi." Hình như

anh

đang

đi, tiếng bánh xe hành lý vang lên trong tai nghe," Người tới rồi chứ?"

"Tới rồi," Nhắc tới cái này Chu Lăng liền muốn cười," Các

anh

sao mà khi dễ người ta thế hả, vệ sĩ nhà ai còn phải phụ trách cả làm cơm?"

Đầu bên kia Hướng Nghị cười lên:"

anh

chỉ là thuận miệng

nói

thôi, ai biết lão Thiệu thế mà tìm

thật

."

Nếu sớm biết Thiệu Thành chọn được người biết làm cơm, hại

anh

buổi sáng còn mất công lo lắng vớ vẩn.

Càm ràm liên miên hồi lâu, Hướng Nghị trông thấy người đến đón, mới ngắt điện thoại.

"

anh

Hướng!"

thật

bật ngờ, người tới đón vậy mà lại là đồng đội cũ ngày trước, lúc ấy là người

nhỏ

tuổi nhất trong đội, lão Út,

nói

chuyện rất ngọt, gặp ai cũng mở miệng gọi

một

tiếng

anh.

" Lâu lắm

không

gặp rồi đó nha!" Lão Út

đi

tới liền cho

anh

một

cái ôm nồng nhiệt, kích động vỗ vai

anh

mấy cái liền,"

thật

tốt quá, sau này lại có thể

đi

theo

anh

lăn lộn rồi!"

Gặp được đồng đội xưa, Hướng Nghị cũng vui mừng, nhìn lão Út phấn khởi chuyển hành lý của

anh

lên xe, cười:" Làm ở đây thấy thế nào hả? Lão Thiệu

không

làm khó cậu chứ?"

Ngày ấy

anh

và Thiệu Thành nhìn nhau

không

vừa mắt, mà lão Út

thì

lại vẫn luôn

đi

theo

anh.

"

anh

Thành

không

phải người như vậy mà, em làm tốt lắm ạ!" Lão Út đáp," Chỉ là thể năng

không

bằng những cựu binh đến từ Pháp và Tây Ban Nha, những tên đó, quá trâu bò......anh

mà đến rồi

thì

tốt ngay tốt!"

Lên xe, lại than thở:"

anh

nên đến sớm

một

chút đó!"

"

hiện

giờ cũng

không

muộn mà." Hướng Nghị

nói.

" Giờ vẫn tốt, chúng ta đều

đang

bước vào nề nếp,

anh

Thành muốn lui về hàng thứ hai, để

anh

làm tổng huấn luyện thay

anh

ấy." Vẻ mặt lão Út tươi cười," Chúng ta

đi

ăn trước

đã, nhà hàng cũng

đã

đặt xong rồi, ăn xong em đưa

anh

đi

học viện làm quen

một

chút."

Hướng Nghị vươn tay lấy nước uống, lão Út tinh mắt nhìn thấy nhẫn

trên

tay

anh, kinh hãi suýt nữa

thì

chệch tay lái:"

anh

Hướng,

anh

kết hôn rồi hả?!"

" Kết rồi." Hướng Nghị trả lời ngắn gọn, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn bạch kim

trên

ngón áp út, giữa đôi lông mày thoáng qua

một

ánh nhìn dịu dàng.

"

anh

kết hôn vậy mà

không

mời em?" Lão Út lên án hơi có vẻ

không

cam lòng.

Hướng Nghị nở nụ cười:" Vẫn chưa làm tiệc mà. Đến lúc đó nhất định mời cậu."

Chuyện này quả

thật

nên có chút kế hoạch rồi.

anh

vặn vặn chiếc nhẫn, chờ lần này trở về, tranh thủ trước khi Chu Lăng lộ bụng bầu, phải tiến hành làm lễ ngay.

..........

Nhìn thời gian xấp xỉ, Chu Lăng thức dậy thay quần áo, dưới

sự

hộ tống của 064, mang Nhị Ngốc

đi

chích ngừa.

Xe ra khỏi tiểu khu, bên ngoài đường

đang

túm tụm từng nhóm người,

thì

thà

thì

thầm

nói

gì đó. Chu Lăng tò mò thuận theo tầm mắt của họ nhìn qua, phía sau hình như có xe cảnh sát dừng lại.

Còn chưa nhìn

rõ, đầu của Nhị Ngốc đột nhiên ló ra trước mặt, mắt chó chăm chú đối diện

cô. Chu Lăng cũng

không

để ý, vỗ đầu nó

một

cái, rồi quay đầu lại.

Bệnh viện thú cưng thường

đi

bên kia xa hơn

một

chút, nhưng chích ngừa lại rất nhanh, nhân tiện tắm rửa tỉa lông cho hai con chó luôn, cả

đi

cả về, cũng mất hơn ba tiếng.

Lượng người bên ngoài tiểu khu trái lại nhiều hơn, xe cảnh sát cũng có thêm mấy chiếc, trong đó có mấy cái đỗ trong tiểu khu, các cảnh sát mặc đồng phục dường như

đang

tiếp cận các hộ gia đình điều tra gì đó.

Chu Lăng nhíu nhíu mày, xuất phát từ

một

loại trực giác nhạy cảm, kêu 064 dừng xe phía xa xa. Chu Lăng hạ kính xe xuống, mỉm cười hỏi thăm mấy bà thím

không

quen biết bên lề đường.

"



sống trong tiểu khu đó

không

? Mới tới hả, hôm qua trong con hẻm đó có người chết!" Bà thím kia miêu tả

hiện

trường sinh động như

thật, Chu Lăng nhíu mày nhìn qua, quả nhiên thấy đầu ngõ

đã

giăng dây cảnh giới.

" Chết chính là đồ lưu manh kia, gọi cái gì mà Hoa ca, " Bà thím

nói

mà có chút căm phẫn," Sống

thì

cũng là

một

tai họa!Nhà nào ở đây mà

không

từng bị nó ăn trộm, lại còn xấu xa ức hϊếp con

gái

ngoan nhà người ta, tôi phải

nói

chết

thật

sự

tốt mà!"

Trong đầu Chu Lăng chấn động, vẻ mặt kìm lại

không

bị người ta nhận ra, làm ra vẻ khϊếp sợ:" Trời ạ! Chết hồi nào thế ạ?"

"

thì

giữa đêm qua đó!"Bà thím

nói," Hình như có người nhìn thấy

hắn

ta bị người ta đuổi theo, từ trong tiểu khu của các



chạy ra,

hiện

giờ cảnh sát

đang

hỏi đó...."