Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 55

Edit: Michellevn

Buổi chiều nhàn hạ, Chu Lăng và Hướng Nghị cùng nhau nằm ổ thoải mái trong ghế treo, hưởng thụ

sựgột rửa của ánh nắng ấm áp. Tiền Gia Tô

đi

cùng bà nội và bà



ra bờ biển chơi,

nói

rằng để cho vợ chồng son hai người bồi dưỡng tình cảm, cưỡng chế hai người họ ở lại khách sạn.

Chỉ là hai người họ cũng

không

có gì cần phải bồi dưỡng nữa. Chu Lăng thỏa mãn híp mắt lại, thời gian như buổi chiều thế này

thật

dễ chịu.

đang

tận hưởng, Hướng Nghị bỗng nhiên

không

nói

tiếng nào đứng lên, quay về phòng mở valy hành lý ra, hình như muốn tìm cái gì đó. Sau

một

lát quay lại, ôm người phụ nữ phơi nắng đến mềm mại lên

trên

đùi.

Chu Lăng mở to mắt nhìn

anh, hình như trong tay

anh

cầm

một

cái thẻ ngân hàng.

Hướng Nghị nhét đồ vào trong tay

cô:" Nghe

nói

giờ phong trào kết hôn là nộp lên thẻ lương."

Chu Lăng lập tức vui vẻ, tiền tiết kiệm của

anh

phỏng chừng còn

không

đủ cho



tiêu vặt. Có điều cảm giác khá tốt,



cầm thẻ trong tay ngắm nghía.

" Em

không

có gì muốn

nói

với

anh

sao?" Đợi hồi lâu,



vẫn còn

đang

hào hứng nghiên cứu cái thẻ kia,

một

tấm thẻ phổ thông bình thường, cũng

không

biết có cái gì đẹp mà nhìn.



không

hề có chút chủ động tự giác khai báo, Hướng Nghị đành phải mở miệng trước.

"

nói

gì á, của nả trong nhà đều

đã

bị

anh

tìm ra hết rồi." Chu Lăng chui trong lòng

anh, vừa lẩm nhẩm con số

trên

tấm thẻ,

nói

mà cũng

không

ngẩng đầu lên.

Hướng Nghị im lặng vài giây,

nói

không



cảm xúc:" Lời em và Thời Tuấn hôm qua

nói

ở nhà hàng,

anhnghe thấy rồi."

Chu Lăng ngẩn ra, ngẩng đầu kinh ngạc. Hôm qua??

" Vì

anh

mà buông bỏ mọi thứ là ý gì?" Hướng Nghị nhìn



chăm chú, trong thoáng chốc ánh mắt Chu Lăng trở lên tránh né, muốn xoay mặt sang chỗ khác, bị

anh

kềm lại,

không

thể động đậy," Em muốn

nói

gì với luật sư?"

Hèn chi mà bỗng dưng cầu hôn



như vậy,

thì

ra là do nghe được những lời kia, muộn chịu trách nhiệm với



sao? Chu Lăng lẩm bẩm:"

không

phải

anh

đã

đoán ra rồi hay sao."

Hướng Nghị nới lỏng tay, lại ôm lấy



:"

anh

muốn biết vì sao."

" Là chồng cũ của em

yêu

cầu, ông ấy sợ em lấy tiền của ông ấy bay

đi

sống chung với người đàn ông khác." Sắc mặt Chu Lăng bình tĩnh, giống như

nói

một

chuyện

nhỏ

không

hề đáng nhắc tới, lại vẫn có thể có tâm trạng đùa cợt,"

không

thể

không

nói

khả năng dự đoán của lão già này cũng ghê

thật."

nói

xong nhìn Hướng Nghị cười, thấy vẻ mặt

anh

nghiêm túc, lúc này mới ngưng cười và khuôn mặt cũng đổi thành nghiêm túc:" Có

một

thỏa thuận trong di chúc của ông ấy, nếu có

một

ngày em tìm được

một

người đàn ông, muốn sống cùng cả đời,

thì

nhất định phải từ bỏ tất cả tài sản."

Lời



tựa như gió thoảng mây bay, nhưng Hướng Nghị biết, đây là

một

quyết định

không

dễ dàng.

không

chỉ là nhà cao xe xịn,

không

chỉ là chức chủ tịch tập đoàn lớn,



chính là từ bỏ cách sống mà

côđã

quen thuộc nhiều năm, cùng với nhiều đặc quyền và tiện nghi mà



có thể tận hưởng.

Từ xã hội thượng lưu xa hoa thanh lịch, đến tầng lớp có thể

nói

là bần cùng thấp nhất ; Từ biệt thự mấy trăm mét vuông

đi

kèm với sân vườn và bể bơi, đến phòng ở cũ nát

một

trăm mét vuông trong khu chung cư; Từ trong gara có mười mấy chiếc xe thể thao nổi tiếng, cho đến chiếc xe điện mà



khôngcó

một

đôi giày đắt tiền nào....

Cái này có hơi giống thiên kim thế gia vọng tộc bỏ trốn cùng thư sinh nghèo thời cổ đại, với tư cách là thư sinh nghèo, trong nháy mắt Hướng Nghị cảm thấy rất có áp lực.

Mãi mà

không

thấy Hướng Nghị động địa gì, Chu Lăng nhìn nhìn

anh, có chút buồn cười:" Biểu tình gì thế này, sợ em nuôi

anh

không

nổi hả?"

Hướng Nghị ôm chặt



vào lòng, siết vòng ôm lại, giọng

nói

trầm thấp mà kiên định:" Sau này

anhnuôi em."

anh

vậy mà lại rất có giác ngộ, nụ cười

trên

khuôn mặt của Chu Lăng kéo rộng ra, kẹp tấm thẻ ngân hàng kia quơ quơ," Vậy

anh

phải ra thêm sức nữa nhé, em chính là kẻ tiêu hoang đấy."

" Tiêu

đi," Hướng Nghị

nói," Nhà ai mà

không

có đàn bà tiêu hoang."

Sáng hôm sau có buổi họp. Theo thường lệ Thời Tuấn ngồi bên cạnh vị trí Chu Lăng, vừa liếc mắt là chú ý tới cái nhẫn

trên

ngón tay áp út của

cô, đột ngột thay đổi nét mặt. Chu Lăng chỉ xem như

không

nhìn thấy, cũng

không

mảy may kiêng dè.

Chẳng mấy chốc mọi người cũng thấy hết, nhân viên tham dự cuộc họp phần lớn là viên chức của chính Đại Nguyên, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ. Hiển nhiên luật sư Trịnh cũng

đã

nhận ra, ánh mắt sâu xa nhìn Chu Lăng vẻ mặt điềm tĩnh ngồi

trên

vị trí chủ trì.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Chu Lăng kêu ông ta lại, đơn độc

nói

chuyện với ông ta.

Sắc mặt Thời Tuấn kém hết sức, thấy Chu Lăng gọi luật sư Trịnh lại,

thì

nghĩ ngay đến



muốn

nói

gì, cũng dừng lại

một

cách vô thức, nặng nề nhìn chằm chằm hai người

đang

đi

đến chỗ vắng lặng. Chỉ đến khi những người cùng

đi

nhận ra

anh

ta chưa

đi

quay trở lại gọi

anh

ta, lúc này

anh

ta mới thu lại ánh mắt

âm

trầm.

Luật sư Trịnh cũng là người thông minh, kể từ ngày nhìn thấy Chu Lăng và

một

người đàn ông thân mật, lại còn cùng gia đình của đối phương

đi

du lịch,

thì

đã

đoán được vài phần.

Từ thái độ

không

e dè của



đối với ông ta, ông ta

đã

biết, sớm muộn gì Chu Lăng

sẽ

tìm ông ta, nhưng

không

ngờ

sẽ

nhanh như vậy, thậm chí

không

thể chờ đợi khi kết thúc chuyến

đi.

Hai người

đi

đến phía trước cửa kính sát đất phía cuối hành lang, bên ngoài là lùm cây hoa đỏ xanh ngát tuyệt đẹp, Chu Lăng dừng bước và quay người lại.

" Có lẽ ông

đã

đoán được tôi muốn

nói

gì rồi." Chu Lăng cười yếu ớt, nét mặt ung dung.

Luật sư Trịnh

đã

ngoài năm mươi tuổi, khí chất nho nhã, thái độ làm người cũng hết sức thân thiện. Hồi đó lúc thừa kế tài sản,

không

chỉ có Bùi Hi Mạn mấy lần đến náo động, người ngoài cuộc cũng chỉ trỏ rất nhiều, ngoài chức trách của mình, luật sư Trịnh còn vì Chu Lăng mà

nói

với



không

ít chuyện, nhắc nhở



rất nhiều chi tiết.

nói

tóm lại, đó là

một

người rất tốt, và là

một

trong những luật sư chính của việc công chứng di chúc.

" Hôm nay là chủ yếu muốn xin ông chỉ bảo, nếu tôi từ bỏ tài sản, ngoài tài sản ban đầu thuộc về lão Nguyên, thu nhập đầu tư của tôi trong những năm này, cũng như các cửa hàng dưới tên của tôi, có cần phải trả lại

không?"

" Những cái đó

thật

sự

không

cần, di chúc của ông Nguyên cũng

không

đưa ra

một

thỏa thuận đặc biệt nào về phát sinh lợi tức,

trên

nguyên tắc nó thuộc về

cô."

Chu Lăng nắm bắt ngay trọng điểm trong lời

nói

của ông ta, cười cười:" Ngoài nguyên tắc

thì

sao?"

Luật sư Trịnh trầm ngâm

một

lát rồi

nói

:" Dựa theo nguyện vọng của ông Nguyên, nếu



chủ động từ bỏ, ngoại trừ

một

phần tài sản

sẽ

quyên tặng cho các tổ chức từ thiện,

thì

bất động sản và động sản khác

sẽ

do Thời tổng thừa kế. Nếu như Thời tổng truy xét

thì

có thể có chút phiền phức."

Vậy

thì

sẽ

không

có vấn đề gì rồi, Thời Tuấn muốn chính là công ty,

một

tập đoàn to như vậy rơi vào tay,

sẽ

không

để ý tới chỗ tài sản nho

nhỏ

kia của

cô.

"



thật

sự

đã

suy nghĩ kỹ rồi sao?" Luật sư Trịnh hỏi

Chu Lăng gật đầu:" Nghĩ kỹ rồi."

"không

hối hận?" Ông ta nhắc nhở,"



phải biết rằng,

một

khi quyết định này được đưa ra,

sẽ

khôngcòn đường quay trở lại."

Chu Lăng vẫn gật đầu như cũ:" Tôi

đã

qua tuổi bốc đồng, tuổi lớn thế này rồi, tôi biết



mình muốn cái gì."

"cô

nói

như vậy làm tôi phiền muộn lắm đấy,



bây nhiều tuổi mà

đã

kêu lớn, vậy chẳng phải có thể gọi tôi là lão già rồi sao?"

Chu Lăng nhoẻn cười:" Đúng đấy, cho nên nghỉ hưu sớm

một

chút để cùng bà nhà tận hưởng cuộc sống

đi."

Luật sư Trịnh cười sang sảng mấy tiếng, cảm khái:" Là nên nhanh chóng về hưu thôi,

hiện

giờ là thế hệ của lớp tuổi trẻ các người." Ông ta dừng lại, xoay qua

nói," Tôi rất bội phục quyết đoán của

cô, cũng chân thành chúc

cô, tận hưởng cuộc sống mà mình mong muốn."

" Cảm ơn." Chu Lăng

nói

lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng," Sau khi quay về, các thủ tục phải làm phiền ông rồi."

Sau khi

nói

chuyện xong với luật sư Trịnh, từ phòng họp

đi

ra, liền nhìn thấy trong khoảng sân xanh um bên ngoài cửa, hai người đàn ông đứng đối diện nhau ở khoảng cách hai mét.

Hình như hai người họ

đã

nói

vài câu gì đó, Hướng Nghị lại quay về mặc áo thun và quần short của mình, có điều hôm nay là áo thun màu đen tuyền, quần short màu sơn dầu,

trên

chân cũng là đôi giày thể thao cùng màu. Trước giờ

anh

mặc màu đen vẫn luôn rất cool ngầu, nguyên bộ thế này lại vẫn có chút thời thượng.

anh

đứng ở đó dáng vẻ thanh nhàn, Thời Tuấn

thì

từ đầu tới cuối nét mặt

không

thay đổi, chẳng mấy chốc

đã

rời

đi.

Chu Lăng

đi

tới, nhìn theo bóng dáng của

anh

ta, hỏi Hướng Nghị:" Hai người

đang

nói

chuyện gì vậy?"

"

thì

là chuyện của đàn ông." Lúc

anh

nói

chuyện, nhìn thấy người đàn ông trung niên

đi

ra cùng Chu Lăng. Ánh mắt người đó dường như có gì đó thú vị,

anh

gật đầu lịch

sự, vươn tay đặt lên vai Chu Lăng, đưa



đi

.

Đội Tiền Gia Tô

đã

hoàn toàn vứt bỏ hai người họ, mới sáng sớm bốn người

đã

khởi hành

đi

đến các điểm tham quan. Chu Lăng quá buồn chán, muốn

đi

bãi biển chơi, liền quay về khách sạn lục lấy bikini mang theo ra, sau đó xách hai kiểu khác nhau

đi

tới hỏi Hướng Nghị:" Cái nào đẹp hơn?"

Hướng Nghị nhìn qua cả hai cái:" Nhìn như vậy

thì

không

biết được, em mặc thử coi sao."

Chu Lăng nhìn

anh

cười lúng liếng,

đi

đến bên giường, quăng bộ bikini lên

trên

giường, bắt đầu cởϊ áσ sơ mi bằng vải thô

trên

người ra. Hướng Nghị canh thời cơ cực kỳ chuẩn xác

đi

tới, hai tay vòng đến trước người

cô, vừa vặn

một

tay nắm

một

khối tròn, vùi đầu vào cổ

cô, vừa gặm vừa sờ, tiến hành đồng bộ.

Chu Lăng bị

anh

làm cho nhột, cơ thể vô thức cúi xuống, người đàn ông phía sau thuận thế đè lên, thế là



ngã luôn lên giường.

" Đừng quậy mà, em còn muốn ra

đi

ngoài mà......." Chu Lăng cười

không

ngừng được.

một

tay Hướng Nghị

đã

trượt đến eo

cô, cởi nút ra, lời

trên

miệng

thì

lại rất chi là nghiêm trang:"

anhmặc giúp em."

Lại cái kiểu này!

Chu Lăng nhấc chân muốn đá

anh, lại bị túm luôn cổ chân giơ lân cao, túm quần kéo xuống.

anh

vậy mà

nói

được làm được, sau khi lột sạch Chu Lăng, còn

thật

sự

lôi bộ bikini màu trắng tới, ôm

côngồi

trên

giường, vẻ mặt đứng đắn mặc cho

cô.

Chỉ là tay

không

thành

thật

lắm, luôn nhân cơ hội để vân vê nhào nặn.

Chu Lăng

thì

bận rộn đấu tranh với bàn tay giở trò xấu với

cô, ha ha ha liên tục, nhưng là cười hết sức vui vẻ.

Quậy tung đến lúc cuối cùng, mấy bộ bikini Chu Lăng mang

đi

đều bị Hướng Nghị tìm ra hết, cho mặc thử từng bộ

một. Mặc rồi cởi, cởi rồi mặc, chơi vui đến

không

biết gì luôn.

Hai người đùa nghịch thỏa thê,

đã

là ba giờ đồng hồ sau,

trên

người Chu Lăng lại nhiều thêm

một

tầng các loại dấu hôn, nhất là

trên

vùng ngực, thậm chí còn có thêm cả mấy dấu tay xanh tím.

" Nhìn việc tốt

anh

làm nè." Chu Lăng tắm xong

đi

ra, chỉ từng chứng cứ phạm tội cho Hướng Nghị xem, " Xuống tay quá ác."



hình như vẫn chưa hết hi vọng, cầm

một

bộ bikini kiểu dáng in hoa sáng màu lại mặc. Hướng Nghị lười nhác tựa vào đầu giường, hai chân vắt xéo nhau, khuyên



:" Đừng mặc nữa,

sẽ

bị nhìn thấy đấy."

Loại dáng vẻ cám dỗ phạm tội này chỉ để mình

anh

xem là đủ rồi,

không

cần

đi

ra ngoài trêu chọc trái tim chộn rộn của giống đực khác. Đây là du͙© vọиɠ chiếm hữu cơ bản của

một

giống đực như

anh.

" Mặc dù quan hệ của chúng ta bây giờ

đã

nhiều thêm

một

chiếc nhẫn, nhưng

anh

không

thể tước

điquyền tự do mặc bikini của em." Chu Lăng

nói



tự mặc cho mình xong, phủ bên ngoài

một

chiếc áo dệt kim bằng ren nửa trong suốt, dài đến đầu gối, vừa đủ để che khuất dấu vết ở mọi nơi, đồng thời

không

mất

đi

vẻ gợi cảm.

Đối diện gương kiểm tra

một

lần nữa,



hài lòng xoay người lại:" Thay đồ nhanh lên nào, tí nữa là mặt trời lặn rồi."

Hướng Nghị ngắm nhìn bắp chân và cánh tay của

cô, nhủ thầm trong lòng: Mấy chỗ đó lần sau cũng

không

thể buông tha.