Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: bước vào giai đoạn thi giữa học kì rồi, dạo này bài kiểm tra cứ liên miên, không biết hoàn thành tiến độ 2c/tuần hay không nữa v-v mới đăng hôm thứ ba tuần này đây mà cảm giác như đã cách ngàn thu vậy. Nếu Mễ không hoàn thành được thì mong các bạn thông cảm cho nhé!
Nương nương trong cung, đây hẳn là mẫu phi rồi.
Lúc này mẫu phi muốn gặp Dư Lộ, chuyện này chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Tiêu Duệ nhíu mày, hết thảy tâm tình nào đó đều không còn. Hắn buông Dư Lộ ra, đi đến bậc thang của lương đình, trầm giọng hỏi Thôi Tiến Trung, "Mẫu phi phái ai tới đưa tin, có nói gặp Dư chủ tử lúc nào không?"
Thôi Tiến Trung nói: "Là Lý ma ma bên cạnh nương nương, nói là lập tức để cho Dư chủ tử tiến cung."
Gấp như vậy? Thời gian Tiểu Lộ Nhi quay về với hắn cũng không ngắn, mẫu phi biết hắn để ý nhiều đến Tiểu Lộ Nhi, mặc dù không thích nhưng bình thường cũng không thấy mẫu phi nói gì. Sao hôm nay lại vô duyên vô cớ muốn gặp Tiểu Lộ Nhi thế?
Tiêu Duệ không nghĩ ra, càng thấy khó chịu hơn.
Dư Lộ đi tới kéo tay hắn, nhẹ giọng nói: "Để ta đi cho."
Cô biết cô mà tiến cung thì sẽ không có chuyện tốt gì, nhưng trước nay đều là Tiêu Duệ trả giá vì cô, vì cô mà nghĩ cách không cưới trắc phi, vì cô mà phân tán những nữ nhân khác trong hậu viện, vì cô mà ngay cả con trưởng cũng có thể từ bỏ... Bây giờ gặp chuyện khiến hắn thấy khó xử, cô có chịu chút uất ức cũng không sao.
Dù sao Huệ Phi nương nương cũng là mẹ ruột của Tiêu Duệ, quan hệ giữa hai người vốn đã không thân lắm, nếu hắn lại vì chuyện của cô mà có mâu thuẫn với Huệ Phi, không nói việc bất hiếu với mẹ ruột thì sẽ bị sao, cô chỉ sợ trong lòng Tiêu Duệ cũng rất khó chịu.
Tiêu Duệ cũng biết Huệ Phi kêu Tiểu Lộ Nhi đến nhiều nhất chỉ để nàng ấy nếm chút mùi đau khổ mà thôi. Nhưng đây là người hắn nâng niu trong lòng bàn tay, sao hắn có thể để nàng ấy bị vậy được?
Nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì nam nhân như hắn còn làm được cái gì cơ chứ?
"Không cần, ngươi ở nhà chờ ta, chỉ cần ta vào cung một chuyến là được rồi." Hắn lắc đầu với Dư Lộ.
Từ xưa đến nay, mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu đều là khó giải quyết nhất. Bây giờ Tiêu Duệ có thể đứng về phía cô, che chở cho cô, đương nhiên cô thấy rất vui vẻ, nhưng cô cũng hiểu rằng, nếu cả đời này cô chỉ ở bên cạnh Tiêu Duệ thì không thể không gặp Huệ Phi được.
Nhất là sau này khi tân hoàng đăng cơ, vì thể hiện sự nhân từ của bản thân, tất nhiên tân hoàng sẽ cho Huệ Phi ra cung. Dù Huệ Phi có đến phủ của Tiêu Dật ở thì cũng không có khả năng không đến Thành Vương phủ lấy một lần.
Mà nếu bà ấy đến ở Thành Vương phủ, cuộc sống của cô sẽ càng khó khăn hơn. Tiêu Duệ bị kẹp ở giữa, hắn sẽ càng khó chịu. Đến lúc đó nếu cô còn muốn được Huệ Phi yêu thích thì chỉ sợ đã quá muộn.
Dư Lộ nói: "Nếu ta đã ở lại thì không thể không gặp nương nương được. Lần này có ngươi cản giúp ta, nhưng lần tới thì sao? Hơn nữa nương nương cũng chỉ muốn gặp ta mà thôi, cũng không có nói sẽ làm gì ta. Nếu ngươi cứ ngăn cản như vậy, chẳng phải nương nương sẽ càng không vui, càng không thích ta sao?"
Mẹ chồng nàng dâu tranh đấu, dù con trai đứng về bên nào thì cũng sẽ khiến bên kia bất mãn. Cho nên, nếu lúc này Tiêu Duệ lạnh lùng với cô, nói không chừng Huệ Phi cũng không có ghét cô như vậy.
Tiêu Duệ có chút chần chờ, "Nhưng mà..."
"Được rồi, ta không sao đâu, ngươi yên tâm đi." Dư Lộ ngắt lời hắn, "Nương nương nói cái gì ta nghe cái nấy, nương nương bảo làm cái gì thì ta làm cái đó, dù sao cũng có ngươi ở đây thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cuối cùng Tiêu Duệ vẫn đồng ý.
Chỉ là lúc ngồi trong xe ngựa trên đường đi tới Hoàng cung, hắn nắm tay Dư Lộ thật chặt, một câu cũng không nói, hiển nhiên là còn sốt ruột hơn cả Dư Lộ nữa.
Không phải Dư Lộ không sợ, nhưng cô cũng biết Huệ Phi là một người khôn ngoan. Nếu đã biết Tiêu Duệ để ý cô, Huệ Phi cũng không thể làm gì quá quắt với cô thật. Hơn nữa chuyện cô làm lúc trước đúng là rất quá mức, Huệ Phi muốn xả giận cho con trai thì cũng bình thường thôi, cô chịu chút uất ức thì có sao đâu, chỉ cần hai mẹ con Tiêu Duệ và Huệ Phi không vì cô mà có mâu thuẫn quá lớn là được rồi.
Tuy cô không nhìn ra được điều gì nhưng trong truyện có phân tích qua tiếng lòng của Tiêu Duệ. Thật ra hắn rất khát vọng tình thương của Huệ Phi, rất muốn có thể giống như Tiêu Dật và được Huệ Phi đối xử ngang hàng.
Nếu hai người muốn dắt tay đi tiếp thì không thể chỉ có một người luôn trả giá được, cô cũng không thể cứ trốn sau lưng Tiêu Duệ mãi. Nếu sự tồn tại của cô không mang đến ảnh hưởng xấu mà có thể ngược lại thì càng tốt hơn nữa.
Đến cửa cung, Tiêu Duệ chỉ là một Vương gia bình thường nên chỉ có thể đi bộ, thân thể Dư Lộ khỏe mạnh nên cũng không sợ. Tuy trời bây giờ đã nóng lên nhưng buổi sáng thì vẫn có thể chịu được, trong Hoàng cung lại có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, cung điện nguy nga tráng lệ, nếu tâm trạng không xấu, khi đi bộ cũng có thể coi như là đi du ngoạn.
Chỉ tiếc, cung điện nguy nga tráng lệ này lại mang đến cảm giác đè nén cho Dư Lộ. Cô đi trên con đường nhỏ nhìn không thấy cuối, trong lòng vô cùng nôn nao, một chút tâm trạng đi du lịch cũng không có.
Đến ngoài cửa cung của Huệ Phi, Tiêu Duệ nhanh chóng nắm lấy tay Dư Lộ.
"Ngươi đừng sợ, có ta ở đây." Tiêu Duệ nói.
Dư Lộ gật đầu, chờ Tiêu Duệ bước vào rồi mới đi theo.
Nơi ở của Huệ Phi lúc này rất náo nhiệt, Tiêu Văn và Tiêu Dật đều có mặt ở đây. Thấy Tiêu Duệ bước vào, Huệ Phi giận tái mặt, Tiêu Văn và Tiêu Dật thì quay đầu như chột dạ, không dám nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ vừa nhìn là biết chắc chắn hai người này đã nói gì đó trước mặt Huệ Phi. Chỉ là lúc này không phải là lúc so đo với họ, hắn hành lễ với Huệ Phi, kêu tiếng "Mẫu phi" xong rồi lui sang một bên.
Dư Lộ đi vào, cung nữ bên cạnh Huệ Phi đi đến đưa cái bồ đoàn qua. Dư Lộ thoáng yên lòng, xem ra Huệ Phi không định làm gì cô thật.
Cô quỳ xuống, dập đầu ba cái, "Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Nguyên thân vốn là cung nữ trong cung, lúc Dư Lộ hành lễ trông cũng ra dáng.
Huệ Phi ngẩng đầu nhìn cô, hừ nhẹ một cái.
Bà không gọi dậy, tự nhiên Dư Lộ không dám đứng lên, đành phải cúi đầu chờ đợi.
Tiêu Duệ có chút nóng nảy, lại kêu tiếng "Mẫu phi."
Huệ Phi ngẩng đầu trợn mắt nhìn sang, không khách khí nói: "Lâu rồi không thấy con vào cung, hôm nay khó mà vào đây, còn không mau đi thăm phụ hoàng con đi." Vừa nói vừa nhìn Tiêu Dật, "Con cũng qua đó đi. Hôm kia phụ hoàng con có nói phủ đệ của con sắp hoàn thành rồi, con mau qua đó tạ ân, sau đó lại tìm một ngày lành với phụ hoàng con, tranh thủ lấy Mộng Oánh vào cửa."
Tiêu Duệ bất động.
Tiêu Dật cũng bất động, thậm chí gã còn mất hứng nhíu mày, miễn cưỡng nói: "Con chờ một lát rồi đi, không cần vội, chắc chắn bây giờ phụ hoàng đang bận lắm."
Lúc này chính là thời gian tấu chương hằng ngày của Thừa Nguyên Đế, nếu gã có đi thì cũng phải chờ. Huống hồ gã cũng không muốn đi, giờ gã còn chưa triệt để có được lòng của Minh Nguyệt, đương nhiên cũng không có được người... Bây giờ trong lòng gã đều là Minh Nguyệt, luôn nghĩ về việc làm sao để dụ Minh Nguyệt cứ khăng khăng một mực với gã, ở đâu ra thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện thành thân nữa; hắn chỉ hận không thể thành thân còn hơn.
Cha của Hạ Mộng Oánh chết, chú của nàng ta lại vô năng, mấy đường huynh đệ* trong nhà cũng chẳng có bản lãnh gì, nhà vợ như vậy cũng chẳng thể giúp gã cái gì, gã mới không thèm đâu.
*Đường huynh đệ: anh em họ.
Huệ Phi rất tức giận vì thái độ của hai huynh đệ, đưa tay đập mạnh xuống cái bàn dài, hét lên: "Thế nào, huynh đệ các con còn sợ ta ăn nàng ta nên ở lại đây trông chừng sao?"
Tiêu Duệ vội vàng cúi đầu nói: "Nhi tử không dám."
Tiêu Dật thì không sợ Huệ Phi tức giận chút nào. Gã cười hì hì nói: "Nhi tử cũng không dám. Nhi tử chỉ sợ Thất ca bổ con ra."
"Ha ha..." Tiêu Văn nhịn không được cười nhạt, "Huynh có thể đoạt nữ nhân từ phủ của Thất ca, chẳng lẽ còn sợ Thất ca bổ huynh. Muội thấy huynh gan lớn lắm đấy."
"Nha đầu chết tiệt kia, mau câm miệng!" Người Tiêu Dật không nhúc nhích, tay thì đưa ra đập vào đầu Tiêu Văn.
Tiêu Văn đau đến kêu "Á", đang định la lên.
Huệ Phi lên tiếng: "Sáng hôm nay, đại ca các con phái người đưa tin khẩn cấp về, chắc là truyền tin tức trọng yếu gì. Tiêu Giác và Tiêu Du đã qua Ngự Thư Phòng từ sớm, các con không đi thật?"
Tiêu Dật biến sắc, lập tức nói: "Nhi tử qua đó xem ngay."
Huệ Phi thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Duệ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, "Con cũng đi đi! Nếu ta định làm gì nàng ta thật thì đã sớm nói hết cho phụ hoàng con rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ? Nếu con vẫn ở chỗ này khiến ta không vui, biết đâu ta lại không tha cho nàng ta thật đấy."
Dư Lộ khẩn cầu trong lòng: Đi nhanh lên đi, đi nhanh lên đi. Tuy cô biết Tiêu Duệ vì lo lắng cho cô nhưng trước mặt Huệ Phi, hắn càng như vậy thì Huệ Phi càng bực hơn.
Tiêu Duệ thấy Huệ Phi đã nói đến lời này, với lại tuy hắn không có hứng thú với chiếc ghế kia nhưng cũng không thể quá bế tắc về mặt tin tức được, đành phải lo lắng nhìn Dư Lộ mấy lần, hành lễ với với Huệ Phi rồi cẩn thận bước từng bước ra ngoài.
Bộ dạng này của hắn lại khiến Huệ Phi càng tức giận hơn. Đến lúc hắn đi ra ngoài thật lâu, nghĩ đến Dư Lộ còn đang quỳ, Huệ Phi cũng không kêu Dư Lộ đứng dậy mà là trực tiếp nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Dư Lộ biết lời này đang nói với cô, bèn nghe lời ngẩng đầu.
Huệ Phi vừa nhìn cô liền nghĩ ngay đến quận chúa Ngu Văn. Đó là cháu gái của Thừa Nguyên Đế, nhưng bởi vì cha mẹ chết sớm nên được bà nuôi dưỡng từ nhỏ. Lúc bà còn chưa mang bầu Tiêu Văn, bà có sinh hai đứa con trai nên tự nhiên có vài phần yêu quý với tiểu cô nương Ngu Văn.
Sau đó Ngu Văn bị đưa đi Mông Cổ hòa thân, bà khóc hồi lâu, cũng chính vì lúc ấy bà mới quyết định sửa lại tên cho tiểu nữ, gọi là Tiêu Văn.
Giờ nhìn Dư Lộ giống Ngu Văn đến bảy tám phần, lửa giận trong lòng bà vơi đi chút. Nhưng bà vẫn còn bất an, cũng không biết hôm nay nữ nhân này theo con trai tiến cung có bị người khác thấy hay không nữa.
Nếu để người có tâm nhìn thấy, lại đến nói bậy trước mặt Thừa Nguyên Đế, chỉ sợ con trai sẽ gặp chuyện không may.
Tiêu Văn đi tới, khom lưng tỉ mỉ quan sát Dư Lộ mấy lần, nói thẳng: "Cũng chả có gì đặc biệt, sao lại có thể mê Thất ca thần hồn điên đảo được chứ. Có phải ngươi có thủ đoạn gì không?"
Đây là vị tiểu tổ tông, Dư Lộ cũng không dám đắc tội nàng ấy, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Tiêu Văn lại không chịu buông tha cho cô, dùng tay bóp cằm Dư Lộ, ép Dư Lộ đối mặt với nàng.
"Nghe nói lá gan của ngươi rất lớn, lại dám chạy trốn từ bên người Thất ca, vừa trốn liền trốn đến Giang Nam?" Nàng nói, lạnh lùng nở nụ cười, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng khinh thường, "Nghe nói ngươi đi cùng một thị vệ? Thị vệ kia bị Thất ca gϊếŧ rồi. Ngươi đâu, ngươi bị nghiêm phạt thế nào?"
Dư Lộ bỗng trợn to hai mắt.
Trần Chiêu chết? Tiêu Duệ gϊếŧ? Không phải Minh Nguyệt nói Trần Chiêu chỉ bị đánh mấy đại bản, sau đó bị đuổi ra khỏi với Trần Bì sao?
Mặc dù Trần Chiêu có ác ý với cô, nhưng cuối cùng cũng không hại cô thật. Hơn nữa, dù Trần Chiêu có ác ý với cô nhưng ban đầu thì đều do cô chủ động lại gần Trần Chiêu trước, chẳng lẽ cô lại hại chết Trần Chiêu như vậy sao?
Ở trong truyện, tuy nguyên chủ không thích Trần Chiêu nhưng Trần Chiêu cũng đâu có chết trẻ đâu.
Tiêu Văn thả tay ra, dùng khăn tay lau lau, sau đó biến đổi khí thế, đưa chân đạp Dư Lộ.
"Tiện nhân! Chẳng lẽ ngươi còn đang nhớ thị vệ kia?" Nàng mắng: "Thất ca ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại dám không một lòng một ý với Thất ca?"
Dư Lộ không phòng bị, lập tức bị đá ngã lăn ra đất.
Nếu không nhìn khuôn mặt của Dư Lộ, tuy Huệ Phi không thích hành vi này của con gái nhưng chưa chắc bà sẽ mở miệng. Chỉ là với khuôn mặt giống Ngu Văn đến bảy, tám phần của Dư Lộ, bà có chút không nhìn nổi cảnh này.
"Tiêu Văn!" Bà gọi cả tên cả họ của con gái, "Con xem con giống kiểu người gì kìa, còn không mau đứng sang một bên cho ta!"
Tiêu Văn tức bực giậm chân, "Mẫu phi, nữ nhân này quả là quá đáng, lẽ nào ngài còn muốn để nàng ta bên cạnh Thất ca?"
Nàng vốn chỉ muốn nhục nhã Dư Lộ một phen, nhưng thấy phản ứng khác lạ của Dư Lộ khi nhắc đến thị vệ kia, nàng lập tức thấy bất bình thay cho Tiêu Duệ, muốn trực tiếp gϊếŧ Dư Lộ.
Huệ Phi từng bị con trai cảnh cáo một lần, sao có thể khiến Tiêu Văn xằng bậy được. Bà không kiên nhẫn phất tay, nói: "Được rồi, ta biết rõ cả, con câm miệng đi!"
Tiêu Văn mất hứng bĩu môi, ngồi xuống một bên.
Huệ Phi nhìn Dư Lộ đã quỳ xuống lần nữa, lúc lâu sau mới vung tay lên, khó chịu nói: "Ngươi đứng lên đi, bổn cung có lời muốn hỏi ngươi."
Hôm nay là đầu hạ, Dư Lộ mặc không nhiều lắm, quỳ trên bồ đoàn lâu như vậy, chân cô có chút run run. Cô cắn răng chịu đựng, không muốn ra tiếng, bộ dạng này khiến Huệ Phi thoáng hài lòng chút.
"Ngươi nói với bổn cung xem, Vương gia các ngươi và Vương phi đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Huệ Phi không hỏi lại chuyện cô chạy trốn.
Dư Lộ giật mình, lập tức hồi hồn lại từ suy nghĩ Trần Chiêu rốt cuộc sống hay chết. Cô ngẩng đầu nhìn Huệ Phi, chẳng lẽ chuyện Lâm Thục làm Huệ Phi đã biết rồi? Nếu đã biết, đúng là bà không tiện hỏi con trai thật.
Dư Lộ cũng không biết Huệ Phi đã biết bao nhiêu, càng không biết việc nàng ấy làm Huệ Phi có biết hay không, vì vậy không dám nói thật. Trần Chiêu đã vì cô mà toi mạng, việc Lâm Thục làm còn nghiêm trọng hơn so với cô, cô cũng không thể hại Lâm Thục như vậy. Tuy hành vi Lâm Thục có điểm không đúng nhưng dù gì thì nàng ấy chưa từng có ác ý hay làm ra chuyện ác với cô.
Dù sao đó cũng là một sinh mạng trẻ tuổi đó.
Huống chi, nếu chuyện kia bị truyền đi thì Tiêu Duệ cũng quá mất mặt rồi. Coi như vì Tiêu Duệ, cô cũng không thể nói với người ngoài.
Huệ Phi thấy cô không đáp, khuôn mặt đanh lại, lạnh lùng nói: "Làm sao, ngươi không chịu nói?"
Dư Lộ cúi đầu, thấp giọng nói: "Nô tỳ không biết chuyện gì xảy ra, không biết nương nương ngài muốn hỏi điều gì?"
Tiêu Văn có thể tức giận như vậy vì anh trai, huống hồ Huệ Phi là vì con trai. Bà là người có ý gϊếŧ Dư Lộ đầu tiên. Thấy bộ dạng không ăn cứng không ăn mềm của Dư Lộ, bà bực lên, cầm chén trà ném mạnh xuống mặt đất phía trước Dư Lộ.
Xoảng một tiếng, chén trà rớt bể, những mảnh vỡ bay tứ tung, trong đó có một mảnh bay đến đầu gối của Dư Lộ. Cô lập tức thấy đầu gối đau xót.
Huệ Phi cả giận nói: "Ngươi còn tưởng bổn cung không dám gϊếŧ ngươi thật sao?"