Lưu Luyến

Chương 20

Từ ngày ấy về sau, Đại ca gặp lại ta, sắc mặt toàn bộ đều là vô cùng quái dị. Hơn nữa ngoại trừ thảo luận đại sự ở bên ngoài, chúng ta chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu. Ta cũng lười đi giải thích.

Phụ vương đã trở lại sau ba ngày, cũng bắt đầu nhúng tay vào quản lý. Nhưng lại cưỡng ép đem toàn bộ sự vụ ta quản lý cướp đi. Chỉ chừa một cái tên tướng quân hư danh cho ta.

Nói cái gì nữ tử làm được đến chức vị này, không có làm Vân gia mất mặt, tự do như vậy cũng đủ rồi. Không cần cố gắng làm gì nữa. Liền để cho ta trở về hậu viện làm thiên kim tiểu thư của ta đi.

Có thể không cần quản những thứ này, ta sao lại không làm.

"Tới, ta mang ngươi đi ra ngoài đi dạo một chút." Rốt cục có thời gian có thể theo nàng hảo hảo vui đùa một chút rồi. Ta nắm lấy tay Ngư Hàn. Cùng nàng đi tới ngoài cửa Vương phủ.

Bởi vì đang ở lúc chiến tranh, trên đường cái hầu như đều ít có người đi đường.

Ta cùng nàng vừa đi ở phía trước, phía sau thì phái một đội thị vệ bảo hộ. Tuy là mất đi tất cả quyền lợi, thế nhưng ta còn có quân đội phòng thân của mình.

Một trận gió thổi qua, trên đường cái một màng mất trật tự, có rất nhiều người vừa thấy binh lính liền sợ núp vào trong nhà.

Lúc đầu còn có người đi trên đường cái, giờ đã tiêu điều chỉ còn lại có gió Bắc gào thét.

Nàng lôi kéo ta đi dạo, còn chưa tới kịp, chủ sạp nhỏ đã luống cuống dọn dẹp.

Có lẽ, trong toàn thành người còn có thể cười ra tiếng, chính là cái nữ nhân ngốc ngơ ngác này mà thôi.

"Hảo Ninh...... Ngươi xem, ngươi xem....." Trong tay nàng cầm lấy một người vẻ mặt trẻ con mặc quần áo hồng nhạt. Một tay kia cầm lấy một người nét mặt trẻ con mặc khôi giáp.

"Có giống ngươi hay không?" Nàng đem cái mặt người mặc khôi giáp thả đến trước mặt của ta.

Ta tiếp nhận, nhìn xem cái vật chế tác thô ráp kia, trên mặt hồng một khối hắc một khối, ngay cả miệng cũng dài hơn không cùng một dạng tượng đất cười nói "Rất giống....."

Nàng nở nụ cười, sau đó giành lại con mặt người kia, cùng con kia trong tay nàng đặt chung một chỗ, muốn cho hai em bé tay trong tay, nhưng là căn bản vặn không đến cùng một chỗ.

Nàng quýnh quáng, cư nhiên khóc lên.

Ta cuống quít nắm lấy tay nàng, dỗ nàng "Ngoan..... Không khóc..... Ta hồi phủ bảo sư phụ làm lại làm cho nàng một cái được không? Đừng khóc....."

Nàng dùng sức lắc đầu, không đáp ứng, nước mắt càng chảy càng dữ dội.

"Vậy.... Làm sao bây giờ?" Ta có chút khó xử. Ta đối với mấy cái này không hiểu a. Không có khả năng chính mình nặn cho nàng một cái.

Nàng vẫn không để ý đến ta, hung hăng khóc. Đem hai em bé trong tay nắm thật chặt chẽ.

"Bao vậy con đường này cho ta. Đem người biết nặn mặt tất cả đều tìm tới cho ta." Ta thấy nàng khóc liền lục thần vô chủ*. Vội vàng hạ lệnh.

*không làm chủ được tinh thần; mất hết hồn vía

"Không muốn. . ." Nàng gãi gãi tay của ta, không cho ta làm như vậy.

"Vậy........Nàng chờ chút." Ta nhảy qua một bước, đi vào bên trong quán mặt người, bên trong còn dư lại vật liệu. Còn có chút ấm áp, ta nhìn xem một chút hai tay của mặt người, lấy ra một tí bột mì. Chà xát thành một cái tiểu sợi dây thừng, sau đó cột vào trên hai cái tay của mặt người.

"Trước như vậy, được không?" Mẹ nhà nó (?) lau mồ hôi trên đầu, người này thật đúng là khó hầu hạ a.

"Ân." Nàng hấp hấp cái mũi, mới nín khóc mỉm cười. Sau đó giơ hai cái mặt người tiếp tục ở trên đường cái chạy đi.

Đột nhiên, hơn mười người mặc hắc y từ trên mái hiên nhảy xuống đây. Mục tiêu dường như nhằm vào Ngư Hàn.

Ta cả kinh, vội vàng kêu lên, "Bảo hộ Trầm cô nương....." Sau đó bước chân nhanh hơn chạy đến bên người nàng.

Không nghĩ tới ta vừa mới chạy tới gần, liền có hắc y nhân hướng ta vọt tới. Hét lớn, "Vân Hảo Ninh ở nơi này......"

Thì ra mục tiêu là ta? Ta còn chưa tới gần Ngư Hàn, đã bị thị vệ sau lưng bắt được, Ngư Hàn thì bị đám người hắc y kia bắt lại.

Mặt người rơi dưới chân của nàng, nàng thò tay lấy, không ngờ bị tên hắc y nhân kia chặn ngang, vắt lên vai.

Cứ như vậy, ta bị thị vệ bảo vệ. Ngư Hàn thì bị hắc y nhân bắt. Hai bên người ai cũng không dám di chuyển. Đang ở trên đường cái trống trải giằng co.

"Buông nàng ra." Ta nôn nóng rống to hơn.

Tiếng thét chói tai của Ngư Hàn vẫn còn. Ta vừa nghe đến loại âm thanh này liền tức giận sắp muốn nổi điên.

"Hừ? Buông nàng ra. Có thể. Trừ phi ngươi tự sát." Hắc y nhân kia càn rỡ cười.

"Người các ngươi muốn gϊếŧ là ta, cùng cái nữ nhân ngốc kia có quan hệ gì, các ngươi ngay cả kẻ ngu si đều bắt, thật là không có nhân tính a !?" Ta muốn bình phục tâm tình của mình, thế nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Tức giận đều nhanh muốn sôi sục lên rồi.

"Nữ nhân ngốc này chính là mồi dẫn hỏa gây nên chiến tranh. Ngươi có thể đừng cho là chúng ta đều là người ngu, không biết tên Tần Dạ kia đánh Tấn vương chính là vì nữ nhân này....."

"Ah? Vậy các ngươi còn biết cái gì?" Ta xoa miệng hạ tâm, rốt cục thoáng bình tĩnh lại.

Trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Ngư Hàn quanh quẩn khắp nơi tại khoảng không.

"Ta còn biết ngươi không chết, chúng ta còn phải tiếp tục chiến tranh, ngươi vừa chết, chúng ta đem Trầm Ngư Hàn giao ra, là có thể đổi lấy bình an." Một gã hắc y nhân rất miệng nhanh nói ra.

"A.....Vậy sao? Không bằng chúng ta tới nhìn xem, là ai chết trước được không....." Ta giơ tay lên vỗ. Bốn phía trên xà nhà lập tức đứng đầy cung tiễn thủ.

"Lẽ nào đại ca của ta không có nói cho các ngươi biết, ta lúc đi ra ngoài, có thể sẽ mang đủ binh mã sao?" Ta lạnh nhạt nói.

"Ngươi. . Làm sao ngươi biết chúng ta là người của Thanh Vương Gia." Vài tên hắc y đại khái muốn chết minh bạch một chút, lập tức cướp lời nói.

"Ta lừa các ngươi mà thôi.... Bất quá bây giờ, ta đã biết rồi." Ta gật đầu, rất hài lòng nghe được đáp án chính xác.

Đại ca a Đại ca, ta giúp ngươi leo lên vương vị, lại một mực giúp đỡ ngươi. Không nghĩ tới ngươi không để ý thân tình của ta và ngươi, lại muốn gϊếŧ ta. Thở dài một tiếng, ta không động nửa phần, tiếp tục xem đám người áo đen kia. Ngày hôm nay tất cả hắc y nhân, đều phải chết, bởi vì ta sẽ không bởi vì việc này mà cùng đại ca trở mặt. Ta sẽ giả bộ cái gì cũng không biết.

"Buông Trầm Ngư Hàn ra, ta tha các ngươi đi." Ta giơ tay lên, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, xem bọn hắn bỏ vũ khí xuống, hay muốn cùng ta liều mạng.

"Vân Hảo Ninh nổi danh tàn nhẫn, các vị, không nên tin lời cô ta." Mấy người đã tranh đoạt Trầm Ngư Hàn, tựa hồ có ý định muốn đem nàng giao cho ta.

Ngư Hàn bị dọa sợ, khóc càng lợi hại.

"Bây giờ, các ngươi chỉ có thể tin tưởng lời ta nói." Ta hướng về phía Ngư Hàn đưa tay ra. Chỉ chờ bọn hắn đem Ngư Hàn đưa vào trong tay của ta.

"Dựa vào cái gì tin ngươi? Thanh Vương Gia nói ngươi lãnh khốc vô tình, không tận hiếu. Mưu toan khống chế toàn cục. Trở thành Nữ đế, ngươi còn muốn khống chế Thanh Vương Gia, làm cho Vương gia chỉ có thể làm tượng gỗ của ngươi. Ngươi nữ nhân này, chuyện gì cũng đều làm được. Lời ngươi nói, để cho chúng ta làm sao tin tưởng đây." Hắc y nhân khiêng Ngư Hàn hướng về phía ta hét lớn.

Ngư Hàn có thể là nghe hiểu cái này người mở miệng hãm hại ta. Lập tức nắm lấy tóc của người nọ, cắn lỗ tai của hắn.

"Oa nha. . ." Người nọ điên cuồng khiêng Ngư Hàn trong đám người đi loạn. Hướng về phía ta vọt tới.

Bên cạnh ta một cung tiễn thủ, lập tức kéo tên trên dây cung, nhắm ngay chân người nọ bắn tới.

Không nghiêng lệch, bắn tới trên đùi người kia. Hắn đau kêu một tiếng, quỳ xuống. Ngư Hàn cũng bị hắn bỏ rơi bay ra ngoài.

Ném tới nơi cách xa ta năm bước.

Cư nhiên đầu hướng xuống dưới đυ.ng phải trên mặt đất. Ta vội vàng xông lên nâng nàng dậy. Chỉ thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh.

"Gϊếŧ." Ta oán hận nhìn thẳng hắc y nhân trước mặt, phun ra một chữ.

Ngày này, cách ngày Tần Dạ tấn công vào tới, đã không còn xa.

Đại ca bởi vì ám sát ta thất bại, từ đó về sau không hề gặp ta, Phụ vương cũng không thấy ta. Hôm sau, Vương phủ nhiều hơn một điều quy định, nữ quyến không được nhúng tay vào đại sự của Vương phủ.

Ta từ trong miệng thị vệ biết được, Phụ vương tuy thắng mấy trận trận chiến, nhưng bởi vì tuổi già lão suy, vô lực tái chiến, cho nên chỉ có Đại ca một mình chủ trì toàn cục.

Thanh Vương, liên tiếp thất bại tháo chạy.