Mới vừa đi vào phòng ngủ của Phụ vương, một mùi khó ngửi lập tức xông tới, giống như có vật gì đó bị nướng khét.
"Tiểu muội, muội có cảm thấy có cái thứ nướng trên lửa thật kỳ quái hay không?" Đại ca nhẹ giọng nói với ta.
"Sự tình có điểm kỳ lạ. Vạn sự coi chừng." Ta gật đầu đáp lại hắn.
Đã nhiều ngày không thấy Phụ vương, vốn cho là hắn đã bệnh nguy kịch, không thể xuống đất đi lại được. Không ngờ, chúng ta lại có thể thấy vẻ mặt hắn đỏ lừ ngồi ghế ăn thứ gì đó.
"Phụ vương......." Đại ca cao hứng kêu lên. Vội vã dựa vào Phụ vương ngồi xuống.
"Tới, cùng ta ăn." Phụ vương nói chuyện rõ ràng có khí lực. Hai mắt hắn trừng trừng, nhìn chằm chằm đồ trên bàn lộ ra vài tia cười để cho người khϊếp đảm. Không nói thêm gì nữa.
Trước mặt trên bàn thả một đống nướng gì đó. Không nói rõ được là cái gì, nhưng mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi cùng hương vị xen lẫn bên trong vị khét.
Ta vội vàng che lại mũi, mùi này rất kỳ quái.
Vội vã chuyển hướng nhìn lại người bên cạnh vẫn đang dùng sức quạt gió cho bếp lò, lại là Triệu Nhất Khanh. Hắn quay đầu cười quỷ dị, quay đầu tiếp tục lật nướng thứ gì đó trên bếp lò.
Có lẽ vật kia nhìn có chút quen mắt, ta vội vàng tập trung nhìn vào, không nhìn còn khá, vừa nhìn thì thiếu chút nữa lại làm cho ta ói ra. Rõ ràng đó là một cái tay người.
Hơn nữa còn là tay của một đứa bé. Đã bị nướng chỉ còn lại có nửa mặt có thể nhận thức. Ta nhịn xuống xung động muốn ói ra. Đối mặt với Phụ vương.
Càng kinh ngạc hơn khi phát hiện cái hắn đang gặm giống như một cái xương người.
Đồ ăn mới vừa rồi ăn cơ hồ đã vọt tới yết hầu, ta sốt ruột lôi kéo đại ca muốn lao ra ngoài.
Cái tên ngốc tử còn không có nhìn ra Phụ vương rốt cuộc là đang ăn cái gì, thậm chí còn động thủ đi xé một khối tự mình ăn.
"Ọe ọe....." Rốt cuộc không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước mắt, cũng không đoái hoài đến đại ca, ta tự mình lao ra ngoài. Đem toàn bộ đồ ăn buổi trưa ói ra.
Tuy chuyện ăn thịt người, ta nghe nhiều rồi, nhưng mắt thấy thân nhân của mình cũng ăn, cái loại cảm giác buồn nôn này, thật là làm cho người khó chịu.
Đột nhiên nghĩ tới ánh mắt kia của Triệu Nhất Khanh. Quả nhiên, người này đang trả thù ta. Ta dùng thủ đoạn gì hắn liền dùng thủ đoạn đó đáp lại ta.
Phía sau có người âm trầm nở nụ cười, ta xoay người, Triệu Nhất Khanh đang ôm hai tay trước ngực dựa vào trên cửa nhìn ta.
"Quận chúa tôn quý, không đúng, hiện tại nên xưng là tướng quân đại nhân tôn quý, hoặc là, ta nên gọi ngươi là, Nữ đế kế nhiệm?"
"Đến cùng ngươi muốn thế nào? Tại sao Phụ vương ta lại biến thành như vậy?" Ta không thể lớn tiếng quát, như vậy sẽ khiến cho đại ca của ta tới đây.
"Ah? Phụ vương của ngươi? Phụ vương của ngươi không phải mọi chuyện đều tốt sao. Ngươi và Thanh Vương Gia ở bên ngoài gϊếŧ chóc, lưu lại một lão nhân cô đọc không người chiếu cố, ai, nghĩ đến hắn thực sự bi thảm giống như ta, ta khó tránh khỏi sẽ động lòng trắc ẩn, đương nhiên phải chiếu cố hắn thật tốt. Ôi chao, ngươi có thể không cần cám ơn ta. Ta không chịu nổi Ngài nói lời cảm tạ." Triệu Nhất Khanh luôn nhướng mày nói chuyện với ta, ta thấy hai hàng lông mày kia của hắn thì có xung động muốn nhổ sạch. =))
"Tề vương là do ngươi gϊếŧ đúng không?" Ta hỏi hắn, đột nhiên có chút tỉnh ngộ, ta vẫn luôn đem người này không để mắt đến. Không nghĩ tới hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ta.
"Ta chán ghét tiểu hài tử "chỉ cao khí ngang, mục vô tôn trưởng" ." Hắn nhún nhún vai, không sao cả nói.
*Chỉ Cao Khí Ngang(趾高气昂): miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý
**Mục vô tôn trưởng(目无尊长) không coi bề trên ra gì
"Ta thấy, ngươi là không quen nhìn ta đi. Hừ hừ, ta biết ngươi hận ta đến tận xương tủy, hiện nay tình thế hết sức nguy cấp, ngươi lại vì lợi ích của bản thân, hãm quân ta vào bất nghĩa, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để bồi thường." Ta an nhiên tìm một chỗ ghế đá ngồi xuống. Quân Tề đối với chúng ta không tín nhiệm, coi như ta đem tên sát nhân Triệu Nhất Khanh này giao ra, bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin.
"Ta có gì phải sợ sao? Cũng bất quá là chết mà thôi. Con ta chết thảm dưới tay sát nhân cuồng*, ta sinh ra tín niệm, chính là vì con ta báo thù, chiến tranh cái quái gì, ta mặc kệ hết thảy." Triệu Nhất Khanh ngồi vào đối diện với ta, thản nhiên cười cười.
*sát nhân cuồn: điên cuồng gϊếŧ người
"Sát nhân cuồng? Tên rất hay. Ta thích. Ngươi có thể không để ý tới chiến tranh, nhưng ta không thể cho phép có người ở sau lưng ta quấy rối." Ta chìa tay, vỗ nhẹ hai cái, một đội thị vệ liền đi đến, bao vậy xung quanh hắn.
"Ngươi cho rằng, ngươi có thể động được ta?" Đôi lông mày rậm của Triệu Nhất Khanh nhảy lên.
"Thử nhìn một chút cũng được." Ta cười, vỗ tay hai cái nữa, hắn lập tức bị người nhấc lên.
Còn không đợi hắn bị người đưa ra sân, bên trong liền truyền đến giọng nói của đại ca, "Buông Triệu đại sư ra."
Ta đã sớm biết đại ca sẽ ngăn cản, bất quá ta không có ý định nghe. "Mang hắn xuống "
"Buông Triệu đại sư ra." Giọng nói của Đại ca thay đổi. Tựa hồ đang tức giận.
"Đại ca, phải chăng người không tin quyết định của ta." Ta cũng không quay đầu lại lên tiếng nói.
"Triệu đại sư dùng đan dược là để Phụ vương khám và chữa bệnh, bây giờ đã có hiệu quả, đợi một thời gian, Phụ vương nhất định có thể hoàn toàn tốt lên. Triệu Nhất Khanh tương xứng với ân nhân của Vân gia ta, sao có thể cho ngươi tùy ý xử trí." Tiếng bước chân của Đại ca cách ta rất gần, có thể nghĩ hắn nhất định đã đi tới.
"Hắn khám và chữa bệnh cho Phụ vương sao? Hắn chẳng qua chỉ là thuật sĩ giang hồ, chữa trị cho Phụ vương? Ta thấy hắn hại Phụ vương mới đúng. Thân thể Phụ vương ban đầu khoẻ mạnh chính là sau khi gặp phải những đạo sĩ này, thân thể từng bước trở nên kém. Triền miên giường bệnh, Giang đại phu từng nói cho ta biết, trên người Phụ vương có độc, hơn nữa thân thể thiếu hụt, thời gian không nhiều lắm. Bây giờ xem ra, thân thể Phụ vương rất tốt, ngươi cảm thấy đây hết thảy đều là người nào giở trò quỷ đây?" Ta chợt xoay người, đại ca đang đứng cách xa ta ba bước. Dường như bị ánh mắt của ta nhìn tới lại càng hoảng sợ.
"Tiểu muội, tuy chuyện ngươi làm đều xem như có lý, thế nhưng lần này, ngươi đã sai hoàn toàn. Ta biết ngươi và Triệu đại sư từng có thù oán, nhưng Triệu đại sư người ta không ghi thù, dốc lòng chăm sóc Phụ vương, ngươi và ta nên cảm kích hắn mới phải. Mà ngươi lại vu oan cho hắn như vậy về tình về lý, ngươi đều làm không đúng." Đại ca trách cứ ta, âm thanh mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng cảm thấy cơn giận của hắn.
"Như vậy xem ra, nhiều lời vô ích rồi. Triệu đại sư, vậy làm phiền ngươi tiếp tục trị liệu cho Phụ vương của ta. Ân oán của ta và ngươi trong lúc đó, tính toán sau cũng không trễ." Ta cười hắc hắc, vung tay lên, Triệu Nhất Khanh lập tức bị để xuống.
Toàn bộ hành trình hắn cũng không nói một câu, chỉ làm ra một loại biểu tình bị khi dễ. Thoạt nhìn rất có thể thụ thương.
"Đại ca, Phụ vương phải chăng thật sự lành bệnh rồi, hay chỉ là một loại biểu hiện mà thôi, ta nghĩ đại ca là người thông minh, chắc chắn đoán được phải không?" Ta ở bên cạnh hắn đi qua. Sau đó đột nhiên nghĩ tới còn có một việc chưa nói, "A, ta đã quên cùng đại ca ngươi nói, thứ vừa rồi ngươi ăn, hình như là thịt người. Thế nào, mùi vị không tệ chứ.....Ha ha ha ha "
Cất bước, đi ra viện tử. Ta vén sợi tóc tán loạn ở bên tai lên. Khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Đại ca, ở trên thân thể ngươi, ta biết cái gì gọi là đạo đức giả.
Mà ta theo như lời nói, lại có mấy người tin tưởng là thật sự.
*********
Editor: Dạo này mình đang ôn thi nên edit chậm, khi nào thi xong mình hứa sẽ đẩy nhanh tiến độ. 😊