Lưu Luyến

Chương 5

Một năm kia, ta mười bốn tuổi. Bệnh nặng một trận. Lúc tỉnh lại, mùa đông đã qua. Nhưng tâm lại lưu lại mùa đông. Một mảnh băng tuyết.

Ta không còn gặp lại Ngư Hàn nữa, thậm chí là thi thể của nàng. Nàng phảng phất từ trong thiên địa biến mất. Phụ vương vẫn đối với ta lạnh nhạt như cũ.

Thay đổi duy nhất chính là ta đã nhận ra ở trong tay phụ vương, ta vĩnh viễn cũng không thể trở lại là Vân Hảo Ninh trước kia.

Chỉ có thể thần phục ở dưới chân hắn, làm thần tử của hắn.

Mười lăm tuổi, ta phụ trách trông coi hết tất cả mọi việc trong phủ. Trong tay mặc dù không có hùng binh ngàn vạn. Cũng có tám trăm dũng sĩ.

Mười tám tuổi, ta bắt đầu cùng các ca ca thương thảo quân sự, đương nhiên, phần lớn thời gian ta nghe bọn họ nói, không hề thực chiến.

Mà lúc đó, có một đội quân hăng hái khởi nghĩa, sau đó càng ngày càng lớn mạnh. Các ca ca đều lên tiền tuyến. Ta thì ở lại hậu phương.

Một bên quản lý mọi việc, một bên vì phụ vương đã cao tuổi xây dựng lăng mộ.

Người một khi già đi, không biết đúng hay không sẽ kỳ vọng Trường Sinh Bất Lão? Chí ít, ta cảm thấy phụ vương đang đeo đuổi Trường Sinh Bất Lão.

Đạo sĩ ở khắp nơi tụ tập về Vương phủ, vì phụ vương nghĩ tất cả biện pháp lưu lại thời gian. Nhưng ông vẫn đang từng ngày từng ngày già đi. Có lẽ là trong lòng ta đối với ông ấy có hận, ta lại hy vọng phụ vương có thể sống được. Coi như là triền miên giường bệnh, ta cũng hy vọng ông có thể sống được. Sống lâu trăm tuổi. Thiên thu vạn đại.

"Vương gia, người phàm mắt thịt một ngày nào đó sẽ biến mất với bụi đất, không bằng để cho ta thử biện pháp khác thử xem?" Một tên đạo sĩ hơn năm mươi tuổi, tên là Triệu Nhất Khanh nói.

Ta ngồi một bên cười thầm. Nhìn xem đám hề này có thể múa đến khi nào.

"Khụ........Khụ........Có biện pháp gì? Mau nói đi." Phụ vương ngồi ở chính giữa dừng lại lấy khăn lụa che miệng, ho khan mấy tiếng. Sâu xa nói.

"Lăng mộ đang xây cất, Ngài nên hiểu rõ rằng lăng mộ chính là địa cung của Ngài sau khi chết, là nơi Ngài hưởng hết vui vẻ của nhân gian. Chúng tiểu nhân nghĩ như vậy, địa cung u ám không thấy ánh mặt trời, Ngài ở trong bóng tối cũng sẽ cảm thấy khổ cực. Không bằng, triệu tập phế nhân ở các nơi, đem bọn họ nuôi mập, sau đó chế thành người đèn. Nghe nói có người dùng qua phương pháp này, những ngọn đèn kia có thể bảo đảm thời gian dài không tắt." Đạo sĩ kia ánh mắt quỷ dị làm cho ta kinh hãi. Ta nhiều năm qua tuy nhìn thấu không ít người và chuyện, nhưng giống như hắn nghĩ phương pháp như vậy, đúng là lần đầu tiên nghe nói.

Bắt người tới chế thành ngọn đèn? Suy nghĩ một chút đều cảm thấy ác tâm.

"Hiện khắp nơi đang bận rộn đánh giặc, muốn những phế nhân kia cũng chỉ là hao tổn lương thực, chúng tiểu nhân lật khắp cả sách cổ tìm cũng không tìm được sách quý Trường Sinh. Có, cũng chỉ có  đôi câu vài lời, rất khó tìm ra bài thuốc bí truyền chân chính. Tiểu nhân cùng nhiều vị đạo trưởng tỉ mỉ nghiên cứu, người đèn lấy tinh khí con người, Vương gia nếu là có tinh khí này, có thể ở trong địa cung vĩnh viễn thanh xuân. Vĩnh viễn hưởng sung sướиɠ vô tận."

Nghe hắn nói vô căn cứ như vậy, ta vốn định lên tiếng châm chọc, nhưng suy nghĩ một chút, liền đột nhiên nghĩ đến Ngư Hàn. Ta luôn trong lúc trầm mặc nghĩ đến nàng. Hôm nay, có lẽ đã qua quá lâu, dung nhan nàng cùng thân thể cũng hơi có chút mơ hồ. Nhưng ta vẫn lấy nhớ tới nàng làm thú vui như cũ.

"Chính là ta phải chết trước, sau đó mới có thể được sống mãi?" Phụ vương đem khăn lụa ném tới trên bàn, gần như gầm hét lên.

"Nghiêm chỉnh mà nói. Hẳn là như vậy." Đạo sĩ kia gật đầu một cái. Trong phòng nhất thời một mảnh yên lặng. Ta như cũ không nói lời nào chỉ nhìn.

"Phương pháp kia chuẩn bị trước, các ngươi tiếp tục suy nghĩ cho ta. Có phương pháp gì ta không chết vẫn có thể trường sinh bất lão. Cái kia lấy phế nhân chế đèn dầu, ta cho phép. Hạ lệnh các nơi, đem kẻ tàn tật, hoặc là ngớ ngẩn đưa vào Vương phủ, phía sau vừa vặn có một khu nhà đan thất, liền đem người đưa đến đó. Cho các ngươi kỳ hạn thêm ba tháng, không nghĩ ra phương pháp trường sinh, các ngươi toàn bộ đều chôn theo cho ta. Phụ vương nói một hơi nhiều lời như vậy, có chút thở hồng hộc. Cả người đều co quắp tựa vào ghế.

Sau đó chỉ chỉ ta, ý tứ là do ta truyền đạt tất cả mệnh lệnh.

"Nếu phụ vương ta đều đồng ý rồi. Các ngươi còn chờ cái gì? Bảy ngày, đem tất cả mọi người đưa đến đan thất, đem danh sách trình lên. Quản lý bọn họ, ta giao cho đệ tử của Triệu đạo trưởng. Nếu như có bất trắc, hy vọng các ngươi cho ta giải thích hợp lý." Ta nhẹ nhàng bỏ xuống một câu nói. Đứng lên.

Mọi người cũng theo ta đồng thời đứng lên. Đều lui xuống. Chỉ có một mình ta bị phụ vương gọi lại.

"Ninh nhi, con biết gần đây có một đội quân khởi nghĩa rất mạnh chứ?" Phụ vương nhấp một miếng trà. Lẳng lặng nói.

"Biết." Ta mặt không cảm xúc trả lời, ta làm sao có thể không biết những thứ này, ngay cả thủ lĩnh quân khởi nghĩa là ai ta đều biết. Người nọ, thật đúng là mạng lớn.

"Nghe nói, hắn họ Tần?" Phụ vương ho khan hai tiếng lại hỏi ta.

"Nghe nói vậy." Ta lại tiếp tục ngồi xuống. Xem ra phụ vương cũng biết người kia là ai.

"Một bước đi sai, thua cả bàn cờ. Không nghĩ tới tiểu tử kia lại mạng lớn sống đến hôm nay. Sớm biết như vậy, ngày ấy ta không nên thả hắn." Phụ vương thở dài một tiếng, đại khái là cảm khái chính mình đến già vẫn đi sai một bước như vậy.

"Chỉ sai một bước, lại như thế nào cả bàn cũng thua, phụ vương luôn luôn hùng tâm tráng khí. Sao lại nói ra những lời tiêu cực như vậy?" Ta đem trúc giản* bày đặt trên bàn cầm lên nắm trong tay, liền chuẩn bị lui xuống.

trúc giản*: sách thẻ tre.

"Lúc còn trẻ, chinh chiến sa trường, hôm nay ta tuổi tác đã cao, tự nhiên đem tất cả giao cho con cháu, sống qua chút tháng ngày bình an. Hùng tâm không hùng tâm, nhưng nhìn các con làm cho ta giảm bớt nỗi lo rồi. Ninh nhi, con cũng không còn nhỏ, trong lòng có người thích hợp chưa?"

Có lẽ là phụ vương già thật rồi, thô bạo tuy rằng đã lui, nhưng lời nói đối với ta đã không có nghiêm khắc như mấy năm trước.

"Chiến sự chưa định, phụ vương ngài phương pháp Trường Sinh chưa cầu đến. Con không muốn lúc này phân tâm." Ta cúi đầu, nhàn nhạt đáp lại. Không muốn quá đơn độc đối mặt ông, dù cho, ông ấy là cha của ta.

"Thôi, thôi. Ta biết tính cách con, mấy năm này con cũng rèn luyện không tệ, chuyện này ta liền giao cho con tự làm chủ. Chỉ là, Ninh nhi, con đừng để cho ta thất vọng." Phụ vương đứng lên, từ ta bên cạnh ta đi qua. Nhìn ta một cái.

Cái nhìn kia, bao hàm quá nhiều. Chẳng qua là ta không biết trong đó, có hay không ông thua thiệt đối với ta.

Đột nhiên cảm giác mình có hay không đã bắt đầu lãnh huyết, đối với lời của ông thờ ơ không động lòng. Từ khi người kia rời đi bên cạnh ta, ta liền không có cảm giác ấm áp.

Mười tám tuổi. Năm đó. Nàng cũng là mười tám tuổi. Hôm nay, ta cũng là cái tuổi này rồi. Cũng không biết. Nàng đang ở phương nào.

====================