Lưu Luyến

Chương 6

Tuy nói đang đánh trận, thế nhưng hậu phương vẫn ca múa mừng cảnh thái bình. Phụ vương vẫn ngày ngày tìm kiếm nhiều nữ nhân khác nhau, thân thể càng ngày càng yếu.

Ngoại thành bởi vì chiến tranh mà có thật nhiều dân tỵ nạn cũng muốn chen vào trong thành, dẫn đến nhiều chỗ khủng hoảng. Chung quanh có người gây chuyện quấy rối, ta không thể làm gì khác hơn là phái người trấn áp, trong lúc nhất thời, bận bịu đem kỳ hạn bảy ngày quên mất.

Nhưng Triệu Nhất Khanh cũng coi như một người biết nhìn sắc mặt nói chuyện, trước một ngày liền đem tất cả danh sách đưa đến trong tay ta.

Ta thấy hắn an bài quá mức ổn thỏa cũng chưa có nhất thiết đi kiểm tra. Muốn chờ thời gian mình rảnh rỗi, lại đi dò xét một phen.

Một khi gác lại, liền đem chuyện này gác lại gần nửa tháng. Chờ tới lúc phụ vương hỏi tới, ta mới nhớ tới mình còn không có tự mình đi xuống thăm dò.

Vì vậy mới vừa dùng xong bữa không bao lâu, ta liền mang theo mấy người thủ vệ đi đan thất.

Vốn là đan thất, nhưng phụ vương cố ý hạ lệnh, đổi tên thành trường sinh viện. Bởi vì Vương phủ hậu viện quá nhiều, vì phòng ngừa những tên ngu si tàn phế chạy đến, cố ý xây dựng ba bức tường cao, ngoài cửa đều có trọng binh canh gác. Ngoại trừ đạo sĩ cùng ta, không người nào có thể đi vào.

Trong tay ta đang cầm danh sách, nhìn từng cái từng cái, phát hiện những người này đại thể đều không có tên. Cơ hồ tất cả đều là người ngớ ngẩn, tàn tật, không nhà để về, xuất thân trong sạch, không bệnh tật các loại. Cũng không biết những người này từ nơi nào tìm tới nhiều như vậy.

Ước chừng có hơn hai trăm người. Một ngày tiêu xài cũng không ít a.

"Người tới là người nào." Ta đi tới cửa chính, bởi vì ngày đó ta ăn mặc giản dị, mặc dù sau lưng đi theo mấy người thủ vệ, nhưng ta đều để cho bọn họ cách xa ta bên ngoài mười bước. Đại khái hình dạng ta thế này bị người coi như thị nữ đi.

Ta im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm thị vệ trước mặt. Ánh mắt chuyển một cái, lại nhìn thấy trên mặt hắn có dấu vết bị bắt qua, sợi tóc cũng có chút rối loạn.

Ta không có nói nhiều, thậm chí cảm thấy những thứ này có chút bình thường, không nghĩ tới thị vệ kia lại một câu vọt tới, quát, "Ngươi nhìn cái gì vậy?"

Hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm hắn mấy lần, sau đó lại đưa mắt chuyển tới sau lưng hắn, lúc này mới phát hiện, vốn nên là trọng binh hùng hậu canh gác, lại chỉ rải rác đứng mấy người.

Nhất thời, sắc mặt của ta liền chìm xuống, "Trường sinh viện vốn nên là trọng binh canh giữ, các ngươi cư nhiên phân tán như vậy. Nói, những người khác, đi nơi nào?"

"Ngươi. . Ngươi là ai ?" Hắn có chút luống cuống, thậm chí lui một bước.

Vốn là đứng phía sau ta thị vệ đi lên, nhẹ hỏi một tiếng "Quận chúa, làm sao vậy?"

Người kia mới sợ hãi lập tức quỳ sụp xuống đất, không ngừng kêu "Quận chúa tha mạng. . . Quận chúa tha mạng. . ."

Ta cảm thấy buồn cười, nói chỉ là đôi câu nặng lời, ta hẳn còn không đến nổi muốn tính mạng của hắn.

"Chuyện không liên quan đến tiểu nhân..... Tiểu nhân......... Tiểu nhân là bị bọn họ kéo đi vào. Tiểu nhân không nghĩ....... Tiểu nhân........Tiểu nhân chỉ đi vào hai lần. Những chỗ khác tiểu nhân thật chưa đi đến. . . Quận chúa tha mạng a. . ." Hắn kêu khóc, phỏng chừng quá sợ hãi. Ta thấy chỗ hắn quỳ đột nhiên có một vũng nước xuất hiện (ta nghĩ là nướ© ŧıểυ a =.=). Một trận mùi vị khó ngửi xông tới. Lập tức chọc cho tâm tình của ta trở nên kém đi. Đồng thời, cũng bắt đầu hoài nghi thái độ của hắn. Hắn đang nói gì? Chẳng lẽ không phải là bởi vì mới vừa rồi chống đối ta?

"Ngươi thô nhân này, hướng về phía Quận chúa khóc lớn kêu to, còn ra thể thống gì. Người đâu, mau đem hắn bắt lại, giải đi giam vào địa lao sau 18 ngày rồi nói sau," Thị nữ bên cạnh ta nói.

Ta không nói tiếng nào, thậm chí có chút lạnh nhạt nhìn người trước mặt bị kéo đi.

"Chậm đã." Ta đột nhiên lên tiếng gọi lại.

"Quận, Quận chúa. . . Có phải là ngài. Ngài muốn thả tiểu nhân phải không?" Thị vệ kia bộ dạng khóc lóc, nhưng vừa lộ ra mặt mày rất vui vẻ khoa trương đối mặt ta.

"Nói. Ngươi đi vào làm cái gì?" Ta đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

"Tiểu nhân. . . Tiểu nhân cái gì cũng không làm. . ." Hắn tựa hồ lúc này mới biết tự mình nói lỡ miệng, vội vàng muốn phản kháng.

"Được. Ngươi không nói. Không sao. Người đâu, lập tức đem trường sinh viện bao vây lại. Một người đều không cho phép chạy thoát. Còn có những người canh gác này, nếu như trốn đi một người. Các ngươi liền để mạng lại." Ta đi tới cửa viện, chỉ thấy lúc đầu vốn là hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng giống như là trong nháy mắt xìu xuống vậy. Cũng tê liệt đến trên đất.

Bên trong nhất định xảy ra chuyện. Không nghĩ tới ta đem quyền trông coi nơi này giao cho họ Triệu, hắn lại làm loại trò lừa bịp này với ta.

Trong Trường sinh viện một mảnh yên lặng. Yên tĩnh giống như không có sự sống.

Đi qua sảnh trước phát hiện không có người. Bên cạnh bàn, dưới đất, để một ít sách cổ tán loạn. Nói đến đều là bản sách độc bản vô giá, lại bị xem thường đến loại trình độ này.

Đi tới hậu viện, trong hậu viện một hàng lại một hàng, tất cả đều là căn phòng nhỏ liên tiếp. Đối diện chính là một tòa luyện đan thất lớn. Mơ hồ, ta nghe thấy có tiếng người nghẹn ngào. Còn có tiếng người đang cười.

Lòng ta đột nhiên ngẩn ra. Một loại đau đớn không giải thích được từ ngực truyền ra. Ngay cả tay cũng run rẩy.

Đến gần một gian nhà trong đó. Càng gần, ta liền nghe thấy càng rõ ràng. Cơ hồ hàng phòng nhỏ này đều tràn đầy một loại âm thanh làm cho ta cảm thấy chán ghét.

Tiếng rêи ɾỉ, tiếng gầm gừ, tiếng khóc. Âm thanh chân bàn đung đưa, dạng âm thanh gì cũng có.

Đứng ở trước một cánh cửa trong đó, đưa ngón tay ra, muốn đẩy cửa ra, lại thu hồi lại. Hai hàng lông mày khóa chặt, lại có chút sợ hãi nhìn thấy tình cảnh bên trong, Nhưng trong lòng có một âm thanh nói cho ta, nếu như ta không mở ra cánh cửa này, ta nhất định sẽ hối hận cả đời.

Âm thanh bên trong càng ngày càng lớn, ta nghe vào trong tai, thậm chí có loại xung động muốn đập bể cánh cửa này.

Bay lên một cước, đạp cửa ra. Đập vào mắt, chính là mấy cô gái tuổi thanh xuân toàn thân xích͙ ɭõa bị sợi giây cột vào mép giường. Ngoài miệng cũng bị trói vải. Người bởi vì giãy giụa mà bị sợi giây siết ra vết đỏ, nhìn máu tươi tràn lan đáng sợ.

Một cái giường lớn đặt ở giữa phòng nhìn rất hữu tình, có thân thể đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đè lên một cô gái.

Còn có một người đang nằm ở trên người một nữ tử. Làm động tác hạ lưu.

Ta không thấy được mặt nữ tử đó, bởi vì tóc nàng tán ở trên mặt, trong miệng của nàng cũng bị cột vải. Nàng không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có hừ ra một chút âm thanh. Đại biểu nàng rất đau.

Thân thể nữ tử này, ta giống như, đã gặp ở đâu. Nhất thời, ta thất thần ở tại chỗ, thấy được dấu vết trên cổ tay nữ tử đó. Một cái miệng vết thương cũ.

Là nàng? . . . . . Dấu vết khi còn bé bị ta cắn? Là nàng?

Ta thật không tin hết thảy trước mắt là thật. Giống như điên la lớn lên, "Các ngươi đang làm gì?"

Là ta tới quá nhanh? Bọn họ lại còn chưa phục hồi tinh thần lại. Mấy người kia tay vẫn còn ở trên người nàng dao động, tim ta như bị đao cắt.

"A. Quận chúa." Ba người đàn ông ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, liền sốt ruột quỳ xuống.

"Tốt. Rất tốt. . . Rất tốt. . ." Ta cười gằn, nắm chặt bàn tay, chỉ về bọn họ. Tức giận đến cả người không ngừng run rẩy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là đem bọn họ chém thành muôn mảnh.

"Quận. . . Quận chúa. . . Chúng tiểu nhân." Lại còn dám nói chuyện.

"Rất tốt. Các ngươi hôm nay sở tác sở vi. Làm cho ta vô cùng vô cùng "cao hứng" ”. Bên chân, chính là quần áo bọn họ cởi ra. Một cái quan đao vừa vặn ở bên chân ta. Ta đem đao cầm lên. Xông tới.

"Ta muốn các ngươi chết. . . Chết. Chết. Chết. Chết." Ta không biết võ nghệ, cứ điên cuồng chém như vậy không biết bao nhiêu lần. Lúc dừng lại, chỉ thấy ba người cũng chưa chết, chẳng qua là trên người nhiều chỗ bị đao làm bị thương.

Ta oán hận đem đao bỏ lại, cười lớn.

"Các ngươi không chết? Tốt. . . Ta muốn các ngươi vĩnh viễn cũng không chết được. Người đâu." Một nhóm thị vệ lập tức chạy nhanh đi vào.

Ta đem áo khoác của mình cởi xuống, đem nàng bọc lại. Lạnh lùng phân phó nói "Đem tất cả thị vệ trong trường sinh viện bắt hết toàn bộ lại cho ta. Giam cầm ở địa lao, chém đứt hai tay hai chân. Mười ngón tay toàn bộ đập nát. Lại đem khối thừa ra của bọn họ*, chặt xuống cho chó ăn cho ta. Nhớ kỹ, ta muốn bọn họ còn sống, nếu như chết người nào, các ngươi liền tự mình tiếp nhận những trừng phạt này. Có người kêu khóc, liền cắt đầu lưỡi. Nghe hiểu không. Còn có con mắt bọn họ."

khối thừa ra của bọn họ*: là của quý của mấy thằng đó đó a (tự hiểu) =.=)

Ta không hề biết, chính mình sẽ tức giận đến mức độ này. Hai tay nắm thật chặt ngón tay nàng, thậm chí ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không dám.

Sao lại biến thành như vậy? Ta lại để mặc cho những người đó khi dễ nàng?

Nhưng là, người trước mặt, thật sự là nàng sao?

"Toàn bộ lui ra cho ta." Ta phất tay áo, không muốn để cho người khác nhìn thấy nàng. Thiếu nữ vốn bị trói cũng đều được thủ vệ thả ra. Ta lúc này mới thấy rõ. Những cô gái này, chính là kẻ đần độn. Có hai người, là tàn tật. Bây giờ ngay cả khóc cũng không khóc nổi.

"Những cô gái này vốn chính là dùng để tuẫn táng. Quận chúa đại nhân. Chúng tiểu nhân đυ.ng đến các nàng có quan hệ như thế nào? Không đáng tội chết đi." Ngoài cửa, lục tục có tiếng ồn ào. Phỏng chừng những phòng khác, cũng đang phát sinh chuyện như vậy.

"Không đáng tội chết? Ngươi có biết hay không ta hận không thể đem các ngươi dầm nát cho chó ăn? Không. Trừng phạt như vậy quá nhẹ. Ta muốn các ngươi sống ở trong địa lao, sống không được chết không xong........" Ta càng nghĩ càng tức giận, càng ngày càng không thể bình tĩnh.

Năm đó ta không thể từ trong tay phụ vương cứu nàng, ta đã xem như là vô dụng. Hôm nay còn trơ mắt nhìn nàng chịu hết mọi khi dễ. Để cho ta làm sao không tan nát cõi lòng?

"Quận chúa. Nơi này có một người không phải thị vệ. Giống như là đồ đệ của Triệu đạo trưởng." Một tiểu thị vệ to gan đến gần ta nói.

"Đạo sĩ?" Ta hí mắt. Chỉ thấy một tên đàn ông dáng dấp thô kệch bị đè ép.

"Chính là hắn."

"Quận chúa đại nhân. Chúng tiểu nhân oan uổng. Tất cả chuyện đều là hắn giựt giây bọn tiểu nhân. Hắn nói không quan trọng. Cho nên chúng tiểu nhân mới tiến vào, Quận chúa đại nhân tha mạng." Tiếng gào khóc một mảnh.

Ta cắn răng nghiến lợi nhìn người quỳ dưới đất. Hắn cũng không nói lời nào ngược lại trợn mắt nhìn ta. Ánh mắt kia tràn đầy khinh thường. Ta bay lên một cước đem hắn áp ở dưới đất. Dùng chân hung hăng đạp vào sau lưng hắn.

"Đem tất cả mọi người đều đè xuống cho ta, dụng hình như cũ. Đem hắn trói lại cho ta, trước không cần dụng hình. Tối hôm nay. Mời tất cả đạo sĩ đến dự tiệc cho ta."

===================

Ngược chết ta (╥_╥)