Lưu Luyến

Chương 2

Năm nay, ta mười tuổi. Nàng mười bốn. lúc ta bảy tuổi vυ' nuôi mắc bệnh mà chết. Chỉ để lại nàng cùng ta làm bạn. Cuộc sống ngược lại cũng nhàn nhã tự tại, có thể ngày ngày gặp nhau. Có thể tâm sự với nhau.

L*иg chim treo ở trong đình không có móc chặt, một con chim nhỏ từ bên trong bay ra. Không biết ở nơi nào bị thương, lại bay trở lại, rơi trên mặt đất.

Ta ôm nó hướng về phía nàng mắng,  "Trầm Ngư Hàn, ngươi tên ngu ngốc này."

" Dạ. . Chủ nhân. ." Nàng nhẹ nhàng quay về.

"Ngươi tại sao làm bị thương con chim nhỏ của ta? Gϊếŧ chết nó, ngươi có mấy cái mạng cũng không bồi thường nổi." Ta biết không phải là nàng làm hại, chẳng qua là không nhịn được muốn khi dễ nàng. Hất đầu. Dưới chân đá một cái, một đống tàn tuyết rơi xuống trên người nàng.

Có một khối băng còn vừa vặn đập vào trên mặt nàng. Nàng bị đau, ngồi chồm hổm xuống. Giống như thật sự rất đau.

"Đừng giả bộ, ta muốn đi ra ngoài chơi, ngươi phải phụ trách đem chữ viết của ta viết tốt. Nếu như phụ vương nhìn ra là ngươi viết, ngươi nhất định phải chết." Bỏ lại một câu nói, ta ôm chim nhỏ liền hướng về phía viện của ca ca chạy đi.

Đại ca thích nhất là chim, Đem chim nhỏ mang đi chỗ hắn nhất định có thể trị được.

" Thế nhưng, chủ nhân người còn có thứ khác chưa làm. Vương gia nói muốn ta dạy người nữ công. Còn có. . ." Nàng sốt ruột kéo ta lại.

Khí lực của nàng không lớn, thế nhưng ta vóc dáng nhỏ. Bị nàng kéo một cái bắt quay đầu lại.

"Uy........Vậy thì có cái gì. Ngươi làm liền được rồi." Ta quẳng tay nàng ra. Đột nhiên, người nhẹ một chút. Nguyên lai là bị nàng bế lên.

"Thật xin lỗi, mệnh lệnh của Vương gia lớn nhất. Mời Quận chúa không nên làm khó ta, được không?" Mặt nàng bị đông lạnh tím bầm đến gần ta. Ta không cần suy nghĩ một cái tát đè lại mặt nàng "Không được. Ta phải đi ca ca nơi đó."

"Ta.......ta giúp chim nhỏ băng bó, Quận chúa đại nhân xin người thương xót, nhanh đi về được không?" Nàng hai cái tay ôm ta. Hướng trong kéo. Ta liều mạng hướng ra phía ngoài tránh, chính là tránh không được.

"Ngươi còn không buông tay, ta sẽ khóc nga. Chờ một chút phụ vương ta tới, ngươi có chịu được." Ta xoay người nắm mặt của nàng hướng hai bên kéo. Thấy nàng từ đầu đến cuối không thả, dứt khoát cắn một cái trên cổ tay trái của nàng.

"A. . ." Nàng bị đau đứng lên. Mấy bông tuyết rơi vào trên cái mũi của ta. Ta đánh một cái nhảy mũi mới rơi xuống.

Dấu răng thật sâu in ở trên tay của nàng. Tia máu từ trong vết thương rỉ ra. Một giọt một giọt rơi xuống đất, bạch sắc cùng huyết hòa tan chung một chỗ.

"Hừ, cho ngươi bắt ta." Ta hất đầu, ngay cả chim nhỏ cũng không cần. Liền tự ý muốn chạy đi.

"Vân Hảo Ninh, ngươi. . ." Thật bất ngờ thấy vẻ mặt nàng tức giận. Nàng thế nhưng cho tới bây giờ cũng không tức giận.  Ít nhất, thời điểm đối mặt ta cái này Quận chúa sẽ không tức giận như vậy.

"Ngươi ai a ngươi. Lại dám gọi thẳng tên của ta. Ta nói cho phụ vương, để cho ông ấy cho ngươi ăn roi một hồi." Ta nắm nên một cái tuyết cầu, hướng về phía nàng ném tới.

"Ta hôm nay không đánh ngươi, ngươi cũng không biết cái gì là tôn trọng." Nàng chụp tới tay áo, vọt tới. Trên cổ tay tia máu vẫn còn đang chảy, người này, không biết đau sao?

"Ha ha ha ha.........Ngươi tới đuổi ta........Nhìn ngươi ngốc như vậy. Đuổi không kịp đi. . Ha ha. ." Ta ở trong tuyết chạy tới chạy lui. Nàng liền ở phía sau đuổi. Ta vừa chạy còn một bên ném tuyết cầu. Hướng về phía nàng kêu to

"Trầm Ngư Hàn, đại ngu ngốc..........Không ai muốn.........ha ha ha ha........"

"Ngươi. . . ." Nàng bị chọc tức mặt đỏ rần. . Bóp một cái tuyết cầu hung hãn ném vào trên mặt ta.

Thật ác độc a, đập vào mặt ta đều đau nhức.

"Ta ném chết ngươi. ."

Nàng cười. Ở trong đầy trời bông tuyết, lần đầu tiên biết, có người cười, sẽ ấm áp như vậy.

Nàng không đẹp, là một cô gái một bình thường mà bình thản. Nàng thích mặc quần áo vải thô, bởi vì nàng nói, đó mới là quần áo thích hợp với nàng.

Ở trên người nàng, ta thấy được ấm áp. Thấy được nàng dành cho ta quan tâm cùng nước mắt.

Nhớ lại khi còn bé nàng bị ta đá đi, gương mặt đó, làm sao cũng không xuy tan được.

Nàng tôn ta làm chủ, ta nhưng như thế nào đối đãi nàng?

Mỗi lần nhớ tới, cảm thấy mình sở tác sở vi, thật là đáng với nàng không chịu nổi.

Mười bốn tuổi mùa đông, ta một mực đang suy nghĩ một cái vấn đề, nếu như có một người từ nhỏ bồi ngươi cùng nhau lớn lên, cả hai đều là nữ tử,  đây nên coi như là thanh mai trúc mã, hay là coi như là khuê phòng mật hữu chứ ?

Có lẽ, cả hai loại này đều không phải, hoặc là, là oan gia đi. Cũng hoặc là, căn bản cái gì cũng không phải. Sống chung quá lâu, đã không biết, mình muốn rốt cuộc là cái gì.

Một năm này, nàng lập gia đình, là một người làm trong phủ, tên là Tần Dạ. Ở trong phủ phụ trách nữ quyến ra vào an toàn. Dáng dấp coi như là tuấn tú, duy nhất khuyết điểm chính là quá có dã tâm. Nhưng một mực không thành công.

Ta cùng người này mặc dù không có bao nhiêu qua lại, nhưng luôn cảm thấy hắn đối với ta, ẩn hàm địch ý. Nếu nói là vì sao, ngay cả chính ta, đều là đầu óc mơ hồ.

"Trầm Ngư Hàn, đi ra, ta dẫn ngươi đi xem ta săn thú." Đúng là rét đậm,  bởi vì mấy năm chưa từng có chiến sự, phụ vương cùng mấy vị ca ca đều muốn đi săn bắn,  hoạt động gân cốt. Tự nhiên cũng mang theo ta.

Mà ta, tự nhiên cũng không thiếu được mang theo ta thϊếp thân nha hoàn. Chúng ta cách thành một trăm dặm hạ trại. Liên tục ba ngày đi săn. Hôm nay mới là ngày thứ nhất. Sơ sơ cảm nhận được chỗ đi săn rất tốt,  ít nhiều có chút không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là chạy đến tìm nàng.

Chỗ nàng ở, là một lều vải nhỏ, mặc dù không lớn, nhưng là đồ còn đầy đủ. Bởi vì Quận chúa cùng người làm không thể ở cùng một lều, cho nên ta cũng không có kéo nàng ở chung với ta.

Giờ phút này, nàng lại không có ở trong lều. Ta ngửa mặt trông lên trời, bầu trời đều đen hết. Nàng có thể đi đâu.

Sau lưng, một cổ ấm áp thân thể tiến lên nghênh đón, có chút lạnh như băng đầu ngón tay lướt qua trên mặt ta, cuối cùng dừng ở trên đôi mắt của ta. Một mảnh đen nhánh. Nhưng trong lòng sáng lên.

"Đoán một chút ta là ai. ." Nàng cố ý thay đổi thanh âm, thân thể ấm áp làm cho ta không muốn rời đi.

Khẽ mỉm cười, ta đơn độc hướng về phía sau phủ lên thắt lưng nàng một chút, sau đó nói "Trò ngây thơ như vậy cũng chỉ có thϊếp thân nha hoàn ngốc của ta mới nghĩ đến........"

Nàng lập tức buông lỏng tay, lui ra mấy bước, ta xoay người lại, nàng, mặt nàng tức giận đỏ bừng nhìn chằm chằm ta "Ta tuổi tác so với ngươi lớn hơn, không cho phép nói ta ngốc. . Ngươi rất không lễ phép ."

"Ha ha? Cũng là bởi vì ngươi so với ta lớn hơn, ngươi còn như vậy ngây thơ, mới nói ngươi ngốc a." Ta rất trực tiếp thổ lộ ý nghĩ của mình. Nhún nhún vai, bắt lại tay nàng kéo đi về phía trước.

"Uy. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Quận chúa cũng không đem nô tài khi dễ có được hay không?" Nàng tựa hồ thật có điểm nổi giận, hất tay ta ra. Tự đi vào trong lều, ngồi ở mép giường sinh hờn dỗi.

Ta gãi gãi đầu, người này hôm nay là thế nào? Làm sao như vậy dễ dàng sinh khí? Bình thường đều là rất vui vẻ đùa giỡn.

"Làm sao rồi. Ngươi sinh khí rồi? Uy, ta chưa nói ngươi cái gì tốt không tốt, so với ta ngốc có cái gì không tốt? Coi như ngươi là một đứa ngốc, ngươi vẫn đều là Ngư Hàn mà............." Ta ngồi tựa vào nàng, giày đυ.ng vào giày của nàng, sau đó nhìn lông mày nhăn lại của nàng chậm rãi bình phục.

"Quận chúa, ngươi nói, nếu như có một ngày ta không ở bên người ngươi, ngươi sẽ như thế nào?" Nàng nửa dựa vào đầu ta, dùng giày đá cái chân đang lộn xộn của ta.

"Làm sao có thể. Ngươi còn có nơi khác có thể đi? Là nơi nào? Không cho phép. Ngươi muốn có người thân có thể dựa vào, vậy ta liền phái người đi gϊếŧ sạch những người này. Để cho ngươi vĩnh viễn cũng không có chỗ có thể đi, vĩnh viễn cũng chỉ có thể bồi ta." Ta trợn mắt nhìn nàng một cái, mới rất lãnh tĩnh quay về phía nàng.

"Tại sao ngươi cực đoan như vậy? Hảo Ninh ngươi tại sao có thể nói ra những lời này?" Nàng chợt đứng lên. Nhảy mấy bước, đi vào trong lều, mới ngừng lại. Làm cho ta không thấy được dáng vẻ của nàng.

"Ta vốn là tàn nhẫn, chẳng lẽ ngươi một mực không biết?" Cười nhạt, nắm lấy tay nàng. Gắt gao bóp lấy.

"Ngươi hù dọa ta. Hảo Ninh." Nàng muốn rút tay về. mà bị ta lôi kéo, làm sao cũng không thu về được.

"Sau này đều không chuẩn ngươi nói những thứ này. Còn ta một ngày ngươi sẽ không thể rời đi ta." Thật ra thì, trong lòng ta  không bình tĩnh, thậm chí sợ lời nói vừa rồi của nàng. Nàng sẽ rời đi? Từ khi ta sinh ra đến bây giờ nàng cũng chưa bao giờ rời xa ta, tại sao lại đột nhiên nói những lời này?

Giang hai cánh tay, từ phía sau ôm lấy nàng, nàng hơi giãy giụa, trốn tránh.

"Quận chúa, xin trở về đi. Ta muốn nghỉ ngơi."

"Không được, ta không trở về, Trầm Ngư Hàn ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi?" Ta vẫn nắm tay không thả, bị nàng hai tay đẩy ra ngoài. Ta đứng ở bên ngoài, hét lớn.

"Hảo Ninh,  ngươi nghe lời. Ta muốn yên tĩnh một mình. Được không?" Bên trong truyền tới âm thanh nhỏ nhẹ của nàng. Làm cho ta không có cách nào không nghe lời nàng.

"Kia. . Vậy không cho phép ngươi suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như ngươi không ngủ được, tới tìm ta. Ta mang ngươi đi cưỡi ngựa chơi."

Không biết làm sao, ta không thể làm gì khác hơn là về lều của mình.

Không nghĩ tới, lần này, là lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng nguyên vẹn.