Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 234: Chuyện của mười năm trước

"Hả? Đại hiệp biết hắn sao?"

Nghê Diệp Tâm sửng sốt một chút, kỳ quái nhìn Mộ Dung Trường Tình. Quan Trang chịu ân của Nghê Diệp Tâm trước đây, mà vì sao Mộ Dung Trường Tình cũng biết Quan Trang. Điều này quá kỳ quái.

Quan Trang nâng tay gãi gãi sau đầu, nói:

"A? Ngươi nhận ra ta."

Quan Trang không có ấn tượng gì đối với Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

"Mười năm trước tiếng tăm Quan đại hiệp rất lừng lẫy, ta tất nhiên biết. Bất quá vì lúc đầu ngươi có râu quá nhiều cho nên không nhận ra thôi."

Quan Trang ngượng ngùng cười, nói:

"Đó đều là chuyện của nhiều năm trước, không cần đề cập tới. Không có râu ta cũng không quen."

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình nói ra thân phận của Quan Trang, bất quá đối với Nghê Diệp Tâm mà nói căn bản không có tác dụng gì. Bởi vì Nghê Diệp Tâm hiện tại không là người giang hồ, cho nên cũng không quen biết ai.

Quan Trang để râu kỳ thật là cố ý. Hắn không muốn để người ta nhìn thấy diện mạo của hắn.

Mười năm trước, trên giang hồ có một vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy họ Quan, nhưng khi đó hắn cũng không phải tên Quan Trang. Tên Quan Trang là hắn tự mình đổi lại.

Võ công Quan Trang cũng coi như là xuất thần nhập hóa. Năm đó hắn còn trẻ ở trên giang hồ đã danh chấn một thời, không biết có bao nhiêu người kính nể, nghe nói thiếu một chút nữa đã làm Võ Lâm Minh Chủ. Chỉ tiếc là Quan Trang không thích bị bó buộc cho nên từ chối.

Sau vài năm, Quan đại hiệp đột nhiên mất tích, cũng không có ai biết xảy ra chuyện gì. Có người nói Quan đại hiệp đã chết, là bị người Ma giáo hạ độc thủ. Có người nói Quan đại hiệp thoái ẩn giang hồ, đến một nơi thế ngoại đào nguyên ẩn cư.

Tất cả mọi người đều không biết Quan đại hiệp ở đâu.

Quan Trang để râu, thay đổi tên. Tuy rằng hắn còn đi lại trên giang hồ, bất quá có rất ít người nhận ra hắn.

Vốn dĩ cây đại đao của Quan Trang chính là vật tượng trưng cho thân phận, nhưng đã bị hắn làm cho dơ hề hề, trên mặt đầy rỉ sét cặn bã, đã lâu không có ai nhìn ra.

Mộ Dung Trường Tình đã nghe qua danh tiếng Quan đại hiệp, cũng đã gặp mặt. Nhưng Mộ Dung Trường Tình không có hiện thân, cho nên Quan Trang cũng không nhận ra hắn.

Quan Trang để râu xồm, người khác nhìn không ra diện mạo hắn như thế nào. Mộ Dung Trường Tình cũng không nghĩ tới hắn chính là Quan đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy năm đó.

"Ai nha, ta thiếu chút nữa đã quên. Quan đại ca có nhìn thấy cháu ta không? Sao đi nơi nào cũng tìm không thấy."

Quan Trang nhanh chóng nói:

"Ở trong phòng ta. Vào trong phòng đi, các ngươi mau vào đi. Cô nương bị thương."

"Cái gì?"

Nghê Diệp Tâm cả kinh, chạy nhanh theo Quan Trang. Quả nhiên vào trong liền nhìn thấy Thập Nữ nằm ở trên giường, lúc này đã ngủ rồi, bởi vì thân thể suy yếu cho nên ngủ thật sự trầm.

Mộ Dung Trường Tình bước nhanh vào, sau đó dò xét mạch môn của Thập Nữ. Mạch tượng bình thường, tuy rằng suy yếu nhưng xem như còn vững vàng.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Sao lại thế này? Thời điểm rời đi không phải rất tốt sao? Như thế nào lại bị thương?"

Quan Trang lộ ra thần sắc tức giận, nói:

"Thời điểm ta tìm được thì thấy một hắc y nhân tấn công A Thập cô nương. Ta đến quá muộn, A Thập cô nương trúng một chưởng, bị nội thương."

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình khó coi, Nghê Diệp Tâm lại lắp bắp kinh hãi, nói:

"Bị người ta tấn công?"

Có lẽ bởi vì bọn họ nói chuyện quá lớn, cho nên Thập Nữ bị đánh thức.

Thập Nữ nói mê một tiếng, liền thong thả mở mắt. Lúc này trong phòng đã mờ tối, Thập Nữ nhất thời không nhìn rõ ràng. Khi nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đứng ở mép giường, hắn lập tức liền muốn xoay người ngồi dậy.

"Ngươi đừng nhúc nhích."

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói. Quan Trang nhanh hơn, đến bên cạnh Thập Nữ, ngăn chặn bờ vai của hắn, nói:

"A Thập cô nương đừng ngồi dậy, cần tĩnh dưỡng mới được."

Thập Nữ vừa mở mắt ra liền thấy được Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm, đã thực kinh ngạc, đột nhiên lại thấy Quan Trang càng kinh ngạc gấp đôi.

Giọng của Quan Trang rất dễ nhận biết, nhưng mà mặt hắn...

Thập Nữ trừng mắt, vẻ mặt chấn kinh nhìn Quan Trang. Chấn kinh đến đôi mắt trừng lớn, chỉ chăm chăm nhìn vào mặt Quan Trang mà không nói ra lời.

Quan Trang cười ngây ngô một tiếng, sờ sờ mặt mình, nói:

"Ta vừa cạo râu để bôi thuốc trên mặt, có phải đáng sợ hay không?"

Má phải Quan Trang có một vết thương rất sâu, là do kiếm khí gây ra. Hiện tại vết thương không còn chảy máu, đã bôi một ít thuốc, cũng không có xử lý tốt, làm cho lung tung rối loạn.

Thật ra Thập Nữ không chấn kinh vì hắn không có râu và có râu khác nhau như hai người, mà còn vì lý do khác.

"Thế nhưng lại là...... ngươi."

Quan Trang cười, vẻ mặt ngây ngô nói:

"Các ngươi sao đều nhận ra ta?"

Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới danh tiếng Quan Trang lại lớn như vậy, cả Thập Nữ cũng biết về Quan Trang. Xem ra chỉ có một mình Nghê Diệp Tâm là đồ quê mùa, ai cũng không biết.

Thập Nữ đúng là biết Quan Trang. Tuy rằng tiếng tăm của hắn danh chấn ở mười năm trước, Thập Nữ lúc ấy còn rất nhỏ bất quá cũng đã nghe nói qua. Nhưng Thập Nữ cũng không phải bởi vì cái này mà chấn kinh, hắn còn có một việc khác chưa nói ra. Yên lặng nuốt lời nói trở về trong bụng, rốt cuộc hắn không có tiện nói chuyện, dứt khoát không lên tiếng.

Nghê Diệp Tâm quả thực vò đầu bứt tai, vừa thấy Thập Nữ có chuyện chưa nói, liền muốn biết bí mật kia. Mà Mộ Dung Trường Tình càng muốn biết một việc khác.

Mộ Dung Trường Tình muốn đem Thập Nữ mang về phòng, Quan Trang có điểm lưu luyến. Bất quá Thập Nữ là cháu của Nghê Diệp Tâm, hắn cũng không thể lưu người ở phòng mình. Huống hồ trong phòng hắn có bốn đại nam nhân ở chung. Chỉ là hiện tại những người đó còn chưa có trở về, cho nên tạm thời không có ai, trong chốc lát bọn họ trở liền không có tiện.

Quan Trang dứt khoát nói:

"Ta tới ôm cô nương đi."

Thập Nữ lắc đầu, muốn tự mình xuống giường đi. Quan Trang lại không cho phép. Tay chân nhanh nhẹn, hắn chặn ngang bế Thập Nữ lên dễ dàng như trở bàn tay.

Quan Trang một thân đều là cơ bắp, ôm Thập Nữ quả thực rất vững chắc. Hắn ôm người đem tới phòng bên cạnh. Dọc đường đi vẻ mặt hắn đều bình ổn, cũng không có một chút hoảng hốt.

Quan Trang đem người đặt ở trên giường, đắp chăn cẩn thận cho Thập Nữ rồi mới lưu luyến đứng lên nói:

"A Thập cô nương, ta ở ngay bên cạnh, nếu có cái gì cần phân phó liền tới tìm ta...... Không, không, A Thập cô nương không tiện đi lại, lớn tiếng kêu một tiếng cũng được, ta sẽ nghe thấy."

Thập Nữ tựa hồ đang suy nghĩ, nghe hắn nói chuyện thì nhìn hắn một cái, cũng không có trợn trắng mắt, ngược lại gật gật đầu, xem như đã biết rồi.

Quan Trang tức khắc vui vẻ, mặt mày hớn hở, lúc này mới lưu luyến bước đi.

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, tiễn Quan Trang ra ngoài. Sau khi đem cửa đóng lại, Nghê Diệp Tâm mới thở dài nói:

"Chẳng lẽ thật sự thế giới này cũng trọng vẻ ngoài? Ta nói này A Thập, ngươi không thể vì thấy Quan Trang biến thành soái ca thì liếc mắt đưa tình đối với hắn như vậy chứ."

Thập Nữ còn nhìn ra cửa, như truy tìm bóng dáng Quan Trang, lại như là đang ngẩn người. Hắn nghe Nghê Diệp Tâm trêu ghẹo, tức khắc lliền đỏ mặt, nói:

"Giáo chủ phu nhân đừng trêu ghẹo ta."

Nghê Diệp Tâm nghe thấy cái xưng hô này tức đến dậm chân. Mộ Dung Trường Tình nói:

"Phát sinh sự tình gì?"

Mộ Dung Trường Tình muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thập Nữ đột nhiên bị tấn công, còn bị trọng thương.

Thập Nữ đem chuyện xảy ra ở hoa viên nói cặn kẽ, một chút cũng không dám giấu giếm.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong, liền nói:

"Có người đã chết?"

Thập Nữ gật gật đầu.

"Lúc ấy mùi máu thực đậm, người kia không có khả năng còn sống."

Nghê Diệp Tâm càng thấy kỳ quái.

"Nhưng chúng ta cũng đi ngang hoa viên hai lần mà, cũng không có nhìn thấy người chết, hơn nữa cũng không có ai nói có người đã chết, thi thể cũng không có."

Nơi Thập Nữ miêu tả là góc hoa viên, cũng không phải lối đi nhất định phải đi qua để đến nhà ăn. Bất quá theo lý mà nói, đột nhiên có người chết, cũng không phải là việc nhỏ, sao bọn họ chưa nghe được bất luận động tĩnh gì?

Đệ tử đi tuần tra cũng không hề có động tĩnh, chuyện này quá không bình thường.

Thập Nữ vốn dĩ không nghĩ lo chuyện bao đồng, nghĩ có người chết thì trong chốc lát cũng sẽ có người phát hiện. Không nghĩ tới qua lâu như vậy, mà không có ai phát hiện. Thập Nữ có chút sốt ruột nói:

"Thuộc hạ nói đều là thật, không có nói dối."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Chuyện này rất kỳ quặc. Đại hiệp đi ra ngoài dò xét thử, xem có nghe ai nói tin tức gì về người chết hay không."

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nhìn qua Nghê Diệp Tâm. Thập Nữ là kinh hãi nhìn Nghê Diệp Tâm. Trước nay không ai dám sai sử Mộ Dung Trường Tình thuận miệng như vậy.

Thập Nữ cho rằng Mộ Dung Giáo chủ sẽ phát hỏa. Bất quá Giáo chủ chỉ không vui, rồi cũng xoay người đi.

Thập Nữ mở to hai mắt nhìn, kinh sợ khiến ngực có chút đau. Hắn che miệng ho khan hai tiếng.

Nghê Diệp Tâm cười hì hì nói:

"Đại hiệp chính là quá ngạo kiều, ngươi quen thì tốt rồi."

"......"

Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm lập tức kéo ghế lại ngồi gần mép giường. Thập Nữ vừa thấy tư thế này liền hoảng sợ, hướng vào bên trong dịch một ít, kéo ra khoảng cách cùng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Được rồi, kỳ thật ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Giáo chủ phu nhân, mời nói."

"......"

Bởi vì lòng hiếu kỳ, Nghê Diệp Tâm liền nhịn cái xưng hô này, nói:

"A Thập à, ngươi cùng Quan đại ca trước kia có quen biết phải không? Hử? Các ngươi giống như rất quen thuộc, hơn nữa giống như còn có gút mắt yêu hận gì đó. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi."

Thập Nữ vừa nghe hỏi cái này, lập tức lộ ra biểu tình khó xử. Bất quá Nghê Diệp Tâm chính là Giáo chủ phu nhân, Thập Nữ không dám nghi ngờ, cũng không dám thất lễ.

Thập Nữ do dự một chút, nói:

"Chỉ là trước kia gặp qua một lần mà thôi."

"Đã từng gặp mặt?"

Nghê Diệp Tâm càng tò mò chồm tới, nói:

"Các ngươi thì ra đã sớm biết nhau. Quen khi nào?"

Thập Nữ hồi ức một chút, nói:

"Đại khái...... khoảng mười năm trước."

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nói:

"Đúng là cố nhân nha, nói kỹ lưỡng cho ta nghe xem."

Thập Nữ thật sự là biết nghe lời. Nghê Diệp Tâm bảo hắn nói, hắn liền nói sự thật.

Thời điểm mười năm trước Thập Nữ vẫn còn là cô nhi, tuổi còn nhỏ đã có chút võ công, cũng chưa được Cừu Trưởng lão nhặt về. Hắn lưu lạc ở trên giang hồ, thỉnh thoảng làm việc cho người ta kiếm chút bạc.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền nói:

"Mà ngươi hiện tại cũng không có lớn mà."

Thập Nữ thực nghiêm túc nói:

"Ta đã mười chín tuổi rồi."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cười ra tiếng.

"Ngươi tiếp tục nói đi."

Lúc ấy Thập Nữ bất quá là đứa bé chín tuổi, ở trên giang hồ thật sự thực không dễ dàng. Bất quá Thập Nữ là đứa bé chửng chạc, một khuôn mặt lạnh, làm việc cũng thực nhanh nhẹn.

Thập Nữ nhớ rõ mười năm trước, lúc đó Quan Trang chưa có thoái ẩn giang hồ, tên tuổi của hắn thực vang dội. Thập Nữ từng ảo tưởng mình về sau cũng có thể làm đại hiệp như vậy, sau đó hành hiệp trượng nghĩa, thu thật nhiều đệ tử gì đó.

Bất quá chỉ là nghĩ mà thôi, hắn chưa thấy mặt thật của Quan đại hiệp, chỉ nghe qua tên tuổi.

Nhưng mà thực mau bọn họ liền có dịp gặp gỡ.

Quan đại hiệp đột nhiên biến mất, nghe nói là thoái ẩn giang hồ, kỳ thật cũng không phải như vậy.

Danh tiếng Quan Trang thời điểm đó lừng lẫy, đột nhiên biến mất, kỳ thật là có nguyên nhân, cũng không phải thoái ẩn giang hồ. Mà là Quan Trang đã làm một chuyện sai. Hắn ngộ thương một người.

Quan Trang bởi vì tin vào lời nói dối của người khác mà ngộ thương một người. Người kia bị phế võ công hoàn toàn, luẩn quẩn trong lòng nên tự sát.

Sau khi Quan Trang biết mình hiểu lầm người kia, liền đi tìm tạ lỗi. Nhưng khi hắn đến thì người kia đã chết. Lúc ấy Quan Trang thực chấn động. Cả đời hành hiệp trượng nghĩa, không nghĩ tới lại làm việc hoang đường, quả thực buồn cười đến cực điểm.

Quan Trang tìm được đệ đệ của người kia, nói là để mặc hắn xử trí, muốn báo thù như thế nào cũng được. Người đệ đệ đánh hắn trọng thương, cắt gân tay của hắn, cũng không có gϊếŧ hắn. Bất quá việc này so với bị gϊếŧ còn cho hắn thống khổ nhiều hơn.

Một thân võ công mà Quan Trang tự hào đều bị phế đi. Khi đó hắn căn bản không dậy nổi, cũng không cầm được cây đại đao của mình.

Quan Trang cảm thấy đây đều là báo ứng mà hắn phải chịu, cũng không có một câu oán hận. Nhưng hắn không biết mình nên tiếp tục sống như thế nào. Đã không còn võ công, đôi tay tàn phế, ở võ lâm căn bản không nơi dừng chân.

Ở thời điểm suy sút nhất, hắn còn gặp mấy tên ngụy quân tử mang vỏ bọc danh môn chính phái. Mấy tên ngụy quân tử này trước kia cũng biết Quan Trang, giao tình cũng có thể nói không tồi. Nhưng mấy tên kia nhìn thấy Quan Trang bị thương liền thay đổi thái độ.

Bọn họ là danh môn chính phái, nhưng không so kịp Vô Danh Sơn Trang, võ công cũng không phải đặc biệt cao, muốn trở nên nổi bật thì không có khả năng. Nhưng lúc ấy, bọn họ đột nhiên nhìn thấy một lối tắt để trở nên nổi tiếng.

Bọn họ thấy Quan Trang bị thương, liền muốn nhân cơ hội gϊếŧ Quan Trang, sau đó lấy đầu của hắn. Nếu có người có thể gϊếŧ Quan đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy như vậy không phải chấn động sao?

Mà vì sao phải gϊếŧ Quan đại hiệp, bọn họ có thể bịa ra rất nhiều lý do. Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Tùy tiện cho Quan đại hiệp cái danh ngụy quân tử, tùy tiện bịa đặt một ít tin đồn vớ vẩn, như vậy trên giang hồ sẽ có rất nhiều người biết Quan đại hiệp kỳ thật đáng giận hơn cả người Ma giáo.

Lúc ấy Quan Trang bị thương, hoàn toàn không bằng con chó, căn bản không cách nào địch lại mấy người kia.

Mà đúng lúc ấy, Thập Nữ vừa vặn đi ngang qua, thuận tay cứu Quan Trang.

Thập Nữ cũng không biết người hắn cứu chính là Quan đại hiệp. Sau khi khiến mấy người vây đánh bỏ chạy hắn mới biết người mình cứu là ai, còn biết nguyên nhân Quan đại hiệp bị thương. Thập Nữ lúc ấy thực chấn động, không biết nói cái gì. Quan Trang cảm tạ hắn, nói nếu ngày sau mình không có chết nhất định sẽ tìm được Thập Nữ báo ân.

Quan Trang đi rồi, Thập Nữ cũng không biết hắn thế nào, bởi vì không còn nghe được tin tức gì về Quan đại hiệp nữa. Cũng không biết hắn sống hay chết, trăm triệu lần không nghĩ tới hiện giờ lại gặp mặt.

Quan Trang sau ngày ấy rời khỏi, phải qua rất nhiều năm mới hồi phục thương thế. Tuy rằng võ công không bằng trước, nhưng dùng đại đao là không thành vấn đề.

Hắn để râu, vẫn hành tẩu giang hồ, bất quá đã thay đổi tên. Có phải danh môn chính phái hay không, có thanh danh hay không với hắn mà nói cũng không còn quan trọng.

Thập Nữ thong thả kể, đột nhiên nghĩ đến Quan Trang đã từng nói mình rất giống một người hắn biết trước đây. Thập Nữ nhịn không được tim đập nhanh hơn, có chút hoảng loạn.

Chẳng lẽ Quan Trang nhận ra ta?

Nhưng Thập Nữ lại cảm thấy không có khả năng, lúc ấy hắn mới chín tuổi, qua nhiều năm Quan Trang không có thay đổi nhiều, nhưng Thập Nữ đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa hắn dịch dung, Quan Trang sao có thể nhận ra được?

Thập Nữ miên man suy nghĩ, lại nghĩ tới vừa rồi Quan Trang cùng mình hôn, tức khắc mặt đỏ tai hồng, càng cảm thấy Quan Trang không có khả năng nhận ra mình. Quan Trang nếu nhận ra hắn, liền biết hắn là nam, sao có thể hôn một người nam nhân?

Nghĩ như vậy Thập Nữ liền cảm thấy Quan Trang tuy rằng khuôn mặt không thay đổi nhưng tính cách thay đổi quá lớn. Rõ ràng trước kia là đại hiệp ổn trọng, hiện tại lại là một tên ngu đần cùng háo sắc.

Nghê Diệp Tâm nghe xong chuyện yêu hận của Thập Nữ cùng Quan Trang thì Mộ Dung Trường Tình đã trở lại.

Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi:

"Thế nào? Nghe được tin tức gì?"

Mộ Dung Trường Tình cau mày lắc lắc đầu nói:

"Những đệ tử trong thôn trang còn đang tìm A Thập, cũng không có ai nhắc tới có người chết."

Thôn trang vẫn thái bình. Buổi sáng còn có chút náo loạn, mà hiện tại đã khôi phục an tĩnh, căn bản không có ai phát hiện có người chết, mà thi thể cũng không thấy.