Mộ Dung Trường Tình nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, tức khắc bị Bắp làm tức giận muốn chết. Hắn giơ tay liền bắt được Bắp, sau đó định ném đi.
Bắp hoảng sợ cứng đờ biến thành một cái roi thẳng tắp. Sau đó nó nhanh chóng quấn quanh cánh tay Mộ Dung Trường Tình, còn đáng thương hề hề dùng đầu cọ cọ tay Mộ Dung Trường Tình.
"Gâu, gâu..."
Bắp Rang cũng từ dưới giường chui ra, phe phẩy cái đuôi. Nó đem hai chân trước để ở bên cạnh gối đầu của Nghê Diệp Tâm, còn vươn lưỡi muốn liếʍ Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, tức khắc liền bực. Hắn mới vừa uống xong dấm của nhiều người như vậy, giờ còn phải uống dấm của một con chó ngốc. Quả thực không chịu nổi.
Mộ Dung Trường Tình lập tức vung tay, Bắp ở cổ tay lập tức bị run lên một chút, nhưng không có bay ra ngoài phòng, mà lập tức đáp lên đầu Bắp Rang.
Bắp cùng Bắp Rang tức khắc xoay tròn, liền rời khỏi mép giường.
Nghê Diệp Tâm cũng không biết Bắp Rang trốn ở dưới giường, còn tưởng rằng nó không ở trong phòng. Nó đột nhiên từ dưới giường chui ra, thật đúng là làm người ta sợ muốn đứng tim.
Mộ Dung Trường Tình giải quyết xong cặp đôi rắn chó ngốc, sắc mặt vẫn không tốt lắm. Bởi vì hắn phát hiện, móng vuốt của Bắp Rang thật sự là quá bẩn. Đặc biệt vừa rồi Bắp Rang đã để lại hai cái dấu chân trước ở trên gối của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm vừa nhấc đầu cũng liền phát hiện, tức khắc kêu lên.
"Bắp Rang... mau... mau ra bên ngoài chơi đi."
Bắp Rang không rõ nguyên do, bất quá vẫn thực ngoan, lập tức chạy ra bên ngoài đi chơi. Nhờ như vậy mới tránh khỏi vận mệnh bị làm thành món lẩu thịt cầy.
Mộ Dung Trường Tình thật sự là bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm Bắp Rang chạy ra ngoài, lạnh căm căm nói.
"Về sau không được cho nó lên giường."
"Đương nhiên, đương nhiên. Đại hiệp không phải sẽ ở nơi này sao? Một nữa giường của ta đương nhiên cho đại hiệp."
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cảm thấy đối thoại này nghe thực quỷ dị.
"Được rồi, mau nghỉ ngơi đi. Sắc mặt ngươi rất khó coi, vẫn xanh như màu lá."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nỗ lực muốn dịch thân thể hướng vào trong một chút.
"Đại hiệp đêm qua không ngủ phải không?"
Mộ Dung Trường Tình căn bản là không dám nhắm mắt.
"Không cần lo lắng cho ta. Dù mười ngày không ngủ ta cũng không có gì."
Nghê Diệp Tâm nhịn không được bật cười.
"Đại hiệp mau lên đây, có chút lạnh, chúng ta sưởi ấm cho nhau."
Khai Phong Phủ đích xác không bằng Phúc Thụy Lâu, bất quá mới vừa trải qua một hồi lăn lộn, kỳ thật Nghê Diệp Tâm cũng không lạnh.
Mộ Dung Trường Tình nằm xuống, đem người ôm vào trong ngực, nói.
"Nhắm mắt, mau ngủ, bằng không ta sẽ làm."
Nghê Diệp Tâm một chút cũng không sợ, đắc ý nói.
"Ta là người bệnh, đại hiệp sẽ không dám."
Mộ Dung Trường Tình trước kia đúng là không có gì không dám làm. Nhưng mà hiện tại hắn không biết làm sao phản bác. Hắn không phải không dám mà là luyến tiếc.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát hôn lên trán Nghê Diệp Tâm một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Nghê Diệp Tâm thật sự là mệt mỏi. Vừa rồi hao phí không ít tinh thần, vì lo lắng Bắp bị phát hiện, còn phải lo lắng Mộ Dung đại hiệp bại lộ thân phận, lại lăn lộn một hồi. Lúc này thả lỏng lại cảm giác được cơ thể ấm áp của Mộ Dung đại hiệp, nên thực mau liền ngủ.
Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng vẫn nghĩ tới hai việc.
Một là buổi tối hôm nay tiệc mừng thọ ở Bành phủ bắt đầu. Tuy rằng có Trì Long cùng Triệu Doãn ở đó, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn cảm thấy không yên tâm.
Hai là ân nhân mang mặt nạ đã cứu mình. Hắn tuy rằng võ công thực tốt, nhưng cũng bị những hắc y nhân gây thương tích, hẳn là bị thương không nhẹ, cũng không biết thế nào.
Chỉ là Nghê Diệp Tâm quá buồn ngủ, nghĩ nghĩ trong chốc lát liền tiến vào mộng.
Mộ Dung Tạ bị trọng thương, bất quá cũng không phải quá nặng. Triệu Nguyên Kính băng bó, cũng canh cả đêm, buổi sáng cũng không có thượng triều, cáo bệnh ở trong phủ, một tấc cũng không rời khỏi.
Chờ gần giữa trưa, Mộ Dung Tạ mới chậm rãi tỉnh lại, liền nhìn thấy Triệu Nguyên Kính ở bên cạnh, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhìn là biết không có nghỉ ngơi.
Mộ Dung Tạ vươn tay tới, Triệu Nguyên Kính lập tức cầm tay hắn, nói.
"Ngươi tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"
Mộ Dung Tạ cười nói.
"Đừng lo lắng, ngài xem, ta vẫn khỏe."
Triệu Nguyên Kính kinh hãi khi thấy hắn cố ngồi dậy, vội ôm hắn, để hắn dựa vào trong lòng ngực mình.
"Tiểu Tạ, đừng cố sức."
"Ta không có cố sức. Đã không có gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Triệu Nguyên Kính biết Mộ Dung Ta không muốn mình lo lắng cho nên mới nói như vậy, cúi đầu hôn Mộ Dung Tạ một cái.
"Ngươi nói như vậy sẽ càng làm ta đau lòng."
Đối với Mộ Dung Tạ mà nói, bị thương như ăn cơm, khả năng khôi phục của hắn cũng tương đối tốt. Cố nén đau đớn ngồi dậy hoặc là xuống giường đi lại cũng không phải vấn đề. Nhưng Triệu Nguyên Kính đau lòng không cho hắn xuống giường.
"Ta đút ngươi ăn. Thức ăn đã sớm chuẩn bị."
Mộ Dung Tạ gật gật đầu, hắn đúng là rất đói bụng.
Triệu Nguyên Kính đi gọi người bưng thức ăn vào, sau đó thật cẩn thận đút cho Mộ Dung Tạ ăn.
"Thức ăn nóng, cẩn thận, ăn từ từ."
Mộ Dung Tạ muốn tự mình ăn. Triệu Nguyên Kính dù gì cũng là Vương gia, kinh nghiệm chăm sóc người khác cũng không có, luống cuống tay chân. Thật sự là......
Mộ Dung Tạ bị hắn chọc cười.
Triệu Nguyên Kính rất là bất đắc dĩ nói.
"Cười cái gì chứ."
Mộ Dung Tạ lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác.
"Nghê Diệp Tâm bên kia thế nào?"
Đêm hôm qua Mộ Dung Tạ cứu Nghê Diệp Tâm, phát hiện Mộ Dung Trường Tình tới liền lập tức bỏ đi, cũng không biết Nghê Diệp Tâm thế nào.
"Đừng lo lắng, nghe nói Nghê Diệp Tâm đã trở về phủ Khai Phong, hơn nữa Mộ Dung Trường Tình cũng đi theo."
"Mộ Dung Trường Tình cũng đi theo đến phủ Khai Phong sao?"
Triệu Nguyên Kính gật gật đầu.
"Xem ra hắn thật sự thích Nghê Diệp Tâm."
Mộ Dung Tạ nói xong cũng xuất thần. Triệu Nguyên Kính đưa đồ ăn, hắn cũng không nhìn thấy, cũng không có há mồm ăn. Triệu Nguyên Kính đem bát đũa đặt ở trên bàn, sau đó cúi đầu hôn môi Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ giật mình, duỗi tay đẩy hắn ra.
"Ngài đột nhiên làm cái gì vậy."
Triệu Nguyên Kính duỗi tay nắm lấy cằm hắn.
"Ngươi nhắc tới Mộ Dung Trường Tình lại xuất thần, ngươi nói ta muốn làm cái gì?"
Mộ Dung Tạ sửng sốt.
"Ngài hiểu lầm rồi, ta chỉ là đang nghĩ chính sự mà thôi."
Triệu Nguyên Kính lại hôn Mộ Dung Tạ.
"Đứa ngốc này, khi chúng ta ở bên nhau đừng nghĩ cái gì cả."
Mộ Dung Tạ đỏ mặt, nói.
"Ta nghĩ.... có lẽ Mộ Dung Trường Tình là con ruột của nghĩa phụ."
Triệu Nguyên Kính nghe xong như vậy liền ngây ngẩn cả người.
"Nếu Mộ Dung Trường Tình thật sự là con ruột của nghĩa phụ, ngài có thích hắn nhiều hơn không?"
Triệu Nguyên Kính đang suy nghĩ, đột nhiên nghe Mộ Dung Tạ nói, tức khắc dở khóc dở cười. Hắn thực bất đắc dĩ ôm Mộ Dung Tạ, nói.
"Ngươi suy nghĩ bậy bạ gì đó, sao có thể như thế. Ta thích ngươi không phải bởi vì ngươi là con nuôi của Mộ Dung Yên."
Mộ Dung Tạ nhíu mi.
"Nói dối, nếu ta không phải con nuôi của nghĩa phụ, chỉ sợ ngay từ đầu ngài cũng sẽ không đối với ta tốt như vậy đâu."
Kỳ thật Mộ Dung Tạ nói có lý. Triệu Nguyên Kính chỉ có thể không ngừng hôn hắn dỗ dành.
"Đó là ta không đúng. Nhưng ta cam đoan, ta chỉ yêu một mình ngươi, được chưa?"
Mộ Dung Tạ cảm thấy đây là lời lẽ lừa gạt trẻ con, nhưng vẫn thực thích, thậm chí cảm thấy có chút ấm áp.
"Nhanh khỏe đi."
Triệu Nguyên Kính cắn môi Mộ Dung Tạ, ái muội nói.
"Ngươi không biết ta muốn ngươi bao nhiêu đâu."
Lúc trước ở bên ngoài vốn dĩ Triệu Nguyên Kính cùng Mộ Dung Tạ sắp thành chuyện tốt, bất quá bị Triệu Mục đột nhiên xuất hiện gây ra hiểu lầm mà bỏ dở.
Sau đó Mộ Dung Tạ muốn đi làm một chuyện, không thể nói cho Triệu Nguyên Kính, cũng không muốn liên lụy hắn, cho nên luôn xuất quỷ nhập thần.
Khi Triệu Nguyên Kính trở lại Khai Phong, Mộ Dung Tạ cũng thường xuyên tới tìm hắn, nhưng mỗi một lần đều ở không lâu, căn bản không có cho Triệu Nguyên Kính thời gian làm chuyện thân mật.
Bởi vì Mộ Dung Tạ kiên trì không nói cho Triệu Nguyên Kính biết mình đang làm cái gì, Triệu Nguyên Kính có hỏi cũng như không. Hiện tại Triệu Nguyên Kính rốt cuộc đã biết hắn đang làm cái gì. Hơn nữa Mộ Dung Tạ không tính toán trở về đó. Điều này làm Triệu Nguyên Kính thở phào nhẹ nhõm. Triệu Nguyên Kính thậm chí cảm thấy may mắn vì lần này Mộ Dung Tạ chỉ bị trọng thương, nếu có thêm lần sau nữa thì sẽ thế nào.
Lúc trước Mộ Dung Tạ nói có người muốn hắn gϊếŧ Triệu Nguyên Kính, chỉ sợ đó cũng là mệnh lệnh của sư phụ Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Tạ vì có thể tiếp tục nằm vùng nên chỉ có thể làm bộ xuống tay với Triệu Nguyên Kính để lừa sư phụ của Mộ Dung Trường Tình.
Vì Triệu Nguyên Kính không có chết, còn bình an trở về Khai Phong, nên sư phụ của Mộ Dung Trường Tình đã hoài nghi. Mộ Dung Tạ biết không thể nào trở về đó.
Mộ Dung Tạ nghe Triệu Nguyên Kính nói thì nhịn không được đỏ mặt. Đừng thấy hắn tính tình âm trầm bất định, hơn nữa giỏi bày mưu lập kế thì cái gì cũng rành mạch. Bất quá tuổi hắn cũng không lớn, đối với chuyện tình cảm không có kinh nghiệm, nên thực dễ dàng thẹn thùng.
Mộ Dung Tạ vốn dĩ làn da đã trắng, bị thương mất máu lúc này làn da càng trắng bệch, đột nhiên mặt đỏ lên, cổ cũng hồng, nhìn đặc biệt mê người.
Mộ Dung Tạ nghe hô hấp Triệu Nguyên Kính trở nên dồn dập, đột nhiên xoay người, sau đó nâng tay phải ôm lấy cổ Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính ngăn lại.
"Cẩn thận miệng vết thương, đừng lộn xộn."
Gương mặt Mộ Dung Tạ hoàn toàn đỏ, không dám nâng lên.
"Tay phải không có bị thương, có thể động. Hơn nữa......"
Mộ Dung Tạ nói tới đây, âm thanh trở nên nhỏ xíu, sau đó cắn cắn môi, hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thì thầm bên tai Triệu Nguyên Kính.
"Hơn nữa.... ngài muốn làm cái gì.... ta đều... có thể làm."
Đây tuyệt đối là mời gọi trắng trợn. Mộ Dung Tạ càng nói giọng càng nghẹn lợi hại. Triệu Nguyên Kính rất là bất đắc dĩ.
"Tiểu Tạ, đừng náo loạn, ngươi bị thương, cần nghỉ ngơi."
"Đã nói vết thương không có việc gì."
Mộ Dung Tạ tựa hồ có chút buồn bực, hắn dứt khoát há miệng cắn thùy tai, còn vươn lưỡi liếʍ cằm Triệu Nguyên Kính.
"Râu của ngài đâm ta."
Triệu Nguyên Kính đau đầu muốn chết. Mộ Dung Tạ bị thương nhưng còn như vậy, thực sự sẽ làm hắn không cầm cự được. Nhưng hắn lại không dám quá dùng lực, sợ chạm vào vết thương của Mộ Dung Tạ.
Triệu Nguyên Kính vừa hôn môi, đồng thời duỗi tay ra sau cổ nhẹ nhàng vuốt ve. Triệu Nguyên Kính muốn an ủi Mộ Dung Tạ một chút, để hắn thả lỏng.
Triệu Nguyên Kính có thể cảm giác được Mộ Dung Tạ bất an, có chút đau lòng.
Mộ Dung Tạ bị hôn thực mau đầu óc đã trống rỗng, chỉ biết há mồm thở hổn hển.
Triệu Nguyên Kính để trán chạm vào trán Mộ Dung Tạ, nói.
"Tiểu Tạ ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ, biết không?"
Mộ Dung Tạ mê mang nhìn hắn, bỗng nhiên nói.
"Ta có chút sợ hãi, sợ không còn thời gian ở cùng ngài."
Triệu Nguyên Kính đã sớm biết hắn trong lòng nghĩ như thế nào, nhẹ nhàng ôm hắn, nói:
"Đừng sợ, chúng ta có rất nhiều thời gian. Dù người kia thần thông quảng đại, chỉ cần ngươi ở trong phủ của ta thì tuyệt đối an toàn."
Sư phụ của Mộ Dung Trường Tình có ý tạo phản. Ông ta chuẩn bị lâu như vậy, cũng đã thất bại một lần, tuyệt đối không thể qua loa hành sự. Triệu Nguyên Kính tốt xấu gì cũng là Kính Vương, nếu có người dám can đảm xông vào vương phủ, chẳng khác trắng trợn tạo phản. Bọn họ chưa có chuẩn bị kỹ càng tuyệt đối không có khả năng phô trương binh lực.
Mộ Dung Tạ không an tâm. Triệu Nguyên Kính dỗ dành trong chốc lát, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Mộ Dung Tạ an tĩnh trong chốc lát, đột nhiên nói.
"Ta muốn đi tìm Nghê Diệp Tâm."
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tuy rằng vẫn luôn truy tìm và điều tra về tổ chức Xà Văn Đồ Đằng. Nhưng hiểu biết của họ về tổ chức Xà Văn Đồ Đằng lại không bằng Mộ Dung Tạ đã có thời gian dài ở trong tổ chức này.
"Ngươi không thể đi ra ngoài. Ta cho người đi phủ Khai Phong, tìm lý do đem Nghê Diệp Tâm tới đây."
Mộ Dung Tạ lắc đầu.
"Nghê Diệp Tâm cũng bị thương, Mộ Dung Trường Tình sẽ không cho hắn đi đến đây đâu."
"Ta tất nhiên có biện pháp."
Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại trời cũng sắp tối. Muốn ngồi dậy, bất quá eo bị thương không thể dùng lực, cử động vẫn có chút khó khăn.
Mộ Dung Trường Tình ngủ rồi, bất quá Nghê Diệp Tâm vừa động, hắn liền tỉnh lại.
"Thành thật chút đi, đừng nhúc nhích."
"Ta muốn uống nước."
"Nằm đi, ta đi lấy nước cho ngươi."
Có lẽ mặt trời đã xuống núi nên nhiệt độ cũng giảm, Mộ Dung Trường Tình rời giường, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy thật lạnh.
Mộ Dung Trường Tình mới vừa bưng một ly nước ấm cho Nghê Diệp Tâm, liền nghe được có người gõ cửa.
"Nghê hộ vệ? Còn nghỉ ngơi sao?"
Nghe giọng của Tôn tiên sinh, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng trả lời.
"Ta đã dậy."
Mộ Dung Trường Tình thực không vui, cũng không muốn đi mở cửa. Bất quá Nghê Diệp Tâm nhờ hắn đi, hắn cũng không thể không đi.
Tôn tiên sinh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một cái hộp, cửa mở liền đi vào.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là mở cửa, một câu cũng không nói. Tôn tiên sinh cũng chỉ nhìn hắn một cái, sau đó liền đến mép giường.
"Tôn tiên sinh tìm ta có chuyện gì?"
Tôn tiên sinh đem hộp trong tay đặt ở mép giường, nói.
"Bao đại nhân vừa rồi tiến cung đã gặp được đại công tử Triệu Mục của Kính Vương phủ. Đại công tử nói cái hộp này là của Kính Vương muốn chuyển đến cho ngươi. Chuyện rất trọng đại, nên đã nhờ Bao đại nhân mang về."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền sửng sốt. Bao đại nhân đã thành nhân viên chuyển phát nhanh sao. Cũng không biết Triệu Nguyên Kính đưa tới cái gì mà thần thần bí bí như vậy.
"Để ta mở."
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm muốn mở hộp, lập tức lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, liền đem hộp giao cho Mộ Dung Trường Tình.
Tôn tiên sinh cũng tò mò muốn biết trong hộp có cái gì, nhưng không có hỏi nhiều, giao hộp cho Nghê Diệp Tâm xong liền rời đi.
Mộ Dung Trường Tình sờ sờ hộp kiểm tra. Bên trong cũng không có ngăn ngầm hoặc là cơ quan, cũng không có khóa, chỉ cần tháo nút thắt là mở ra.
Bên trong là một cái mặt nạ.