[Harry Potter] Tự Do Quay Trở Lại

Chương 197: Bao vây

Lúc cảnh kế còn chưa tới, Tom đột ngột nghe bên vành tai truyền đến một vài âm thanh, tiếng kêu thảm thiết, kêu thảm thiết thống khổ do gặp lời nguyền tra tấn, mà âm thanh kia đáng sợ ở chỗ: đó là âm thanh của chính hắn.

Ba mươi năm ở cô nhi viện, Tom ngoại trừ tiếp thu tri thức, rất ít khi nghe người khác nói. Chỗ đó từ giường số một đến giường số hai mươi lăm cuối cùng, mỗi người đều cổ quái kỳ dị không thích phản ứng, mà bản thân Merlin ở giường số sáu đương nhiên cũng không biết "Người kia" tại sao lại đặt một băng ghế ở giường số bảy, mà trên giường số hai mươi lăm đối diện kia là một con cá mập miệng bản lề (*). À, khi đó nhiều nhất chỉ có thể tự mình nói chuyện với mình, bằng không ta cũng không biết mình có phải vẫn còn bình thường hay không. Cho nên Tom có thể chắc chắn, âm thanh vừa rồi là tiếng của mình.

Có lẽ mình thật sự có một khắc sẽ kêu thảm thiết vì lời nguyền tra tấn như vậy. Tom bắt buộc mình xem nhẹ những thứ đó. Đủ loại hình ảnh trải qua mấy năm nay toàn bộ đều hiện ra như thoi đưa trong chốc lát. Cái không gian liên tục thay đổi này hình như là tập hợp thông đạo của thời gian cùng cảnh tượng nào đó.

Sau khi trải qua mấy cảnh, Tom cảm thấy mình quả thực quá nhàm chán, đây căn bản không phải chuyện quan trọng gì. Hắn càng lúc càng cảm thấy, mình lần này nhảy về quá khứ không chừng còn là chuyện xấu, như lúc ở cảnh thứ ba, mình muốn tàng hình ngăn cản Ron Weasley uống thuốc Đa dịch không bài bản, kết quả thời gian vừa vặn tới, nhóc Weasley bị cuốn vào chung với mình, sau đó lại không thể khống chế biến mất, cũng không xuất hiện trong đoạn thời gian kế tiếp.

A, nhóc Weasley không chừng lúc trước không phải bị trúng tác dụng phụ gì của thuốc Đa dịch, mà căn bản là mình cuốn nó đi mấy tuần. Nhóc Weasley bị cuốn vào trông thấy các đoạn thời gian lung tung lộn xộn, Tom chỉ có thể ôm lòng thương cảm —— thằng nhóc này lúc ấy còn chưa đến mười ba tuổi.

Sắp chuyển tới cảnh cuối cùng, Tom cũng không biết mình quay về đoạn thời gian này có gì quan trọng.

Nhưng lúc cảnh tượng cuối cùng vừa mới xuất hiện, hắn bị một người mặt đối mặt với mình dọa cho một trận.

Vì bộ dạng người kia giống hắn như đúc, ngay cả trang phục đang mặc cũng y chang. Phản ứng đầu tiên của Tom chính là: đây là chủ hồn!

Nhưng mặt "bản thân mình" đối diện kia lộ ra vẻ mệt mỏi cực điểm, ánh mắt cũng có chút nghiêm nghị, cầm trên tay chính là một cây đũa phép bạch dương không khác với mình hiện tại, nhưng đầu đũa phép đã gãy.

" Cái này cho ngươi." Cảm giác một thứ được bọc chặt kín rơi xuống trên tay làm Tom có chút sợ hãi, tính cảnh giác của mình lại trở nên thấp như vậy, nếu là một vật phẩm nguyền rủa bị đột ngột đặt lên tay, mà mình còn chưa dự kiến được, có phải mình sẽ chết ngay tại chỗ?

" Ta biết thời gian của ngươi không nhiều lắm, ngươi nghe ta nói, cái này rất quan trọng, ngươi phải tìm người đáng tin cất nó tại một chỗ chính ngươi cũng không thể nghĩ tới được." "Bản thân mình" giống mình như đúc kia dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói, sau đó cảnh giác quan sát bốn phía, đè lại ngực, tựa hồ vừa mới chạy rất kịch liệt.

" Ngươi là tương lai của ta sao?" Tom đã không thấy quá bất ngờ với chuyện thời gian chạy lung tung.

" Không phải, ngươi chỉ cần giấu hai thứ này cho tốt, mọi thứ sẽ vẫn có thể xoay chuyển." Cái Tom có vẻ mệt mỏi kia nói. "Xin lỗi, ta trộm đồ mang đến phiền phức cho ngươi."

" Kẻ trộm ở Borgin & Burkes là ngươi?" Tom lập tức biết mình tại sao lại bị bắt vào Bộ pháp thuật. "Ngươi trộm cái gì?" Treo cái bọc lơ lửng giữa không trung, Tom muốn mở ra nhìn một cái.

" Không! Không thể mở ra, ngươi không thể biết đây là cái gì, tin ta, hiện tại xem nó đều không có lợi với bất kỳ ai!" Tom bộ dạng mệt mỏi ngăn hắn lại, sau đó dùng tay chỉ một vòng xung quanh. "Ngươi biết nơi này là đâu không?"

Tom lúc này mới tỉ mỉ quan sát khung cảnh xung quanh, đây là bên trong một tòa nhà, thoạt nhìn là kiến trúc phù thủy, nhưng hiện tại nó không có nóc. Nóc dường như đều bị thô lỗ hất văng, bên trong phòng là một mảnh vết tích thiêu đốt, từng món đồ điện gia dụng ngã trái ngã phải, tủ lạnh, quạt điện đều bị cháy đến không nhìn ra hình dạng.

Tủ lạnh! Quạt điện? Trong nhà phù thủy sao có thể có mấy thứ đó? Bộ pháp thuật hạn chế lạm dụng vật phẩm Muggle đã tới mức gắt gao, trong nhà phù thủy nếu muốn bài trí một cái quạt điện cũng phải cần phê duyệt, loại vật phẩm Muggle sử dụng dài hạn như tủ lạnh lại càng bị hạn chế nghiêm ngặt. Dù là gia đình nhiệt tâm với Muggle như nhà Weasley, nhiều lắm cũng chỉ có đèn pin hoặc pin hiếm thấy.

Bất quá... Weasley, trái lại thật sự có một căn nhà phù thủy trang bị đầy đồ điện Muggle như vậy. Đó chỉ vẻn vẹn là vì chơi vui cùng tránh thoát kiểm tra nhắm vào sóng pháp thuật của Bộ pháp thuật.

Lều Hét Hogsmeade, chỗ nghiên cứu nho nhỏ chuẩn bị cho cặp song sinh nhà Weasley. Tom dùng thần chú tăng cường năng lực cho mắt mình, sau năm giây nhìn quét, hắn không thể không thừa nhận: nơi này chính là Lều Hét của Hogsmeade, nhưng giữa trưa hôm nay lúc mình bị bắt vào Bộ pháp thuật, nơi này vẫn còn hoàn hảo.

" Nơi này là tương lai." Tom mệt mỏi kia nói. "Đây là hai năm sau đoạn thời gian ngươi đến. Ngươi không cần đi ra ngoài, nơi này bị người khổng lồ phá hủy, bên ngoài toàn bộ đều là Âm binh. Hogsmeade đã bị Bộ pháp thuật phong bế."

" Sao lại có thể." Lời hồi đáp này của Tom coi như là độc thoại. Pháp thuật bảo vệ Hogsmeade tương đối cổ xưa, thậm chí trộn lẫn sức mạnh pháp thuật của bốn đầu sỏ Hogwarts ngàn năm trước, trước khi đưa Lều Hét này cho anh em Weasley, mình còn tiến hành gia cố pháp thuật một phen, đừng nói là người khổng lồ, dù rồng lửa muốn phá hỏng nơi này cũng sẽ rất khó khăn.

" Ngươi không cần phải đoán mò, nhiệm vụ của ta chỉ là mang cái này đến cho ngươi, để ngươi tìm người chuyển giao rồi giấu đi. Hiện tại muốn bảo vệ bí mật này, cũng chỉ có thể giao nó cho quá khứ bảo vệ." Tom mệt mỏi kia đã lộ ra vẻ suy nhược.

" Ngươi trúng thần chú gì?" Tom phát hiện người giống mình như đúc này không chỉ mệt mỏi, hơn nữa pháp thuật vẫn đang không ngừng hao tổn sinh mệnh lực y.

" Không quan trọng, ta không thể nói, cũng không cần phải nói. Nói với ngươi cũng không xoay chuyển được gì, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện. Ngươi nhất định phải cầm thứ này về lại quá khứ, nhớ lấy, tìm một người đáng tin hơn nữa có năng lực, để hắn giấu đến nơi chính ngươi cũng không thể nghĩ đến, đừng mở ra nhìn. Đến lúc cần dùng ngươi sẽ nhớ lại, tìm đến người đó lấy lại thứ này!"

Tom biết, người này sẽ không nói thêm về vấn đề cái bọc này nữa. Không sao, tìm tổ tiên Salazar, giao cho hắn giấu thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Khung cảnh hai năm sau sẽ lại ác liệt như vậy. Bộ pháp thuật khi nào liên kết với người khổng lồ, còn thêm Âm binh? Hội phượng hoàng dưới sự trợ giúp âm thầm của mình và Harry, không phải đã đạt thành hiệp định hữu nghị với người khổng lồ sao? Cảnh tượng này sẽ không là một giấc mộng chứ? Giấc mộng về tương lai?

Trong lòng đột ngột sinh ra một vài khát vọng, nếu là hai năm sau, người này hẳn sẽ biết chuyện xảy ra trong hai năm này.

" Nếu ngươi biết ta là đến từ hai năm trước, ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, còn có chuyện xấu gì sẽ xảy ra không? Ta phải chú ý cái gì? Harry thế nào? Có ai chết không?" Tom hỏi, sau đó đưa qua một lọ độc dược chữa thương Snape chế tác cho thiếu niên giống mình như đúc kia bảo mệnh, hiện tại hắn có thể chắc chắn thiếu niên này cũng không phải mình của tương lai, rốt cuộc tại sao lại xuất hiện người này, hắn đã không có thời gian truy cứu.

Thiếu niên mệt mỏi kia tiếp nhận độc dược, nắm chặt trong tay, dùng ánh mắt màu sậm chằm chằm nhìn mặt Tom một chút, sau đó cười đau khổ. "Nếu ta nói với ngươi, cũng không thay đổi được mọi thứ. Ngươi hiện tại chỉ cần cẩn thận, làm tốt cái nên làm là được."

Trong tay Tom cầm cái bọc, cảm thấy thân thể lại có dấu hiệu bị truyền tống đi, hoá ra thời gian đã tới.

Cảnh cuối cùng hắn thấy là thiếu niên kia ném độc dược qua một bên, nhắm mắt lại. Từ con đường hướng ra phía ngoài có mấy người xông vào, đi đầu rõ ràng là Bellatrix Lestrange, sau đó chính là một tia sáng xanh lục đánh trúng ngực thiếu niên.

Lời thì thào lúc thiếu niên nhắm mắt, Tom một chữ cũng không nghe thấy: "Dù ta nói với ngươi lúc này ai đã chết đi thì còn được cái gì? Draco đã chết."

Mà Tom lúc này đã mang biểu tình kinh ngạc về tới điểm ban đầu —— phòng tử hình. Bọc nặng trịch trên tay nói với hắn mọi thứ ban nãy cũng không phải là giả.

Hai năm sau, thứ này... Thật sự muốn mở ra nhìn.