Trong lớp học trong phòng chứa, Draco chính bản —— Ian Malfoy cầm ly hồng trà, dường như đang nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế, cậu ta đang hướng về phiên bản của mình —— Slytherin điện hạ, tìm kiếm giúp đỡ.
" Ngài.... Tôi đã đáp ứng không hỏi tên ngài, nhưng tôi bây giờ thật sự, thật sự rất nhớ cha mẹ tôi." Draco chính bản không dễ dàng thay đổi biểu tình như quý tộc, nhưng u ám bao phủ toàn thân nói thay cậu ta —— tôi không biết làm sao.
Kiêu ngạo của đứa trẻ này đã bị chèn ép, Voldemort một bên quan sát một đôi "Draco Malfoy" này đột ngột cảm thấy, kỳ thực chỉ cần có đấu tranh, thì sẽ phải trả giá.
Draco Malfoy chính quy vì để không quá giống Slytherin điện hạ, đã không thể không thay đổi rất nhiều. Cậu nhuộm tóc, tóc dưới tác dụng pháp thuật thay đổi dần trở thành màu vàng mật, hơn nữa bị cắt trở thành kiểu tóc thuộc học viện không có khí chất quý tộc gì, cậu ta cũng không thể không cố sức ăn uống điều độ, làm hình tượng của mình cùng Slytherin điện hạ hơi đẫy đà chênh lệch lớn hơn. Mà hết thảy những cái này là vì an toàn của mình và mẹ, vì thịnh suy của gia tộc, đều là những chuyện đứa trẻ này không thể không làm. Đời trước làm thủ hạ của mình, ngày Lucius Malfoy trải qua chắc cũng không dễ chịu.
Có một số việc quả thật không đứng trong hoàn cảnh của người ta thì không thể hiểu được.
Bất quá, nhóc Malfoy, cậu hiện tại nói những thứ đó với tổ tiên Salazar thì được cái gì?
" Cậu tính hỏi ta cái gì?" Tay Slytherin điện hạ nhanh chóng viết bài tập trên giấy da, bên miệng mang nụ cười, lời nói ra lại tuyệt đối không buồn cười.
" Vâng, cha tôi từng nói, lúc trên tay không có lợi thế còn muốn cầu người, thành thật một chút là lựa chọn tốt nhất." Draco chính quy cũng cười, đặt hồng trà xuống. " Thưa ngài, tôi không biết ngài là ai, cũng không muốn hỏi. Ngài chắc chắn cũng sẽ không nói với tôi tình trạng thật sự của cha mẹ tôi."
" Cậu rất tự mình biết mình!" Đầu bút của Slytherin điện hạ vẫn không ngừng.
"Tôi chỉ biết tôi bất lực, tôi hiện tại ngay cả tên mình cũng không thể dùng." Draco vuốt lại tóc kỳ thực cũng không lộn xộn. "Tôi có thể không có tư cách biết quá nhiều, nhưng tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, hiện tại ngài cũng đã nói với tôi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về, chỗ của mẹ tôi cùng cả gia tộc tôi đều bị tập kích, bà ấy không nói gì quá nghiêm trọng, nhưng tôi biết mẹ tôi bất an tới bao nhiêu."
Draco cúi đầu uống một ngụm hồng trà, ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu lộ ra một tia chua xót không che giấu được. "Nhà của tôi đã không còn đường lui, nếu kết quả theo ngài đi con đường thứ ba không thành công... Tôi biết tôi không nên hỏi. Hy vọng, có không?"
Hy vọng, hy vọng là thứ rất huyền diệu. Voldemort biết nếu mình bị hỏi như vậy thì không thể trả lời. Một người quen mang đến tuyệt vọng cho người khác, cho dù đã tái sinh làm người, cũng rất khó nói rõ.
Câu Draco hỏi kỳ thực đã không đơn giản, cậu ta đang thăm dò điểm giới hạn của tổ tiên Salazar.
" Cậu hy vọng ta nói với cậu ta rất mạnh, cho nên cha cậu còn sống, mẹ cậu cũng chắc chắn có thể an toàn. Xin lỗi, ta không thể nói mẹ cậu không bị thương tổn gì." Slytherin điện hạ không ngẩng đầu lên, vừa viết chữ vừa nói. "Cậu là một Malfoy, hơn nữa là người thừa kế chính thống. Cậu đã qua tuổi mười lăm rồi phải không?"
" Đương nhiên." Draco không hiểu ý Slytherin điện hạ hỏi.
" Mười lăm tuổi đã không còn nhỏ nữa, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng cái cậu cần làm bây giờ chính là kiềm chế, làm chuyện cậu nên làm." Slytherin điện hạ ngẩng đầu nhìn chăm chú Draco, ngay cả Voldemort nhìn bên cạnh cũng cảm thấy ánh mắt kia nặng đến cỡ nào.
Nếu cậu tin có hy vọng, thì không nên bực bội vì những chuyện mình không làm được. Nếu cậu chủ nhà Malfoy có thể một mình đảm đương một phía, sẽ không vì khống chế nhà Malfoy mà nhắm một nữ chủ không có thực quyền làm mục tiêu. Mà chính cậu bây giờ còn chưa chống đỡ được một gia tộc, thì phải khắc chế đừng bại lộ thân phận gây cho ta thêm phiền phức. Nếu cậu thật sự muốn có hy vọng, trước hết làm tốt vai diễn ngụy trang của mình.
Draco chắc chắn nghe vào được, Voldemort trông thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên chậm rãi trở nên kiên định.
" Kỳ thực những gì cậu làm được đã rất tuyệt vời." Slytherin điện hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Draco. "Ta sẽ tìm cơ hội để cậu và mẹ cậu gặp mặt."
Cuối cùng, trong phòng học yên tĩnh, Voldemort làm nhân chứng.
" Chỉ cần tôi làm tốt những chuyện tôi nên làm mà ngài căn dặn, ngài sẽ cam đoan an toàn của người nhà tôi, đúng không?"
" Đúng!"
Hai sợi sáng màu đỏ cùng với câu trả lời, quấn quanh cổ tay hai thiếu niên diện mạo tương tự, quấn vòng hướng về phía trước, cuối cùng quấn thành một sợi. Lời thề không gì phá nổi.
Draco đi, Voldemort nhịn không được hỏi. "Đáng để thề sao?"
" Để gánh vác trách nhiệm sắp xếp của mình, là biểu hiện cao quý." Slytherin điện hạ nói.
Slytherin cao quý mà kiêu ngạo, đây là đánh giá mà thế giới pháp thuật cấp cho học viện Slytherin ngàn năm nay, Voldemort biết, mình vẫn còn nông cạn.
Ngày hôm sau, Draco Malfoy chính bản từ bỏ môn tiên tri, bói toán, ma văn cổ đại cùng thiên văn học. Bốn môn này đều đáng để chậm rãi nghiên cứu lúc thời gian nhàn nhã.
"Tôi trước hết nắm lấy những thứ tôi có thể làm, những thứ có thể gia tăng thực lực trong chiến tranh." Đây là lời giải thích của Draco Malfoy. Voldemort cảm thấy, thời ấu thơ của cậu chủ trẻ tuổi nhà Malfoy này đã kết thúc trước thời hạn, cậu ta hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm, cái gì gọi là cái giá phải trả cho việc theo đuổi sự cao quý của nhà Malfoy. Rốt cuộc như vậy là tốt hay xấu, Voldemort cũng không thể nói bằng lời.
" Những thứ đó đều là lao động nô ɭệ!" Hermione ngăn cản một gia tinh trường học đưa bánh muffin (*) cho Draco —— Ian Malfoy, sau đó đoạt lấy đồ ăn sắp tới miệng cậu chủ Malfoy.
" Ân." Draco liếc Hermione, lên tiếng.
" Cậu rất lâu rồi không tham gia hoạt động của SPEW, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu công việc của chúng ta quan trọng đến chừng nào?" Hermione tiếp tục nói với Draco, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Em gái răng dài, trở về gặm bánh quy không đường của cậu đi." Draco từ trong túi lấy ra một quyển ghi chép bùa chú cũ mà Slytherin điện hạ cho mượn, lật xem mấy trang.
"Cậu nói gì?" Hermione lộ ra ánh mắt khó có thể tin, hai cái kẹp tóc pháp thuật trên đầu phát ra âm thanh cổ quái, theo học trò Tom ngồi một bên phân tích, là da đầu kéo căng do tức giận đột ngột.
" Tôi nói, nếu cậu cho rằng những thứ mình làm hữu dụng, như vậy tôi tự nhận không đủ giác ngộ." Draco thuận tay gỡ xuống huy hiệu chói mắt trên người, đặt lên bàn. "Cậu tiếp tục ói đi!"
Nước mắt từ trong mắt Hermione nhanh chóng rơi xuống, cô nâng đũa phép lên, nhưng cuối cùng lại buông xuống.
Draco nghe thấy Hermione nức nở, ngẩng đầu lên từ trong bài ghi chép, môi hơi run một chút, sau đó dường như thở dài, cuối cùng mở miệng. "Xin lỗi, tôi không nên thô lỗ như vậy."
" Chuyện tôi làm thật sự rất đáng ghét sao? Tại sao các cậu đều không hiểu đây rất quan trọng?" Hermione nói. Học trò Voldemort lúc này mới có bước ngoặc: nga, hóa ra cô nàng không phải vì bị nói đến chỗ đau răng cửa mà khóc, cô nữ sinh Gryffindor này vẫn rất có đầu óc đấy thôi.
"Xin lỗi, tôi, tôi chỉ là gần đây rất phiền muộn. Những thứ cậu làm đều rất quan trọng, chính là cách thức quá.... Kịch liệt." Draco cân nhắc từ ngữ.
Đột ngột, không biết người nào la to xông tới.
" Nơi này là thư viện! Trò là của học viện nào?" Quản lý thư viện, phu nhân Pince bắt được học sinh kia.
Là một Hufflepuff năm thứ sáu, gần đây hình như người quét tước nhà kính cho Filch thiếu hụt, nó chỉ sợ cũng phải cùng phân rồng làm bạn.
Nhưng những thứ đó cũng không quan trọng, cái nó mang đến chính là một tin cực kỳ xấu, các Hufflepuff nghe xong, ngay cả chuyện bị trừ ba mươi điểm cũng cảm thấy chẳng là gì.
Azkaban vượt ngục tập thể, một số lớn tiền Tử thần thực tử trốn khỏi Azkaban. Mà kẻ đồng loã với họ lại là giám ngục trông coi Azkaban! Những sinh vật đó đã nhiều lần bị chứng minh là không đáng tin cậy, nhưng vẫn được Bộ pháp thuật lưu lại ở nơi không được sơ sẩy nhất, hiện tại sai lầm vẫn không thể bù đắp.
Hermione nghe được tin tức này, có chút ngẩn người. "Điều này sao có thể? Sirius Black thật sự có thể mang ra ngoài nhiều Tử thần thực tử như vậy sao? Trời ạ, những kẻ đó ra ngoài rồi sẽ làm gì!"
Draco cười thảm nói. "Sợ là chúng ta cũng phải biến thành nô ɭệ của các Tử thần thực tử."
Hermione nhìn bánh muffin bị mình đoạt lấy, lại liếc nhìn huy hiệu Draco bỏ ra, trầm lặng không nói.
(*) Bánh muffin