"Ưʍ... hơ hơ."
La Huân kêu khẽ vài tiếng, mí mắt run run vài cái rồi từ từ mở ra, một màu đen đập ngay vào tầm mắt. Cậu lập tức tỉnh ngủ, dù khuôn mặt có vẻ muốn ngủ tiếp lại đơ ra phỗng.
"Sư huynh tỉnh?"
Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên, quanh quẩn bên tai.
Hình như có gì đó không đúng!?
La Huân ngẩng đầu lên, cậu cử động chân, phát hiện chân cậu lại không chạm đất. Để ý thêm một chút, La Huân kinh ngạc nhận ra một điều, Tôn Ngộ Không đang cõng cậu, hắn còn quay đầu lại liếc cậu nữa.
La Huân phản ứng rất nhanh, nhưng không có ý muốn trèo xuống, cậu trả lời.
"Ừ. Sao ta lại ở trên lưng ngươi?"
"Sư huynh ngủ quên. Sư phụ bảo ta không nên đánh thức nên cõng ngươi đi."
La Huân nghe rõ câu trả lời, nhìn sang Đường Tăng, thấy sư phụ nhà mình cũng đang nhìn lại, hắn còn nói thêm.
"Vi sư thấy ngươi mệt mỏi, ngủ rất say cho nên để Ngộ Không cõng ngươi đi."
Cảm giác tự nhiên thấy hai má nóng lên một chút, La Huân hơi bối rối cúi đầu xuống.
Gì chứ? Cũng tại ngủ không đủ giấc nên khiến sư phụ lo nghĩ, thật đáng trách.
"Cho ta xuống đã. Ngươi mệt rồi." Sau một hồi bày ra sự bối rối cứng ngắc, độc giả mới lên tiếng.
Yêu Hầu làm theo, khi chân La Huân vừa mới chạm đất, hắn đột nhiên phun ra một câu, vẻ mặt tỉnh bơ.
"Thật ra, sư huynh rất giống nữ nhân."
"..."
La Huân trượt chân suýt ngã, may mà đứng vững, ba vạch đen sổ thẳng xuống từ sau gáy. Cậu nhìn kẻ vừa phát ngôn, vẻ mặt rất bình tĩnh mà giọng nói lại máy móc.
"Sư đệ, thật biết đùa."
*
Trưa, trời nắng. Khí trời trong lành, tươi tắn màu vàng rực của ánh sáng mặt trời.
Ba thầy trò Đường Tăng đã đi một đoạn đường dài, khi đến được gần một con sông, Tôn Ngộ Không nói đây là sông Ưng Sầu thuộc xà Bàn Sơn, hắn đề xuất nghỉ ngơi, Đường Tăng cũng chấp thuận.
Ổn định xong chỗ nghỉ tạm bợ, Yêu Hầu bảo La Huân ở lại trông chừng sư phụ, hắn đi đâu đó kiếm trái cây và củi về nấu cơm. Độc giả gật đầu không ý kiến.
Đường Tăng tiếp tục ngồi xếp bằng thiền định, La Huân cảm thấy nhàm chán cho nên tựa vào thân cây, ngồi cách sư phụ nhà mình bốn, năm gang tay, suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu xuyên sách được một thời gian rồi, đã gặp được người mình thần tượng, còn được người đó nhận làm đệ tử.
Còn có Hầu Tử Tôn Ngộ Không nữa, cậu là sư huynh của con khỉ đó, nhưng so với tưởng tượng của La Huân thì thật sự khác xa, cậu luôn nghĩ hắn phải là người rất thiếu kiên nhẫn, hay nóng nảy, dễ giận dỗi, lại ngang bướng khó bảo. Không ngờ Tôn Ngộ Không lại có vẻ nhã nhặn, lại biết nghe lời sự phụ nữa. Thật sự bất ngờ!
Mà nhắc đến sư huynh thì La Huân mới nhớ tới hai vị đệ tử còn lại, không biết bọn họ ra sao nhỉ? Không biết có giống với nguyên tác không đây?
Đang ngồi nhìn trời nghĩ lung tung thì dưới suối có động tĩnh.
"Rào— rào–"
La Huân giật mình nhìn qua, tiếng nước rất khẽ, nhưng cậu nghe rõ. Lúc nhìn qua thì toàn thân căng cứng, mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào sinh vật vừa xuất hiện.
Một con bạch long nhô lên từ dưới lòng sông, thân dài năm thước, chưa ngoi lên hẳn, nó đánh mắt nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng trừng mắt nhìn chòng chọc Đường Tăng và La Huân gầm to một tiếng.
Đường Tăng bị tiếng gầm làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy nhưng chưa kịp ngoái nhìn đã bị La Huân vội vàng kéo đi, hắn chỉ nghe được thanh niên tóc trắng nói rất vội vã.
"Sư phụ, mau chạy!!"
Bạch long thấy La Huân kéo Đường Tăng bỏ chạy thì gầm rú điên cuồng, tức giận xông lao tới nhưng không kịp, nó liền ngoặm luôn bạch mã rồi lặn mất tăm.
"Haa... ah..."
Đường Tăng thở dốc, bên cạnh La Huân cũng không khá hơn là mấy, cậu chỉ thiếu điều muốn vác sư phụ nhà mình để chạy cho nhanh.
"Ngộ Huân, có phải đó là yêu long không?"
"Vâng ạ. Sư phụ, e là bạch mã đã bị nó ăn mất rồi."
"..."
Đường Tăng im lặng, độc giả thấy vậy muốn lên tiếng an ủi sư phụ, không ngờ hắn chỉ nói: "A di đà phật, con ngựa này theo ta đã mấy ngày, chịu không ít cực khổ. Nay chết oan uổng, vi sư chỉ hy vọng nó được siêu thoát. A di đà phật..."
"..."
Thôi, nghe Đường Tăng nói vậy, có lẽ không cần an ủi nữa đâu.
"Con yêu long đó chắc đã đi rồi chứ?"
"Hẳn là đi rồi. Để ta đưa sư phụ quay lại."
"Ân."
La Huân kéo Đường Tăng chạy một quãng không xa, nên chỉ mấy vài phút để trở lại chỗ khi nãy.
Về đến nơi, thì đúng là bạch mã đã biến mất, hành lí vẫn còn nguyên vẹn, rơi gần bờ sông. La Huân đi gom lại, đặt lại một chỗ, nhận ra còn có thêm một bọc trái cây và củi khô nữa.
Tôn Ngộ Không về rồi à? Hắn đâu?
Độc giả nghi hoặc muốn hỏi sư phụ, nhưng nhìn vẻ mặt Đường Tăng ngưng trọng, La Huân im lặng, cậu hiểu hắn đang nghĩ gì, trong nguyên tác ghi rất rõ mà.
Có lẽ hắn lo lắng vì không có ngựa, việc đến Tây Trúc sẽ khó khăn gấp bội?
"Đi Tây Trúc rất nguy hiểm, ngươi có chắc muốn đi tiếp không?" Vị Thánh tăng đột nhiên nói, ngữ điệu căng thẳng.
"!"
La Huân kinh ngạc, hắn không lo lắng về việc mất ngựa mà lại suy nghĩ cho cậu ư?
Trong lòng lòng lần nữa cảm thấy ấm áp, đang định lên tiếng trả lời thì bị một giọng nói chen ngang.
"Sư phụ, sư huynh!"
"Ngộ Không, ngươi về rồi." Đường Tăng ngước lên trời, thấy đệ tử nhà mình đang bay xuống thì mỉm cười chào đón, trên mặt không còn nét căng thẳng gì nữa.
"Hai người đi đâu vậy? Bạch mã cũng biến mất rồi." Hắn mới đi có một chút, thế mà lúc trở về thì không thấy La Huân với sư phụ đâu, liền vội vã tìm kiếm, Yêu Hầu thật sư rất sốt sắng.
Dưới sự giải thích ngắc ngứ của La Huân, Tôn Ngộ Không đại khái đã biết rõ mọi chuyện. Hắn cúi đầu với Đường Tăng, vòng Kim cô phản xạ với tia nắng thì phát ra tia sáng nhàn nhạt.
"Đệ tử có lỗi, không bảo vệ tốt sư phụ và sư huynh."
"Không cần lo. Ổn cả rồi." Đường Tăng phẩy tay ý bảo không sao. La Huân lại được phen kinh ngạc, con khỉ này mà cũng biết cúi đầu tạ lỗi cơ đấy.
"Vậy, ngựa thì sao?"
Tôn Ngộ Không nhìn La Huân, nam tử yêu nghiệt cười khẽ, hắn giơ tay lên đầu thanh niên tóc trắng, phủi cái lá cây xuống.
"Không sao, mất thì tìm lại thôi."
-----------
CN, 4/3/2018
12:20