"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn

Mấy huynh đệ trấn thủ cửa thứ năm, mặc dù bị Mộ Giai Nam đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng bọn họ đều đối với

hắn

bội phục sát đất, trong lòng bọn họ còn

âm

thầm suy đoán—— Mộ Giai Nam có lẽ là người duy nhất có thể vượt qua đến cửa cuối cùng.

Trãi qua

sự

nhiệt tình của các sư huynh đệ, Thu

anh

Đào và Mộ Giai Nam liền nghỉ ngơi ở cửa thứ năm

một

đêm, hai người tắm rửa thay quần áo ăn uống no đủ, ngày kế tiếp lại sấm quan. Giờ phút này,

một

hàng thủ quan sư huynh đệ đưa hai người bọn họ ra khỏi cửa thứ năm ——

“Nam ca, ngươi biết

âm

luật

không?” Tiểu sư đệ tiến lên hỏi Mộ Giai Nam. Thời gian

một

đêm mấy người bọn họ

đã

cùng Mộ Giai Nam tán gẫu, hơn nữa lại phát

hiện

Mộ Giai Nam làm người rất hiền hoà.

Mộ Giai Nam

nhẹ

nhàng bâng quơ nhướng mày: “Cũng biết

một

hai thứ.”

Tiểu sư đệ vốn

không

được phép

nói

cho Mộ Giai Nam biết hình thức sấm quan của cửa tiếp theo, nhưng

hắn

vẫn nhịn

không

được nhắc nhở

một

câu: “A, vậy người muốn vượt qua cửa thứ sáu cũng

không

phải vấn đề lớn.”

Mộ Giai Nam nắm tay hù doạ tiểu sư đệ: “Hoặc là

nói



ràng, hoặc là

một

chữ cũng đừng

nói.”

Thu

anh

Đào khóe miệng vừa cong, người này khi dễ người đúng là

không

biết mệt nha,

đi

đến chỗ nào cũng đều xem chính mình là lão đại, hơn nữa đúng là có

không

ít người nguyện ý nghe mệnh lệnh của

hắn. Tựa như khi tiểu hài tử cùng nhau chơi đùa, chắc chắn có

một

đứa

nhỏ

dễ dàng lên cầm đầu, thực thần kỳ mị lực của con người nha.

Tiểu sư đệ cợt nhả xoa xoa đầu,

hắn

tri vô bất ngôn

( cái này trong câu: tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: nghĩa là biết

thì

sẽ

nói,

nói

thì

sẽ

hết)

nói: “Thực

không

dám đấu diếm, năm cửa đầu tiên là khảo nghiệm nhân phẩm người sấm quan, mặc dù qua

không

được cũng

sẽ

không

có nhiều nguy hiểm, mà bắt đầu từ cửa thứ sáu chính là phải dùng thục tài

thật

sự, chủ quan cửa thứ sáu chính là Ngưng Sa Tử, người

đã

nghe

nói

qua chưa?”

“Ngưng Sa Tử…” Mộ Giai Nam tựa hồ đối với cái tên này có chút ấn tượng,

hắn

từng nghe nghĩa phụ trong lúc tán gẫu có nhắc qua “Ngưng phái cầm sát”, công lực từ cầm huyền phóng thích, nội lực tùy nhạc khúc biến ảo quỷ dị, ra chiêu người khó lòng phòng bị, nghe

nói

ba mươi năm trước lập ra Ngưng phái, mà nghĩa phụ tựa hồ đối với Ngưng phái rất có hảo cảm…”Chẳng lẽ là truyền nhân Ngưng phái

đã

lui

ẩn

giang hồ

đã

lâu?”

“Đúng vậy, Ngưng Sa Tử là cháu

gái

của Ngưng chưởng môn, cầm tài cao siêu, cho nên

không

hiểu

âm

luật… Ôi…” Tiểu sư đệ còn chưa

nói

hết

đã

ăn

một

quyền của Mộ Giai Nam. Mộ Giai Nam vừa nghe lời này, liền biết đứa

nhỏ

này

không

biết cầm huyền là như thế nào: “Ngươi cho là chỉ cần biết đàn

một

khúc nhạc là có thể qua cửa sao?” Miệng

hắn

bất giác giơ lên

một

chút hưng thú, người chân chính chiến đấu

đã

sắp

hiện

thân,

hắn

thật

muốn nhận thức

một

chút “Ngưng phái cầm sát” đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại.

Vị sư huynh mặt

không

biểu cảm thấy Mộ Giai Nam vẻ mặt chẳng hề để ý, liền tiến lên từng bước dặn dò: “Mộ huynh đệ

không

thể khinh thường, Ngưng Sa Tử trừ bỏ cầm nghệ tuyệt sát, còn là

một

vị thiên tiên nữ tử xinh đẹp, ánh mắt của nàng rất mất hồn …”

Mộ Giai Nam cũng chưa biểu

hiện

ra vẻ khẩn trương,

hắn

ra vẻ

không

phục chớp chớp mắt, bộ dáng tự kêu

nói: “Ai có thể mị lực hơn ta chứ?”

Lời này vừa

nói

ra, đúng là gϊếŧ người

không

cần dao mà. Thu

anh

Đào phao cho Mộ Giai Nam ánh mắt xem thường, người này tai vạ đến nơi mà còn đùa giỡn. Bất quá nghe khẩu khí dặn dò của mấy người này, chứng minh cửa thứ sáu quả

thật

hung hiểm, nàng trước tiên là lo lắng an nguy Mộ Giai Nam, hơn nữa nàng cũng

không

muốn mình

một

lần lại

một

lần kinh hách té xỉu, trải qua lần sấm quan thứ năm, nàng rốt cục tỉnh ngộ sấm quan

không

phải là dễ dàng như nàng vẫn nghĩ, càng

không

thể vì tư lợi. Thu

anh

Đào kéo kéo góc áo Mộ Giai Nam, đưa cho

hắn

xem tờ giấy, ánh mắt nàng kiên định: ta

không

điều trị nữa.

Mộ Giai Nam chậm rãi tiếp nhận tờ giấy,

hắn

hiểu tâm tình của Ngưu Nữu Nữu, nhưng Yến Hoàn Sơn đúng là có cơ quan mới lạ, mà

hắn

hứng thú vừa được khơi lên há có thể buông tha?

hắn

ha ha cười đem tờ giấy xé thành mảnh

nhỏ, thuận theo nghiêng đầu dò hỏi: “Ngươi viết cái gì ta chưa nhìn



ràng…”

Thu

anh

Đào nhìn chăm chú từng mảnh giấy phân tán trước mắt, nàng biết

hắn

cố ý, nhưng nàng giờ phút này

thật

sự

không

có lòng dạ

nói

giỡn, nàng vừa mở ra hộp văn chương, bỗng nhiên lòng bàn chân

nhẹ

hẫng, đầu nàng hướng xuống đất… Mộ Giai Nam

không

để ý tới nàng

đang

liều mạng đánh

hắn,

hắn

cười tủm tỉm nhìn mấy sư huynh đệ ôm quyền cáo biệt: “Chúc ta thành công

đi.”

Mấy vị sư huynh đệ cố ý

không

nhìn thấy

một

màn Thu

anh

Đào giãy dụa, trăm miệng

một

lời giơ lên nắm tay cổ vũ sĩ khí cho Mộ Giai Nam, nhưng tiểu sư đệ lại nhìn

không

ra tình thế, bổ sung

một

câu chết người: “Nam ca, tiểu nương tử nhà ngươi hình như

không

muốn

đi? Nàng

đang

đá ngươi kìa… Ai ai a…” Tiểu sư đệ lại trúng

một

quyền, nhưng lần này

không

phải là Mộ Giai Nam ra tay, mà là

hắn

bị các sư huynh hợp nhau ấn ngã xuống đất.

Khi cửa đá từ từ nhấc lên, Mộ Giai Nam vác Thu

anh

Đào

đi

tiếp vào cửa tiếp theo, nguyên bản vẻ mặt Mộ Giai Nam

đang

thoải mái, nhưng vừa bước vào cửa thứ sáu liền ngưng trọng. Thu

anh

Đào

một

phen nước mắt, nước mũi, lòng nặng nề, nàng

không

muốn Mộ Giai Nam vì nàng mà mất

đi

sinh mệnh khi tuổi còn trẻ. Nàng

không

làm

thì

thôi,

đã

làm

thì

làm đến cùng, Thu

anh

Đào bàn tay tăng thêm lực đạo đánh vào eo Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam nhất thời thét lớn

một

tiếng đỡ lấy thân cây,

hắn

buông Thu

anh

Đào xuống xoa xoa thắt lưng,

hắn

ra vẻ thống khổ dựa vào thân cây… Hữu khí vô lực run giọng

nói: “Còn chưa đến nơi

đã

chết trước rồi, ngươi muốn nội chiến sao?.”

Thu

anh

Đào cũng biết mình ra tay

không

nhẹ, nàng vội vàng thở dài xin lỗi, sau đó ngồi xuống thay Mộ Giai Nam xoa nắn phần eo, nàng chính là

không

hiểu, Mộ Giai Nam sao lại cố chấp như vậy a.

Mộ Giai Nam thấy nàng bộ dáng chuẩn bị rơi nước mắt,

hắn

thu hồi tâm tình đùa giỡn lau nước mắt cho Thu

anh

Đào,

hắn

nhìn chăm chú gương mặt đầy lệ

thật

lâu, đem lời

nói

thật

nuốt trở lại yết hầu…”Là ta muốn sấm quan,

không

liên quan đến ngươi, hoặc là ngươi chờ ta ở cửa thứ năm

đi?”

“…” Thu

anh

Đào nức nở nhướng mày lên, xem ra Mộ giai Nam là hạ quyết tâm sấm quan. Nàng kiên định lắc đầu,

một

khi

đã

như vậy, nàng phải ở bên cạnh

hắn, tuy rằng nàng

không

giúp được gì, nhưng nàng lại càng

không

muốn sống trong những ngày đề phòng, lo lắng.

Mộ Giai Nam

ẩn

ẩn

cười yếu ớt,

hắn

vừa định mở miệng, từ trong rừng rậm

đã

truyền ra

âm

điệu du dương huyền diệu của cầm cổ… giai điệu quanh quẩn trong sơn cốc, mang theo từng tia sát khí.

Mộ Giai Nam khóe miệng khẽ cong,

hắn

mở lòng bàn tay ra: “Vòng cổ ta đưa cho ngươi đeo lúc trước đâu rồi? Cho ta mượn dùng

một

chút.”

Thu

anh

Đào ngẩn ra, nàng vội vàng từ

trên

cổ tháo xuống “Liễu diệp vòng cổ” đặt vào lòng bàn tay Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam tặng cho nàng ánh mắt như hài long với hành động của cục cưng.

trên

vòng cổ còn lưu lại ấm áp của nàng, Mộ Giai Nam

không

khỏi mím môi cười đem liễu diệp để bên môi,

nhẹ

nhàng thổi liền phát ra

một

đạo

âm

thanh thanh thúy và

nhẹ

nhàng…

Từ sâu trong rừng rậm

âm

thanh trong chớp mắt đình trệ

một

chút, xem như xác định sấm quan giả

đã

tiến vào cửa thứ sáu,

một

khắc sau, tiếng đàn từ nhu hòa, dần dần hoà nhập thành khúc nhạc Khúc Phong sắc bén…

Kỳ

thật

đấu

âm

luật chính là

yêu

cầu sấm quan giả phải hiểu được hàm nghĩa đoạn nhạc khúc… Ngưng Sa Tử quần áo trắng tinh, tao nhã ngồi trong rừng rậm, nàng hơi khép hờ đôi mắt mềm mại đáng

yêu, đầu ngón tay thon dài lướt nhanh

trên

huyền cầm… Việc đầu tiên của người sấm quan là phải theo kịp nàng trong đoạn tấu Khúc Phong.

nói

cách khác, khi nàng tấu khúc nhanh,

thì

sấm quan giả cũng phải nhanh theo nàng, nếu nàng là chủ tấu, sấm quan giả phải đảm đương tốt vai trò nhạc đệm. Đợi đến khi nàng xác định sấm quan giả

thật

sự

có thực lực, lúc này sấm quan giả mới có tư cách cùng nàng đối chiến. “Ngưng phái cầm sát”

không

phải là kẻ phàm phu tục tử nào cũng được may mắn nghe được.

Mộ Giai Nam tinh thông

âm

luật cũng nhờ nghiên cứu “Ngân liễu diệp”. Theo như nghĩa phụ

hắn

nói, đây là vật duy nhất có

trên

người

hắn

khi nghĩa phụ nhặt được

hắn,

hắn

từng trăm ngàn lần nghiên cứu, nhưng

trên

“Ngân liễu diệp” cũng

không

lưu lại chút manh mối nào, mà lúc trước

hắn

đưa cho Ngưu Nữu Nữu, trừ bỏ nhất thời xúc động, còn có

hắn

quả

thật

đối với “Ngân liễu diệp” có chút nản lòng thoái chí,

hắn

có suy nghĩ mắt

không

thấy tâm

không

phiền.

Mà Mộ Giai Nam phát

hiện

“Ngân liễu diệp” có thể thổi ra giai điệu tuyệt vời, cũng là chuyện ngẫu nhiên, khi

hắn

vô tình thổi lên

âm

thanh thanh thúy kinh hồn, rung động lòng người, trong uyển chuyển mang theo cương nghị. Cho nên khi

hắn

tám tuổi liền bắt đầu học

âm

luật, nghĩa phụ chẳng những

không

phản đối mà còn tìm cho

hắn

các thầy dạy

âm

luật giỏi, dần dần lâu ngày

hắn

theo các gia sư học các sở trường, lại tự sáng tác nhạc khúc, cuối cùng trở thành Mộ Giai Nam độc nhất vô nhị “Liễu diệp huyền “

“Ngân liễu diệp”

âm

sắc tuyệt vời trong suốt, là

một

loại nhạc khí thay thế được

âm

thanh của tự nhiên. Thu

anh

Đào lần đầu tiên nghe Mộ Giai Nam chuyên tâm thổi “Ngân liễu diệp”, cư nhiên là huyền diệu như vậy, loại giai điệu mang theo năm màu sắc khác nhau, tự nhiên hấp dẫn

thật

sâu, người nghe

không

dám chớp mắt

một

lần, cho dù nhạc khúc

không

còn, người nghe cũng

không

nguyện ý rời

đi, mỗi khi thổi

một

đoạn đều làm người ta giống như bước chậm chậm

trên

mây.

Mộ Giai Nam dễ dàng đuổi kịp nhạc khúc Khúc Phong của Ngưng Sa Tử. Mộ Giai Nam nhận ra, Khúc Phong tuy biến hóa vô cùng, nhưng bất quá vẫn là trăm khoanh vẫn quanh

một

đốm (theo ta hiểu

thì: tuy có nhiều biến hoá nhưng vẫn có

một

quy luật, nhiều đường nhưng vẫn có

một

mối chung…hok biết có đúng

không

nữa): Khúc Phong có quy định giai điệu và tốc độ,

âm

cao, dài ngắn và

âm

lượng phối hợp bất đồng cấu thành, cũng gọi là làn điệu. Làn điệu có thể là độc

một

nhạc khúc chỉnh thể, cũng có thể là nhiều loại nhạc khí chủ tấu. Trong nhạc khúc, làn điệu chủ yếu là diễn đạt biểu tình, cũng là

một

loại biểu đạt nội tâm. Tất nhiên, làn điệu mới chính là linh hồn nhạc khúc.

Đàn cổ có thể diễn đạt tám loại biểu cảm: đó là thanh, kỳ, u, nhã, bi, tráng, du, trường.(nàng nào hiểu mấy cái này giúp ta, ta chỉ hiểu thanh, nhã, bi và tráng thôi).

Ngưng Sa Tử sớm nghe ra loại nhạc khí này

âm

sắc tuyệt mỹ, nàng thực thưởng thức sấm quan giả linh động, nàng đối với các nhạc khí danh môn điều biết

rõ, thế nhưng

hiện

tại nàng

không

đoán ra được đây là nhạc khí gì. Thậm chí nàng phát

hiện

bản thân

đã

bất tri bất giác phối hợp hợp tấu.

… Ngưng Sa Tử đình chỉ tấu nhạc, đeo đàn cổ sau lưng

đi

ra khỏi rừng rậm, thân ảnh xinh đẹp đứng

trên

cành cây, nàng lần đầu tiên đối với người sấm quan cảm thấy tò mò, đến cuối cùng người này là thần thánh phương nào, mà có thể đối kháng với cầm nghệ của nàng?

Mộ Giai Nam cùng lúc đó cũng buông “Ngân liễu diệp” xuống, nhìn lên thân ảnh màu trắng nổi bật

trên

thân cây (màu trắng…huhu…cũng may

không

phải ban đêm), Mộ Giai Nam hướng Ngưng Sa Tử nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, Thu

anh

Đào nhìn trái nhìn phải, Ngưng Sa Tử quả

thật

đẹp giống như tiên tử, bất quá… Thu

anh

Đào nàng

thật

sự



không

bằng Mộ Giai Nam,

hắn

cư nhiên cùng vị mỹ nữ này so xem ánh mắt ai mất hồn hơn.

… Ngưng Sa Tử quả

thật

không

nghĩ tới sấm quan giả lại trẻ tuổi như thế, bởi vì

hắn

đối với

âm

luật thông hiểu sâu xa, nàng mới đầu còn nghĩ rằng đối phương là

một

vị tôn giả bảy, tám mươi tuổi. Ngưng Sa Tử chu môi khẽ nhếch, phi thân

không

tiếng động rơi xuống đất, nàng tựa hồ cũng

không

nóng lòng nghênh chiến, chân thành

đi

đến trước mặt Mộ Giai Nam: “không

bằng ngươi với ta trước hợp tấu

một

khúc nhạc, như thế nào?” Nàng rất có khí phái

anh

hùng ý tứ hàm xúc.

Mộ Giai Nam cũng

không

phản đối, nhún vai ngồi xuống, Ngưng Sa Tử chú ý trong tay

hắn

có nhạc khí

nhỏ

bé bằng bạc, nàng tựa hồ

không

tin tưởng, loại nhạc khí bé

nhỏ

này có thể phát ra

âm

thanh rung động như vậy: “Khúc nhạc vừa rồi là từ vật

nhỏ

này phát ra sao?”

Mộ Giai Nam

không

cho là đúng ha ha cười, tùy theo cố lộng huyền hư

nhẹ

giọng

nói: “Độc môn pháp bảo —— Nam ca liễu diệp huyền.”

“A? …” Ngưng Sa Tử tựa tiếu phi tiếu nhướng mày, trêu chọc

nói: “Kia Nam ca xin mời tấu trước, Ngưng Sa Tử cũng muốn lãnh giáo độc môn pháp bảo Ngân liễu diệp…”

“…” Thu

anh

Đào khóc

không

ra nước mắt, đứng ngốc

một

bên, tuy rằng nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng nữ nhân này cười rất quỷ dị, có lẽ tùy thời đấu võ, nàng còn có tâm bồi người tấu môt khúc nhạc đùa giỡn kẻ dở hơi.

Giai điệu du dương lại quanh quẩn trong non xanh nước biếc, Thu

anh

Đào ngồi

một

bên nhìn hai người còn lại. Nữ tử quyến rũ, nam tử tao nhã, bỗng nhiên nàng cảm thấy bức tranh này cực kì hòa hợp. Thu

anh

Đào ảm đạm hạ tầm mắt… Rốt cục nàng cũng hiểu được bản thân nàng vì sao đối với Mộ Giai Nam sinh ra cảm giác xa lạ, nam nhân hoàn mỹ cần phải có nữ nhân thiên kiều bá mị làm bạn.

Người tấu nhạc hiểu biết nhất chính là dùng nhạc biểu đạt cảm xúc, đó là

một

loại biểu đạt nội tâm

không

tiếng động lại có thể trao đổi với nhau. Đợi

một

đoạn giai điệu kết thúc, Ngưng Sa Tử

không

khỏi nhìn sang Thu

anh

Đào… Trong giai điệu kia

ẩn

chứa

một

tia ưu thương và giãy dụa giống như khốn đốn vì tình.